Ngày Đầu Tiên (1)


Người đăng: Chư Thần Vô Niệm

Phong Hành Môn nằm trên Tề Vũ Sơn cũng không phải là quá nổi trội nhưng cũng
có chút không khí cao cao tại thượng của người tu tiên tiên, đên đỉnh núi của
Phong Hành Môn luôn ẩn trong những đám mây mờ, thoạt nhìn cho người khác cảm
giác tiêu dao tự tại vô cùng.

Phong Hành Môn chia lằm Bắc phong cùng Nam phong, Bắc phong chủ chiến còn Nam
phong theo phái chủ hòa.

Bắc Phong của Phong Hành Môn tuyệt đối mạnh hơn Nam Phong có điều Nam Phong
lại có lượng tiền tài hơn hẳn, một bên quản quân sự một bên thì lo tài chính.

Trên Bắc phong, mây triền gió cuốn.

Trên Bắc phong tồn tại rất nhiều cung điên, lầu các.Đương nhiên diện tích của
cả tòa Tề Vũ Sơn này đều không hề lớn chứ đứng nói chỉ là Bắc Phong của Phong
Hành Sơn, diện tích không quá rộng rãi nhưng lại có thể xây dựng vô số kiến
trúc trên đây có thể nói thủ đoạn của tiên nhân tuyệt không tầm thường.

Hậu sơn của Bắc Phong có một tòa biệt viện cực kỳ xinh đẹp, nơi này hơn hản
những tòa biệt viện khác, nơi này chính là nhà của Đường Bát Bảo.

Đường Bát Bảo hắn ở trong Phong Hành Môn tuyệt đối là nhân vật con ông cháu
cha bởi lão tổ tông của hắn là một vị kim đan lão tổ, toàn bộ Phong Hành Môn
chỉ có duy nhất ba vị Kim Đan lão tổ mà thôi.

Kim Đan lão tổ không phải là rau cải trắng, chỉ cần có một Kim Đan Kỳ tọa trấn
thì liền đủ để gọi là tiểu tông môn, các tông môn có đến ba vị Kim Đan Kỳ như
Phong Hành Môn cũng đã có thể coi là rất mạnh.

Lại nói đến lão tổ của Đường Bát Bảo, vị lão tổ này thực sự mà nói cũng không
thân thiết với Đường Bát Bảo cho lắm trái lại khoảng cách giữa hai người cực
kỳ xa lạ.

Đường Bát Bảo có một vị ca ca gọi là Đường Phong, hắn là một trong thập đại
tinh tú của Tề Vũ Sơn, là một trong ba cao thủ đứng đầu trong thế này của
Phong Hành Môn, năm nay mới 20 tuổi đã là trúc cơ kỳ.

Đường Phong khác Đường Bát Bảo rất nhiều, kẻ này ngọc thụ lâm phong lại anh
tuấn tiêu sái rất được lòng nữ tử trên khắp Tề Vũ Sơn này chứ không chỉ có
riêng Phong Hành Môn, bản thân thực lực đã cao cộng thêm khuôn mặt điển trai
cùng một chỗ dựa phi thường cứng rắn quả thật ở đâu cũng có thể cưa được gái.

Đường Phong người này rất hợp pháp nhãn của lão tổ tông Đường gia, thân phận
của vị đường huynh này chính là đệ tử chân truyền của chưởng môn nhân Phong
Hành Môn, địa vị rất lớn.

Căn nhà mà Đường Bát Bảo đang sống chính là ngôi nhà sư huynh Đường Phong để
lại, tất nhiên sau khi hắn trở thành chân truyền đệ tử của Phong Hành Môn thì
cũng không còn ở trong đây nữa.

Đường Bát Bảo ở trong Phong Hành Môn có thể bị coi là một sản phẩm thất bại,
một phiên bản lỗi của Đường Phong, bất cứ ai khi đang bàn luận về Đường Phong
mà nhìn thấy Đường Bát Bảo thì liền tặc lưỡi không ngừng.

Đường Bát Bảo năm nay cũng 18 tuổi rồi có điều tu vi mới chỉ là luyện khí sơ
kỳ, tính trong hàng đệ tử nôi môn tuyệt đối xếp xuống dưới đáy, bằng tư chất
của hắn bày ra thì căn bản không có tư cách tiến vào nội môn.

Đương nhiên kẻ ghét Đường Bát Bảo không ót nhưng kẻ muốn đụng vào hắn cũng
không nhiều, cho dù lão tổ tông rất ít quan tâm đến hắn, cho dù Đường Phong cứ
luôn khinh thường hắn thì hắn cuối cùng cũng là người Đường gia, cuối cùng vẫn
là bộ mặt của Đường Gia.

