Ngày Đầu Tiên (2)


Người đăng: Chư Thần Vô Niệm

Đường Bát Bảo bỏ đi làm không gian xung quanh có chút tĩnh lặng cùng đáng sợ,
cả một ngôi nhà lớn lúc này chỉ còn lại duy nhất một mình Yên Nhiên đơn côi
ngồi đó.

Đường Bát Bảo được phân cho nguyên một tọa ngoại viện ở hậu sơn, có thể nói
điều này tuyệt đối làm vô số nội môn đệ tử cảm thấy ghen tị có điều không một
kẻ nào dám mơ tưởng đến vị trí hiện nay của Đường Bát Bảo bởi toàn bộ ngọn hậu
sơn này là tư viên của Đường gia, là tư viên của một vị Kim Đan Sơ Kỳ lão tổ.

Lão tổ tông sống trong động thiên phúc địa của riêng mình, Đường Phong cũng có
động thiên riêng điều này làm bọn họ tuyệt đối không muốn quay lại những ngôi
nhà thế tục kiểu này phải biết động thiên phúc địa có lượng nguyên khí ít nhất
là nhiều gấp 10 lần ngọn hậu sợ mà Đường Bát Bảo đang ơ cho dù vùng đất của
Đường Bát Bảo đã có thể coi là phúc địa của Phong Hành Tông.

Chẳng biết bao lâu sau Yên Nhiên nằm trên giường mới nhướng mày nghi hoặc,
trong tai nàng nghe thấy một âm thanh đang ngày càng lại gần căn nhà này, dù
sao Yên Nhiên cũng có thể coi là cao thủ trong phàm giới, nàng quả thực có khả
năng cảm nhận cao hơn người thường rất nhiều.

Cánh cửa phòng được mở ra, thân ảnh làm nàng chán ghét vô cùng một lần nữa
hiện ra, người này không phải Đường Bát Bảo thì có thể là ai.

Đường Bát Bảo cứ như vậy ngây ngô mỉm cười, trong tay hắn là một con thỏ
nướng, mùi thơm ngào ngạt toàn bộ căn phòng, Đường Bát Bảo nhìn Yên Nhiên đang
đói meo bụng nằm trên giường liền lại gần nàng.

-Đói rồi đúng không, mau mau ăn thử đi.

Yên Nhiên ánh mắt có chút hoài nghi nhìn Đường Bát Bảo.

-Thứ này là do ngươi làm ?.

-Đương nhiên là do ta làm, cả ngọn đại sợ này chỉ toàn ăn linh dược qua ngày, làm gì có ai có thể nấu ăn ngon được như ta.

Đường Bát Bảo cực kỳ tự hào vỗ ngực mình.

Yên Nhiên ánh mắt chớp động liên tục nửa muốn cầm nửa muốn dừng lại, nàng thực
sự không biết rốt cuộc có nên tiếp nhận thứ trong tay kẻ kia hay không, chỉ
cần nàng cầm nó thì nàng liền yếu thế trước hắn, nàng thực sự không muốn,

Đường Bát Bảo có thể tinh tế cảm nhận được sự kháng cự của nàng, trong lòng
cũng có chút bất đắc dĩ nhưng rất nhanh thay bằng một nụ cười dâm đãng.

“Vợ yêu à, hay là ta bón cho nàng ăn nhé”.

Yên Nhiên không ngại một cước đạp thẳng Đường Bát Bảo xuống giường, một tay
nắm lấy con thỏ béo mập của mình, cái miệng nhỏ nhắn của nàng chu lên.

“Chết tiệt, ai cần ngươi bón, ai là vợ ngươi”.

Yên Nhiên cũng không có nhiều thời gian đôi co với Đường Bát Bảo, nàng đói quá
rồi, rất nhanh cái miệng nhỏ nhắn mở ra một cắn, khi hàm rang trắng ngần cắn
vào miếng thịt thỏ lập tức cảm nhận sự non mềm của thịt, vị thơm của thỏ cùng
sự đậm đà vô cùng.

Miếng thịt thỏ vừa vào đến miệng lập tức như tan ra, lập tức như trơn tuột
xuống cổ họng của Yên Nhiên, nàng lúc này không thể kiềm chế được cảm xúc, ánh
mắt trùng lớn nhìn Đường Bát Bảo.

“Ngon quá”.

Đường Bát Bảo ngô nghê mỉm cười.

“Đương nhiên rồi, phu quân của nàng nấu ăn liền là đệ nhất thiên hạ”

Yên Nhiên lúc này liền cảm thấy mình bị dở hơi, không hiểu sao lại đi khen
Đường Bát Bảo làm gì, nàng chỉ có thể chậm rãi lắc đầu sau đó tiếp tục cắn
miếng thịt thỏ.

Yên Nhiên xuất thân từ Mộ Dung thế gia, nàng tuyệt đối là đại tiểu thư tại
phàm giới, nàng đã ăn không ít sơn hảo hải vị của thiên hạ này nhưng chưa từng
một lần ăn được thứ nào ngon hơn miếng thịt thỏ hiện nay.

Yên Nhiên biết tiên nhân luôn luôn phải tu luyện thậm chí nàng còn nghe nói
toàn bộ đồ mà phàm nhân dùng đối với tiên nhân vốn không có tác dụng, đến cả
ăn tiên nhân cũng không ăn đồ ăn của phàm nhân, trong mắt nàng Đường Bát Bảo
chính là tiên nhân cho dù là một tên tiên nhân cực kỳ đáng ghét, nàng có chết
cũng không ngờ kẻ đáng ghét kia lại có thể nấu ăn ngon đến như vậy.

