Khởi Đầu Mới.


Người đăng: Chư Thần Vô Niệm

Cũng may cho Đường Bát Bảo là thân thể của hắn đã đạt đến trình độ Kim Đan Hậu
Kỳ nếu không cõng thêm Yên Nhiên đang bất tỉnh chỉ sợ không kịp chạy về Tề Vũ
Sơn trước khi trời sáng.

Tề Vũ Sơn không quá cao cũng chẳng có quá nhiều hiểm trở, rất nhanh Đường Bát
Bảo đã chạy một mạch lên đỉnh núi, thần thức của hắn lan tỏa rất khẽ ra xung
quanh, trong những bụi cây kia chính là đám người Chu Diệu đang đợi hắn.

Đám người này quả thực cũng vẫn còn nghĩa khí, ít nhất không có chạy về trong
Phong Hành Môn trước, chết cả đống còn hơn sống một mình, nếu bị trách phạt
thì nhiều người ăn đòn đương nhiên đỡ hơn một người chịu.

Từ trong rừng cây Chu Diệu phát hiện ra Đường Bát Bảo liền mỉm cười, hắn cùng
ba người khác lập tức chạy ra “Đường sư huynh thật là thần nhân, chơi gái cũng
chơi gần hết nửa ngày khiến huynh đệ chúng ta phải kính ngưỡng a”.

Công phu vuốt mông ngựa của Chu Diệu thực sự rất cao làm cho Đường Bát Bảo cảm
thấy thư sướng trong lòng dù sao kiếp trước hắn cũng không có phúc nghe mấy
lời vuốt mông ngựa kiểu này, kiếp trước hắn xuất hiện ở đâu là người người
đuổi, nhà nhà đánh ai rảnh mà vuốt mông ngựa cho hắn.

Chu Diệu đang định dẫn Đường Bát Bảo đi vào bên trong đột nhiên nheo mắt lại
nhìn nữ nhân trên lưng hắn, cô gái này đương nhiên chính là đại mỹ nhân bọn họ
gặp dưới quán ăn, ánh mắt của hắn liền kinh hãi.

“Đường sư huynh nữ nhân này.....”.

Đường Bát Bảo đương nhiên đã chuẩn bị sẵn cách đối đáp, hắn nhếch miệng cùng
một nụ cười dâm đãng “Hừ, nàng xinh đẹp như vậy chơi một lần đương nhiên không
đã”.

Nghe được giọng nói dâm đãng của Đường Bát Bảo mấy tên xung quanh cũng mỉm
cười, đương nhiên bọn chúng không dám cười to, đây là sơn môn của Phong Hành
Môn nếu như bị người khác phát hiện thì sẽ khó ăn nói vô cùng.

Trong bốn tên thuộc hạ của Đường Bát Bảo có một kẻ mặt dài như ngựa liền mỉm
cười “Hì hì Đường sư huynh, người ăn nước có thể cho chúng ta húp chút canh
được không, nữ nhân này quả nhiên là cực phẩm a, nhìn thôi đã thấy không....”.

Hắn vừa nói xong đột nhiên không gian im bặt, cổ họng của hắn vậy mà sinh sinh
bị Đường Bát Bảo bẻ gãy, ánh mắt của Đường Bát Bảo hiện lên một tia sát khí
đáng sợ “Hắn bị té núi mà chết đúng không ?”.

Câu nói này đương nhiên là nói cho Chu Diệu nghe, Chu Diệu không hổ là người
có tư cách cầm đầu trong đám thủ hạ của Đường Bát Bảo hắn rất nhanh mỉm cười
“Đúng đúng, hắn chính là ngã từ trên núi xuống mà chết”.

Nói xong nhóm bốn người rất nhanh quay về Phong Hành Môn, khi thân hình Đường
Bát Bảo mang theo Yên Nhiên dần dần biến mất trong bóng tối Chu Diệu liền sững
người lại, hắn đi theo Đường Bát Bảo đã được ba năm, hắn biết vị Đường sư
huynh này ngoài mặt nhìn hiền lành nhưng lại tà ác cực điểm, đây mới là lý do
làm hắn kí thác tương lai của mình ở Phong Hành Tông cho vị Đường sư huynh
này.

Lúc này Chu Diệu liền cảm thấy Đường sư huynh mất đi vài nhân âm tàn lại mang
vào vài phần bá khí, thân hình béo mập kia trong phút chốc trở nên to lớn hơn
rất nhiều rất nhiều, một bóng lưng chỉ có thể khiến người khác dõi theo từ
phía xa.