……………

Sáng sớm ánh mắt trời nhẹ nhàng chiếu xuống căn phòng xa hoa trắng lệ, ánh mắt
Đường Bát Bảo khó khăn mở ra, sau đó liền nhíu mày lại rồi ung dung mỉm cười.

Một tay Đường Bát Bảo đang nắm lấy bộ ngực no đủ của Yên Nhiên, thân thể mềm
mại của Yên Nhiên liền khẽ run lên, lúc này cô nàng dĩ nhiên vẫn chưa tỉnh
dậy.

Đương nhiên việc này cũng bình thường vô cùng, ngày hôm qua có thể nói là quá
hành hạ Yên Nhiên, khiến nàng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, lúc này
nàng dậy được mới là lạ.

Ánh bình minh chiếu lên Bắc Phong làm Đường Bát Bảo khoan khoái vô cùng, hôm
nay nhân một ngày mới, ngày đầu tiên Đường Bát Bảo hắn sống lại trong thân xác
mới.

Đường Bát Bảo sau khi rời khỏi giường cũng cảm thấy có chút dở khóc dở cười
không biết làm gì, thông thường mà nói việc đầu tiên mà hắn phải làm đương
nhiên là tu luyện công pháp có điều từ bé đến lớn hắn còn chưa bao giờ tu
luyện thử cái gì, ánh mắt Đường Bát Bảo hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Hắn cũng quả thực ngồi xuống luyện công có điều chưa nổi 15 phút đã phải đứng
lên, Đường Bát Bảo quả thực không sinh ra cho cái việc nặng nhọc đầy nhàm chán
này.
- Luyện công lâu như vậy hơi mệt chút, nghỉ một lát đã.

Đường Bát Bảo nói xong nhếch miệng, hắn thậm chí còn bắt đầu dung tay lau chán
mặc dù trên chán hắn chẳng có lấy nổi một giọt mồ hôi.


  • Trước tiên ở trên cây này phơi nắng ngủ cái đã rồi tính.

Nói xong Đường Bát Bảo vui vẻ trèo lên cây bàn tay nhẹ nhàng vân vê cằm không
rõ là đang suy nghĩ gì.

-Hài, tu luyện quả thực là nhảm không thể tả, không hiểu sao có những kẻ một lần ngồi xuống là tĩnh tu được vài cánh giờ, bọn chúng không sợ thoát vị đĩa đệm à.

Vừa mới tỉnh dậy chưa được nổi một tiếng đồng hồ thì Đường Bát Bảo đã lại cảm
thấy mệt mỏi, hắn vốn không phải là con người thích làm việc ban ngày, hắn vốn
là con người về đêm, ban đêm mới là lúc phóng hỏa giết người thích hợp nhất.


  • Chán quá thực sự không có việc gì làm, thực sự quá chán.

Tu luyện cũng không tập trung nổi mà muốn đi dạo Phong Hành Tông thì Đường Bát
Bảo lại không dám, hắn chính là đoạt xá khối thân thể này, nếu bị người khác
phát hiện ra thì sao ?, hắn thực sự có chút sợ hãi.

Trong đầu Đường Bát Bảo đang lúc nghỉ ngơi bỗng nghĩ ra một chủ ý xấu, trong
căn nhà của hắn còn một bóng hình xinh đẹp đang say ngủ, nghĩ đến thân hình
nàng Đường Bát Bảo lập tức đen mặt lại, lập tức cười hắc hắc.


  • Có mỹ nữ đang nằm trên giường sao ta lại đi ra đây nhỉ, thực ngu mà.

Nói xong Đường Bát Bảo hí hửng nhảy xuống, hắn lại muốn tiến vào bên trong,
nếu không biết làm gì thì tốt nhất là đi ngủ, muốn ngủ ngon nhất đương nhiên
là có mỹ nhân trong ngực, cảm giác ôm Yên Nhiên vào lòng quả thực có chút
nghiện đới với Đường Bát Bảo.

Đường Bát Bảo rất nhanh chạy vào trong phòng, nhìn thấy Yên Nhiên vẫn chưa
tỉnh lại liền cười hắc hắc.

-Mỹ nữ, bản công tử đến đây.

Thân hình béo ịch của hắn lao thẳng lên giường muốn ôm Yên Nhiên vào lồng ngực
đột nhiên một bàn chân đạp thẳng vào mặt hắn, khiến cả người Đường Bát Bảo ngã
ngồi ra phía sau.

Yên Nhiên vốn đã sớm tỉnh lại chỉ là mọi việc với nàng giống hệt như một giấc
mộng, chính nàng cũng không biết phải làm thế nào trong lòng mang theo trăm
cảm xúc ngổn ngang.

Trong lúc Yên Nhiên đang mông lung nhất lại thấy cái khuôn mặt đáng ghét kia
lao về phía nàng đương nhiên nàng không ngại tặng hắn một cước.

