Nữ Nhân Đầu Tiên.


Người đăng: Chư Thần Vô Niệm

Yên Nhiên đi tới trước mặt Đường Bát Bảo, hơi dừng lại một chút, trong đôi mắt
mang theo cảm tình phức tạp nhìn lướt trên mặt Đường Bát Bảo trong một sát na.

Đường Bát Bảo cũng ngửa cổ lên nhìn nàng, nói thật đây là lần đầu tiên Đường
Bát Bảo gặp phải tình trạng này, là chịu trách nhiệm hay là bỏ đi để mặc nàng
hay là giết nàng ?.

Cái suy nghĩ này thực sự chiếm lấy hết toàn bộ tâm chí của Đường Bát Bảo, đối
mặt với nữ nhân vừa quan hệ cùng mình trong phút chốc hắn lại cảm thấy bối
rối.

Hắn làm người tiểu nhân, hắn làm người nhát gan sợ phiền phức nhưng không có
nghĩa hắn sẽ giết nàng diệt trừ hậu họa, điều này hắn không làm được, Đường
Bát Bảo tu tiên ngàn năm nhưng hắn chẳng học được chút thủ đoạn nào của tiên
nhân cả, hắn vẫn sống trong cái không khí phàm nhân mà lớn lên. Nếu được hỏi
hắn giống phàm nhân hay tiên nhân Đường Bát Bảo hắn sẽ trả lời mình chắc chắn
giống phàm nhân.

Tuy rằng đối phương chỉ là một hiệp nữ giới võ lâm, căn bản là không thể tạo
thành bất cứ uy hiếp gì với một người tu tiên Luyện Khí KỲ như Đường Bát Bảo
nhưng ánh mắt của nàng vậy mà lại làm hắn cảm thấy phi thường không thoải mái.

Đường Bát Bảo ngửa cổ lên trời, mặc kệ Yên Nhiên đang từng bước từng bước tiến
đến bên mình, mặc kệ thanh kiếm lóe lên quang mang sáng loáng.

“Lão tổ tông à, lần này ngài hố ta thật thảm thật thảm, quả thực là thiên đại
oan khuất mà”.

Nói xong Đường Bát Bảo đứng lên, thân hình béo núc của hắn tính ra cũng cực kỳ
to lớn, hắn cao hơn Yên Nhiên phải gần hai cái đầu, trên người Đường Bát Bảo
hiện nay không một mảnh vải che thân, cự vật bên dưới đung đưa trong gió,
khuôn mặt của Đường Bát Bảo tuyệt đối không tỏ ra có chút xấu hổ nào.

Yên Nhiên thấy hắn đứng dậy thì liền giật mình sợ hãi, khi nhìn thấy cái cự
vật kia thì khuôn mặt nàng liền đỏ lên nhưng trong ánh mắt lại mang theo sự
khinh bỉ cùng chán ghét, Yên Nhiên đương nhiên cũng phải người ngu, nàng trái
lại cực kỳ thông minh, Yên Nhiên biết khoảng cách giữa mình cùng Đường Bát Bảo
là lớn vô cùng.

Đường Bát Bảo chỉ trong một chiêu là có thể giết chết Mộ Dung Phi đại ca của
nàng thì hắn muốn giết nàng có lẽ chỉ cần nửa chiêu.

Mộ Dung Yên Nhiên lần này không chờ đợi nữa, cho dù hai chân nàng đau đớn vô
cùng, cho dù mỗi bước di chuyển đều là khó khăn muôn vàn có điều cả người nàng
cũng lao thẳng về phía Đường Bát Bảo, một mũi kiếm đâm thẳng vào cổ họng hắn.

Đường Bát Bảo sao có thể bị chết bởi loại kiếm thuật như thế này, hắn thản
nhiên đưa hai ngón tay ra sau đó mạnh mẽ bẻ gẫy thanh kiếm trong tay Mộ Dung
Yên Nhiên, bàn tay béo mập của hắn lại đưa ra nắm lấy vòng éo tinh mỹ đến cực
điểm của nàng, kéo cái thân thể nhỏ nhắn tuyệt đẹp vào trong lồng ngực mình
sau đó trong ánh mắt không thể tin tưởng được của mỹ nhân hắn tiếp tục đè nàng
xuống.

Thân hình Đường Bát Bảo một lần nữa lại đè lên người Yên Nhiên sau đó tách đôi
chân của nàng ra, ánh mắt Yên Nhiên trừng lớn nhìn Đường Bát Bảo, cự vật của
hắn lúc này vậy mà lại cứng như đá, dĩ nhiên nó lại một lần nữa tiến vào hạ
thân của nàng, hạ thân đã vô cừng đau đớn.