Phong Hành Tông hàng đêm đều có người trực ca, cũng may Đường Bát Bảo có thể
coi là nhị thế tổ tiêu chuẩn, hắn muốn xuống núi thì chỉ cần gặp một vị chấp
sự của Phong Hành Tông sau đó làm việc kín kẽ một chút thì đương nhiên không
sao.

Đường Bát Bảo cũng đã suy nghĩ kỹ thân phận của Yên Nhiên, đệ tử nội môn của
Phong Hành Tông liền được tuyển chọn một người hầu, vị trí này có thể coi là
phiên bản nâng cấp của ngoại môn đệ tử, vị trí này khiến vô số ngoại môn đệ tử
đánh nhau vỡ đẫu tranh đoạt, hắn vốn muốn dành vị trí này cho Chu Diệu chỉ là
hiện nay để nó cho Yên Nhiên là tốt nhất.

Về phần kẻ mà Đường Bát Bảo giết thì hắn chưa một lần quan tâm, ở trong tu
tiên giới tình người vốn lạnh, ở Phong Hành Môn đệ tử ngoại môn cũng không
khác nô lệ là bao, địa vị thấp vô cùng, thân phận đệ tử nội môn giết đệ tử
ngoại môn tuy có chút phiền phức nếu lộ ra nhưng Đường Bát Bảo hắn cũng không
sợ, hắn có lão tổ Đường gia sau lưng.

Đường Bát Bảo tu tiên ngàn năm vốn rất ít giết người nhưng hắn cũng không ngại
giết người.

Nhìn Yên Nhiên xinh đẹp nằm trên giường trong ánh mắt Đường Bát Bảo có một tia
vui vẻ thậm chí có cái gì đó được gọi là hạnh phúc, ngàn năm cô độc, ngàn năm
tuế nguyệt hắn không có một tri kỷ thực sự, hắn vốn không có gia đình cũng
chẳng có nơi để trở về mỗi khi mệt mỏi.

Lúc này sự xuất hiện của Yên Nhiên làm trái tim Đường Bát Bảo có một tia ấm
áp, nếu hình dung đúng nhất về Đường Bát Bảo hiện nay có thể coi là thanh niên
Fa ngàn năm đột nhiên có gấu, không kích động mới là lạ.

Trong đời Đường Bát Bảo hắn ngủ cùng rất nhiều nữ nhân thanh lâu cũng có nhiều
nữ nhân khẽ bước qua cuộc đời hắn nhưng đây là lần đầu tiên hắn có dũng khí
muốn chiếm hữu một nữ nhân làm của mình, muốn nàng ở bên hắn mãi mãi.

Đường Bát Bảo đã nghĩ thông rất nhiều, nếu lão tổ cho hắn cơ hội làm lại, cho
hắn cơ hội đột phá thành Thần Thú thì hắn nhất định phải hảo hảo mà sống, hắn
nhất định phải tự thay đổi bản thân, hắn nhất định phải có một khởi đầu mới.

Đặt Yên Nhiên đang say ngủ lên giường Đường Bát Bảo mới có thời gian tập trung
kiểm tra Thôn Thiên Phệ Địa của chính hắn.

Trong thức hải của Đường Bát Bảo lúc này có một hộp ngọc khóa chặt, khi mang
Yên Nhiên chạy về Phong Hành Tông thì hắn cũng thử nhìn vào hộp ngọc kia, bên
trong hộp ngọc lại có một ngọc giản màu tím, bảo vệ mảnh ngọc giản này chính
là một lớp tường linh hồn tương đối mạnh, thứ duy nhất hắn có thể quan sát chỉ
là bốn chữ Thôn Thiên Phệ Địa mà thôi.

Lúc này khi có thời gian và không gian yên tĩnh thì thần thức của Đường Bát
Bảo cuối cũng cũng tiếp xúc tới mặt ngoài của ngọc giản, thông qua thần thức,
hắn có thể nhìn được toàn cảnh của khối ngọc màu tím này.

Toàn bộ ngọc giản trong suốt, sáng lấp lánh như mộng ảo, xinh đẹp lộng lẫy dị
thường. Xung quanh ngọc giản nổi lơ lửng vô số kỳ hiệu và cổ tự Đường Bát Bảo
không thể hiểu được.

Đường Bát Bảo tiếp tục điều khiển linh hồn lực của mình, thần thức xuyên qua
lớp màng bảo vệ sau đó hắn cảm nhận được một hơi thở tang thương mà cực kỳ
cường đại bên trong khối ngọc chuyền tới.