Thấy Yên Nhiên có thể ăn bình thường Đường Bát bảo liền mỉm cười, tỏng nụ cười
có chút tình cảm không tên, hắn cũng ngồi xuống ăn phần thịt của chính mình,
không khí bên trong căn phòng đột nhiên ấm áp hơn một chút ít nhất trong mắt
Yên Nhiên sự đáng ghét của Đường Bát Bảo quả thực có giảm đi một chút.

Đường Bát Bảo đang ăn uống ngon lành miệng vừa thưởng thức mỹ thực ánh mắt vừa
len lén nhìn mỹ nhân quả thực đây chính là nhân gian thiên đường, đáng tiếc
đời không đẹp như mơ, chẳng biết từ khi nào Đại Quy đã xuất hiện sau lưng
Đường Bát Bảo, một chân đá thẳng vào cái mông toàn mỡ của hắn.

Trời đánh còn tránh miếng ăn, không dung bị tập kích làm Đường Bát Bảo khó
chịu vô cùng lập tức quay đầu lại ánh mắt hậm hực nhìn kẻ tấn công mình có
điều khi nhìn ra là lão tổ tông Đại Quy thì liền lau mồ hôi lạnh.

“Ách lão tổ, cơn gió độc nào đưa người đến đây vậy, Đại Quy có muốn ăn không
con lập tức đi chuẩn bị”.

Yên Nhiên đang chậm rãi ăn từng miếng thịt thỏ đột nhiên khựng người lại, ánh
mắt xinh đẹp khẽ nhìn Đường Bát Bảo sau đó liên tục chớp chớp, trong mắt nàng
hiện nay Đường Bát Bảo không ngờ lại đang tự thoại.

“Chẳng nhẽ tên béo chết tiệt kia bị tâm thần phân liệt ?”.

Đường Bát Bảo lúc này quả thực nhìn rất giống một kẻ điên, hắn lúc này vậy mà
đang độc thoải một mình, khuôn mặt xuất hiện vô số cảm xúc khác nhau, lúc vui
lúc buồn lúc lại tràn ngập sợ hãi.

Yên Nhiên mặt nghệt ra, nhìn thấy Đường Bát Bảo thế này bản thân Yên Nhiên
cũng có chút thương hại.

“Không ngờ tên chết tiệt kia cũng có phần đáng thương như vậy”.

Quả thực Đường Bát Bảo đang cảm thấy mình thực sự rất đáng thương, hắn chính
là vô cùng vô tội nhưng lại bị lão tổ tông chửi như tát nước vào đầu.

Đột nhiên lão tổ tông như nhớ ra cái gì đó, ông ta gãi đầu một chút sau đó ghé
thầm vào tai Đường Bát Bảo.

“Tiểu tử ta quên mất, ngoại trừ ngươi ra không ai nhìn được thấy lão phu, con
bé kia hình như nó đang tưởng tượng ngươi bị điên đó”.

Đường Bát Bảo mới nghe đến đây liên hốt hoảng quay đầu lại nhìn Yên Nhiên trên
giường sau đó rất nhanh cười trừ cả người quay đầu lại sau đó chạy vội ra
ngoài, hắn thực sự cũng có chút xấu hổ, đừng nói là Yên Nhiên nếu Đường Bát
Bảo thấy một kẻ đang độc thoại chỉ sợ cũng tưởng tên kia bị điên.

“Lão tổ tông à, người rốt cuộc muốn gì đây, người ném ta vào đây sau đó liền
bỏ đi không nói, sao con biết được chứ”.

Đáp lại lời nói của Đường Bát Bảo là một cái cốc đâu đau điếng.

“Hừ ngu xuẩn, ngươi là heo phải không, lão phu tân tân khổ khổ kiếm cho ngươi
một khởi đầu mới, có thể giúp ngươi bắt đầu tu luyện lại vậy mà ngươi lại làm
gì thế này, ngươi vậy mà chơi gái ?”.

Đường Bát Bảo khóc không ra nước mắt “Lão tổ, đây là bất đắc dĩ nha hơn nữa
chơi gái có gì không tốt chứ, ít nhất vẫn vui vẻ hơn phải ngồi bế quant u
luyện”.

Đại Quy ánh mắt liền nheo lại, ánh mắt đầy tức giận nhìn Đường Bát Bảo

“Ngươi nói cái gì, nói lại ta xem”.

Đường Bát Bảo nào dám nói lại, đương nhiên ngoan ngoãn mỉm cười.

“Khà khà, lão tổ tông ra không có nói gì nha, ta chỉ nói chắc chắn sẽ luôn cố
gắng tiến về phía trước, sẽ cố gắng phấn đấu lấy lão tổ tông thành mục tiêu cố
gắng”.

Một nụ cười hèn mọn lại xuất hiện trên khuôn mặt béo mập của Đường Bát Bảo.

Chỉ là hắn vừa cười xong liền rùng mình bởi hắn cũng nhìn thấy một nụ cười hèn
mọn tương tự như vậy trên mặt lão tổ tông.

“Chết cha, bị hố rồi”.

Trong đầu nhận ra có gì đó sai sai nhưng không thể nào sửa kịp bởi lão tổ tông
đã bước lên một bước sau đso chui thẳng vào trong đại não hắn, trong đầu Đường
Bát Bảo lúc này vang lên giọng nói đầy gian xảo, giọng nói này làm Đường Bát
Bảo run lên, hắn biết những ngày tháng tiếp theo tuyệt đối không dễ chịu.

“Tiểu tử thối, ta đợi câu nói này của ngươi lâu rồi, kể từ bây giờ lão phu sẽ
dậy ngươi, dậy ngươi cách để trở nên giống lão phu”.


Thôn Thiên Phệ Địa - Chương #7