Yên Nhiên lập tức dùng hai bàn tay bấu chặt vào vai Đường Bát Bảo thậm chí cái
miệng nhỏ nhắn của nàng cắn thẳng vào cổ họng hắn, hạ thân của nàng đã đau vô
cùng, nếu lúc này làm tiếp chỉ sợ đến tính mạng cũng không giữ được.

Đường Bát Bảo nhếch miệng, khuôn mặt béo mập của hắn xuất hiện một nụ cười đầy
tà đạo, bàn tay giữ lấy cổ họng của Yên Nhiên sau đó ấn xuống, cự vật của hắn
mạnh mẽ một lần nữa tiến vào, đau đớn làm hai chân của Yên Nhiên lập tức trở
nên cứng đờ, thân hình liền run lên, một lần nữa hai giọt nước mắt lăn dài
trên khuôn mặt xinh đẹp, lần này không còn có tác dụng của xuân dược, lần này
thực sự đau đớn vô cùng.

Đường Bát Bảo hay tay nắm lấy bộ ngực mềm mại của Yên Nhiên sau đó hắn nhìn
thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp bên dưới.

“Làm nữ nhân của ta được không ?”.

Một câu nói làm Yên Nhiên mở tròn mắt, nàng căn bản không thể tin được cũng
không thể nào tưởng tượng được có một ngày kẻ thù giết huynh đồng thời lấy đi
trinh tiết của mình vậy mà lại muốn nàng làm nữ nhân của hắn.

Yên Nhiên cắn chặt hàm răng, ánh mắt căm thù nhìn Đường Bát Bảo “Giết ta đi,
cho ta chết đi đừng hành hạ ta nữa, ngươi làm ta khinh bỉ”.

Đường Bát Bảo mặc kệ nàng đang nghĩ gì, bàn tay vẫn nhẹ vuốt ve khuôn mặt xinh
đẹp như một tác phẩm của tạo hóa, kiếp trước hắn gặp không ít nữ nhân xinh đẹp
chỉ là bọn họ và hắn vốn thuộc về hai thế giới, không có nữ nhân nào lại tình
nguyện đến với một tên béo dị tật xấu xí như hắn cả.

“Hì hì tiểu mỹ nhân à, muốn chết thì dễ lắm nhưng muốn sống lại khó, không
phải nàng còn có một cái Mộ Dung gia đằng sau sao, nếu nàng chết ở đây ta
không ngại diệt luôn cái Mộ Dung gia”.

Yên Nhiên nghe đến đây toàn thân cứng đờ, đầu óc nàng như nổ tung vì hận thù,
nàng thực sự không nghĩ đến tên cầm thú kia lại đê tiện đến vậy.

Yên Nhiên cho dù cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào thoát khỏi
cánh tay của Đường Bát Bảo đang chặn lấy cái cổ trắng ngần của nàng, nếu lúc
này ánh mắt có thể giết người thì Đường Bát Bảo không biết đã chết mấy lần.

Đường Bát Bảo thấy được sự biến chuyển này của nàng trong nội tâm liền xuất
hiện một tia vui vẻ, ít nhất trong ánh mắt kia hắn thấy được nghị lực sống.

Đường Bát Bảo không ngần ngại gì cúi xuống cắn vào cái cằm của nàng sau đó cả
khuôn mặt hắn áp xuống một bên tai của Yên Nhiên rồi tiếp tục cắn nhẹ, khoái
cảm từ tai truyền lại làm cái miệng nhỏ nhắn của Yên Nhiên khẽ run lên.

“Cô bé, Mộ Dung Phi kẻ kia tuy chết rồi nhưng bản công tử vẫn giữ cho hắn một
tia linh hồn, đương nhiên nếu tiểu muội không chịu nghe lời ta không ngại mang
linh hồn kẻ kia vào Luyện Hồn Phiên khiến hắn thành quỷ hồn vĩnh viễn không
thể siêu sinh, tất nhiên nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời ta có thể cho hắn một
cơ hội siêu sinh, một cơ hội làm lại cuộc đời”.

Về Luyện Hồn Phiên thứ này chính là thượng phẩm linh bảo tàn khuyết mà Đường
Bát Bảo nhận được khi tiến vào truyền thừa Hắc Ma Tông, việc Luyện Hồn Phiên
đương nhiên là thật nhưng cho linh hồn kẻ khác sống lại một kiếp thì Đường Bát
Bảo chính là chém gió chỉ là hắn chém gió có cơ sở mà thôi.