Không dám có chút phân tâm, linh hồn Kim Đan Đỉnh Cao toàn bộ tập trung, thần
thức của Đường Bát Bảo biến thành một mũi khoan khổng lồ xuyên thấu qua mặt
ngoài trong suốt của ngọc giản, điều bất ngờ là khi hắn vừa xuyên qua thì cái
khí tức tan thương đầy bá đạo kia liền biến mất cứ như tất cả chỉ là ảo cảnh
vậy.

Thần thức rất dễ dàng tiến vào trong ngọc giản, xuất hiện trước mắt hắn chính
là một tòa cung điện màu tím vàng vô cùng huy hoàng tráng lệ.

Trong tòa cung điện này có một luồng tang thương cổ lão khí tức, có điều khí
thức này lại không gây ra chút áp lực nào cho Đường Bát Bảo thậm chí còn hắn
cảm nhận được một tia thân quen, khí tức của tòa cung điện này không ngờ giống
hệt khí tức của lão tổ tông.

Theo thần thức của Đường Bát Bảo chậm rãi khám phá, chậm rãi tiến vào bên
trong, cảm nhận được linh hồn hắn tiến vòa cả tòa cung điện rung lên sau đó
biến thành hai màu trắng đen, cánh cửa đại môn cũng từ từ hé ra trước mặt
Đường Bát Bảo.

Đường Bát Bảo hắn cũng không thể tưởng tượng được sau khi cánh cửa kia mở ra
thì không gian bên trong cung điện lại là một tòa tháp cao ngất chia làm chín
tầng.

Lúc này cũng chẳng cần Đường Bát Bảo điều khiển thần thức nữa mà trong tòa
tháp khổng lồ kia một cỗ hấp lực xuất hiện hút hắn thẳng vào bên trong tầng
thứ nhất.

Mới vừa tiến vào tầng một cổ tháp, tin tức bên trong ào ào phóng vọt tới hắn
cũng may linh hồn lực của Đường Bát Bảo cũng đủ mạnh để chống lại cả một biển
tin tức như thế này.

Ước chừng khoảng nưa tiếng đồng hồ đi qua Đường Bát Bảo tiếp thu tất cả tin
tức của tầng một cổ tháp. Trong thức hải của hắn hiện nay cũng không còn khối
bảo ngọc nữa mà toàn bộ được thay thế bằng một tỏa cổ tháp chin tầng hai màu
trắng đen.

Yên lặng tiêu hóa số thông tin mình vừa thu được, thần sắc của Đường Bát Bảo
liền thực cổ quái, trên mặt thậm chí sa sẩm xuống, qua một hồi lâu trong miệng
hắn mới phun ra một câu: “Đậu xanh rau má, không ngờ trên đời này có loại thần
thông dị hợm như vậy”.

Loại thần thông nghịch thiên này tên là “Thôn Thiên Phệ Địa”, hàm nghĩa của nó
là nuốt chửng tất cả mọi vật trong thiên địa sau đó nuốt cả thiên địa này.

Khẩu khí này đích xác đủ cuồng vọng nhưng Đường Bát Bảo lại cảm thấy nó hoàn
toàn có tư cách để cuồng vọng, lão tổ tông suốt ngày bắt nạt hắn thực sự biến
thai đến cực điểm, đây là lần đầu tiên Đường Bát Bảo mới công nhận sức mạnh
của lão tổ tông.
Ưu thế thứ nhất của nó là giúp Đường Bát Bảo có thể phát huy tốt nhất huyết
mạch của mình, hắn là một cái mai rùa tu luyện thành người, nếu có thể nắm
được tinh túy của bộ công pháp này chỉ sợ về sau một lần nữa thân thể Đường
Bát Bảo sẽ cứng như một cái mai rùa vậy, đương nhiên không phải là mai rùa
bình thường mà là mai rùa của Khai Thiên Thần Thú – Khai Thiên Kim Quy.

Đương nhiên thân thể biến thái có lợi thế của biến thái, bách độc bất xâm,
không sợ nóng lạnh, không sợ ngoại công cũng chẳng ngán cường kích, tất nhiên
để làm đến một bước này Đường Bát Bảo còn phải đi rất xa rất xa.

Bản thân Đường Bát Bảo biết tu luyện giả bình thường thể chất tuy rằng sẽ
không ngừng lột xác theo tu vi tăng lên,càng đi xa trên con đường này thì thân
thể càng mạnh có điều nếu so với yêu thú cùng cảnh giới thì thua xa.