“Chết tiệt, tên biến thái ngươi làm hôm qua nhiều như vậy con chưa đủ ?”.

Đường Bát Bảo nhìn bóng hình xinh đẹp trên giường có chút say đắm gật đầu
“Không đủ, cả đời cũng không đủ nha”.

Nhìn thấy cái khuôn mặt trư ca mười phần tiêu chuẩn của Đương Bát Bảo làm Yên
Nhiên quả thực chỉ muốn đạp cho hắn thêm một cước, đột nhiên một âm thanh vang
lên làm Yên Nhiên khựng lại, bụng của nàng không ngờ lại reo lên.

Yên Nhiên thực sự rất đói, đêm hôm qua nàng vừa đến trấn nhỏ chưa kịp ăn gì đã
phải rời đi sau đó còn đại chiến một trận với Đường Bát Bảo trong rừng, cho dù
thể lực nàng hơn hẳn nữ nhân bình thường cũng có chút không chịu nổi.

Đường Bát Bảo nhìn Yên Nhiên đang xấu hổ trên giường ánh mắt liền lóe lên một
tia sáng.

Trong truyền thuyết các tiên nhân đa số ăn đan dược chứa thiên địa nguyên khí
nồng đậm chứ không đụng đến mỹ thực của phàm giới bởi những thứ này mang theo
quá nhiều tạp chất đáng tiếc Đường Bát Bảo là một kẻ siêu cấp tham ăn, hắn
cũng chỉ thích ăn đồ ăn của phàm nhân mà thôi.

Hắn thích nhất là ăn thịt. Kiếp trước mỗi buổi sáng hắn đều phải ăn một bữa
toàn thịt mới có thể cảm thấy toàn thân tràn đây sức mạnh, đêm hôm đó mới có
thể tiếp tục làm công việc đạo mộ của mình, không có thực sao có thể vực được
đạo hơn nữa đồ ăn là một thứ phi thường mỹ vị, nữ nhân nấu ăn ngon có thể giữ
chặt nam nhân ở bên mình, nam nhân nấu ăn ngon đương nhiên cũng có thể.

Đừng nhìn cơ thể Đường Bát Bảo kiếp trước mập mạp vô cùng mà nghĩ hắn chỉ biết
ăn, phải nói là đồ ăn người khác nấu hắn không thèm ăn, hắn chỉ ăn đồ ăn của
mình mà thôi, Đường Bát Bảo tự tin trong tu tiên giới tuyệt đối không có ai
nấu ăn ngon hơn mình, hắn đã làm đầu bếp cũng cả nghìn năm rồi thậm chí đi
khắp địa vực, gặp rất nhiều sơn hào hải vị, học làm rất nhiều món ăn.

Tu luyện có thể không nhanh nhưng nấu ăn thì tuyệt đối không thể chậm, hắn
cười hắc hắc một tiếng đầy hèn mọn sau đó thân hình biến mất, lao thẳng về hậu
sơn, dù sao hậu sơn mà hắn đang sống cũng tương đối lớn, hắn không tin lục
tung cả hậu sơn ra không kiếm được nguyên liệu nấu ăn.

Thức hải của Đường Bát Bảo có thể so sánh với Kim Đan Đỉnh Cao, thân thể của
hắn liền không thua kém Kim Đan Hậu Kỳ, có thể nói hiện nay Đường Bát Bảo
tuyệt đối đủ sức quét ngang Tề Vũ Sơn chỉ là hắn vốn không biết mà thôi, thực
lực của hắn cực kỳ đáng sợ, ít nhất toàn bộ Triệu Quốc không có Nguyên Anh
cường giả.

Tốc độ của hắn cực cao căn bản giống hệt mộ cơn gió, thoáng một cái đã biến
mất.

Yên Nhiên nhìn theo bóng lưng của Đường Bát Bảo rời đi mà khẽ thở dài, bàn tay
ngọc lấy tại một tấm chăn mỏng quấn lên người, nàng thực sự không biết mình
phải làm gì, không biết mình nên đi đâu về đâu.

Nàng không dám rời xa Đường Bát Bảo, kẻ này còn đang giữ linh hồn ca ca, kẻ
này thậm chí có thể uy hiếp đến toàn bộ gia tộc của nàng, nàng căn bản không
thể rời đi nhưng nàng cũng không biết đối mặt với hắn thế nào, hắn chính là
người đã giết ca ca của nàng nhưng cũng là nam nhân đầu tiên trong đời của
nàng, quả thực Yên Nhiên lúc này cảm thấy đầu óc rối bời.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng có hai giọt nước mắt lăn dài, nàng liệu biết
đi đâu về đâu, tương lai nàng liệu có thể sống tiếp kiểu gì ?.


Thôn Thiên Phệ Địa - Chương #6