Lợi trảo của một con yêu thú bình thường có thể dễ dàng xé nát thân thể người
tu luyện, một người tu tiên nếu không dùng pháp lực cho dù cầm linh khí cực
phẩm cũng không nhất định có thể thương tổn được một con yêu thú.

Đương nhiên trên đời này vẫn tồn tại những công pháp đặc dị, những loại thể
chất dặc dị cũng chưa chắc đã thua yêu chỉ là nếu so sánh với một số yêu thú
chuyên chú phòng ngự thì lại thua kém không phải là nhỏ.

Trong vố số yêu thú trên đời này nói về phòng ngự đương nhiên lấy rùa đứng
đầu, nhắc đến sự kiên cố người ta nghĩ ngay đến mai rùa, điều này làm Đường
Bát Bảo cảm thấy tự hào vô cùng.

Ưu thế thứ hai của Đường Bát Bảo chính là sống lâu, cùng một cảnh giới tuổi
thọ của hắn gấp 10 lần tu luyện giả đồng cấp, bản thân Đường Bát Bảo vốn sợ
chết, hắn không cần quan tâm đến lực công kích mạnh mẽ thế nào chỉ riêng việc
phòng ngự cực đại cộng thêm tuổi thọ tăng trưởng đã đủ để Đường Bát Bảo thèm
chảy nước miếng, còn sống mới là vương đạo, còn sống mới có thể tính tiếp.

Ở Tu Tiên giới, đương nhiên có những loại tiên dược kéo dài tuổi thọ chỉ là
kéo dài thế nào cũng có hạn hơn nữa là thuốc đương nhiên sẽ có kháng tính, ăn
lần đầu thì công dụng sẽ hơn hẳn lần thứ hai, ăn lần thứ hai thì hơn hẳn lần
thứ ba, cá biệt có nhiều loại tiên dược cả đời chỉ có thể ăn một lần.

Ngưng Khí Kỳ cùng Luyện khí Kỳ căn bản không thể kéo dài tuổi thọ, khi tu
luyện đến Trúc Cơ Kỳ thì tuổi thọ mới có thể tăng trưởng, cường giả Trúc Cơ Kỳ
có thể sống tới 150 năm, khi đột phá đến Kim Đan có thể sống tới 500 năm,
Nguyên Anh lão quái có thể sống ngàn năm mà Hóa Thần lão tổ sống được đến ba
ngàn năm, càng tu luyện đương nhiên càng sống lâu có điều càng sống lâu thì
càng sợ chết, càng không muốn chết.

Mới nghĩ đến việc bản thân chỉ cần đột phá Kim Đan liền sống đến 5000 năm, đột
phá Nguyên Anh có thể sống vạn năm mà đột phá Hóa Thần liền sống đến ba vạn
năm vừa nghĩ đến đây Đường Bát Bảo đã sướng run người.

Ai dám khinh thường rùa chứ, sống càng lâu đương nhiên càng tốt.

Ưu thế thứ ba của Đường Bát Bảo chính là làm cho ở trong cơ thể hắn hình thành
một loại ngọn lửa có thể nói là nghịch thiên. Một ngọn hắc hảo nghe nói là có
thể luyện hóa vạn vật, hấp thu tinh hoa của vạn vật mà làm cho công pháp tiến
giai cùng bản thân Đường Bát Bảo mạnh lên trông thấy.

Hắn là rùa, là con cháu của Khai Thiên Kim Quy hắn cần gì quan tâm đến cảnh
giới, chỉ cần chăm chú rèn luyện thân thể tăng cao khả năng phòng ngự cộng
thêm tuổi thọ gấp 10 lần người khác không sớm thì muộn cũng vô địch thiên hạ,
lúc này trong lòng Đường Bát Bảo liền yy không ngừng.

Tất nhiên thần thông này rốt cuộc cho Đường Bát Bảo bao nhiêu ưu thế hắn cũng
không quá rõ, thông tin mà hắn nhận được cũng chỉ đến thế mà thôi, Đường Bát
Bảo hoài nghi nếu muốn biết càng nhiều hơn nữa thì phải tiến vào tầng hai của
cổ tháp chỉ là lúc này hắn liền chưa có tư cách tiến vào, lúc này hắn đến cả
thần thông tầng một còn chưa luyện xong dao dám bước vào tầng hai.

Đương nhiên có vui thì cũng có buồn, Đường Bát Bảo hắn rất nhanh thở dài một
hơi, loại thần thông này có thể làm nguwofi ra giận sôi.

Theo tin tức tầng một cổ tháp Đường Bát Bảo nhận được, thần thông này của hắn
thích hợp nhất là bắt đầu ở Luyện Khí Kỳ, có thể dựa vào việc không ngừng
luyện hóa mà dẫn linh khí liên tục rèn luyện cơ thể, cảnh giới Luyện Khí Kỳ
vừa vặn có thể điều khiển khí chạy dọc khắp cơ thể, vừa vặn hoàn thành yêu cầu
thấp nhất có điều quan trọng nhất là hai từ “Luyện hóa” nếu trong người không
có ngoại vật luyện hóa thì chỉ sợ vài chục vài trăm năm sau cũng không thể
nhích thêm một ly.

Luyện Hóa ngoại vật ở đây đương nhiên là các loại đan dược, tiên dược, thánh
dược, thần binh lợi khí, thần thạch thánh thạch, ngoại vật càng cao cấp thì
tốc độ lên cấp lại càng nhanh, Đường Bát Bảo quả thực trên người có thể coi là
phú khả địch quốc chỉ là nếu muốn tu luyện đến cảnh giới càng cao hơn thì phải
cần một lượng vật tư khổng lồ.

Đường Bát Bảo vốn làm người tằn tiện tiết kiệm tân tân khổ khổ tích góp được
một thân gia tài chỉ sợ chỉ vài ngày nữa thôi tuyệt đối sẽ dùng hết, nghĩ đến
đây hắn liền đau lòng không thôi, càng đáng ghét hơn thứ thần thông này muốn
lên cấp phải nói là tham lam đến dọa người, Đường Bát Bảo phỏng chừng phải
luyện hóa vài chục kiện linh khí mới có tư cách tối thiểu bước vào tầng 1 thậm
chí còn là tầng 1 sơ kỳ.

Đây chỉ mới là cảnh giới sơ thành của tầng thứ nhất, tòa tháp kia tổng cộng có
chín tầng, mỗi tầng lại chia làm bốn tầng nhỏ tương đương với sơ cấp, trung
cấp, cao cấp cùng đỉnh cấp, nghĩ đến đây Đường Bát Bảo liền cắn răng, thân
hình mập mạp liền run lên.

“Đậu má, tuyệt đối là hố người mà, tuyệt đối muốn lột sạch đồ trên người của
ta mà, chết tiệt, lần này chỉ sợ phải đổ không ít máu, oan uổng quá”.

Mới tu Luyện đến tiểu cảnh giới sơ cấp của tầng thứ nhất, đã trả giá bằng mấy
chục kiện linh khí, mà từ sơ cấp đến đỉnh cấp theo Đường Bát Bảo phỏng đoán
phải cần hơn một trăm kiện linh khí mới được, về phần tiếp theo, lại là số
liệu trên trời.

Đường Bát Bảo không khỏi đưa ra một cái kết luận: muốn luyện thần công này đến
cảnh giới đại viên mãn tầng thứ nhất, phỏng chừng phải cướp sạch tất cả linh
khí, pháp bảo, dược thảo của Tề Vũ Sơn để mình luyện hóa, mới có thể đạt tới.

Vừa nghĩ đến đây ánh mắt Đường Bát Bảo lại hiện ra một tia tham lam, hắn ngứa
nghề rồi. Nếu không đủ tài nguyên thì cướp, nếu đánh không lại thì trộm mà nếu
trộm không xong thì chúng ta lại đi đào mộ, nghĩ đến đây mặt hắn liền đen lại.

Tất nhiên ngứa nghề là việc của ngứa nghề, mỹ nữ bên cạnh quan trọng hơn,
Đường Bát Bảo lập tức nằm xuống chiếc gường êm ái, bàn tay béo mập ôm chặt lấy
Yên Nhiên, cảm nhận mùi thơm ngát trên cơ thể nàng, khóe miệng Đường Bát Bảo
cong lên rồi đi vào giấc ngủ.

Kiếp trước hắn còn chưa bao giờ ôm nữ nhân ngủ qua đêm, hắn từng ngủ với không
ít nữ nhân thanh lâu bàn thân lấy tiền có điều lại chưa một lần ôm ai ngủ qua
đêm, kiếp này thì tốt rồi, cho dù khởi đầu không vui vẻ lắm hắn cuối cùng đã
có một người để ôm trong lòng, cảm giác này không thể diễn tả nổi thành lời.


Thôn Thiên Phệ Địa - Chương #5