Hắn ở bên Đại Quy cũng tương đối lâu, từ miệng lão tổ tông có thể biết được
tiên nhân mạnh mẽ quả thực có thể điều khiển luân hồi lực lượng, quả thật có
thể làm người chết sống lại có điều rốt cuộc phải đến cảnh giới nào mới làm
được thế thì hắn chịu chết.

Yên Nhiên nước mắt dàn dụa nhìn kẻ mà nàng căm hận này, đôi môi đã bị nàng cắn
nát, từng tia máu nhỏ khẽ đổ xuống khiến khuôn mặt xinh đẹp của Yên Nhiên trở
nên đầy buồn thảm chỉ là lúc này nàng thực sự không muốn chết, nàng không dám
chết nữa.

Cảm nhận thấy Yên Nhiên xuôi lòng Đường Bát Bảo liền mỉm cười, hạ thân của hắn
lại tiếp tục chuyển động, điều này làm đôi lông mày lá liễu của Yên Nhiên khẽ
nhíu lại.

“Chết tiệt ngươi đã làm nhiều như vậy còn chưa chịu dừng lại “

Đường Bát Bảo ôm lấy cái cơ thể mềm mại kia rồi cười hắc hắc đầy bỉ ổi “Một
lần, một lần cuối cùng nha”.

Trong màn đêm yên tĩnh một lần nữa lại vang lên âm thanh rên rỉ động lòng
người.

“Phối hợp một chút nha, cứng ngắc như vậy không có tình thú nha”

........

“Chết tiệt câm miệng, ta giết ngươi”.

........

“Hắc hắc muốn giết ta không được đâu, ây đừng cắn, đừng cắn từ từ nói”.

........

“Ta cứ cắn, ta cắn chết ngươi tên cầm thú này”.

.......

Hai hàng nước mắt của Yên Nhiên lại lăn dài trên má chỉ là nàng không nhận ra
rằng trái tim của nàng hiện nay đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Yên Nhiên đột nhiên dừng lại, ánh mắt nàng vẫn chất chứa hận thì nhìn Đường
Bát Bảo “Ngươi biết ngươi vừa nói gì không, nếu ta trở thành nữ nhân của ngươi
sẽ có ngày ta giết chết ngươi”.

Đường Bát Bảo cảm thấy thật thú vị, Thần Thú đâu thì không thấy nhưng lại thêm
một kể đến truy sát mình, một kẻ muốn lấy mạng mình có điều hắn chỉ nhếch
miệng, cả ngàn năm qua bao nhiêu người muốn lấy mạng hắn còn không được, hắn
sợ sao.

“Hừ bản công tử thì sợ gì, nàng muốn ám sát ta đương nhiên có thể chỉ là nếu
mỗi lần ám sát thất bại đều phải chịu phạt hơn nữa nếu nàng dám nghĩ đến cái
chết thì ca ca của nàng vĩnh viễn không được siêu sinh, Mộ Dung gia từ trên
xuống dưới toàn bộ bị diệt sát”.

Tiếp theo Đường Bát Bảo cúi xuống hôn lên đôi môi mềm của Yên Nhiên, lần này
Yên Nhiên cũng không kháng cự, ánh mắt nàng mở to hết cỡ như muốn ghi nhớ tên
dâm tặc này, tên dâm tặc đặc biệt nhất thiên hạ.

Sau thêm một hồi lên đỉnh vu sơn nữa cuối cùng Đường Bát Bảo với Yên Nhiên mới
tách nhau ra, Đường Bát Bảo đương nhiên còn có thể chiến đấu thêm trăm hiệp
nữa hùng phong chưa mất chỉ là Yên Nhiên có chút không chịu được.

Yên Nhiên cô gái đáng thương này hiện nay mệt đến mức ngủ thiếp đi, Đường Bát
Bảo có chút dở khóc dở cười nhìn nàng sau đó ôn nhu giúp nàng mặc lại quần áo,
hai tay cõng lấy thân thể mảnh mai kia trở về Tề Vũ Sơn.

Đường Bát Bảo trong màn đêm yên tĩnh càng đi ánh mắt càng sáng, lúc trước Yên
Nhiên hút hết toàn bộ mọi sự chú ý của hắn khiến bây giờ Đường Bát Bảo mới
nhận ra toàn bộ khối thân thể này đang thay đổi một cách thần kỳ.

Linh hồn của hắn hay còn gọi là thần thức không hề thua kém Kim Đan Đỉnh Cao,
thân thể của hắn cũng là Kim Đan Hậu Kỳ cảnh giới thực lực này căn bản không
thua kém gì Bất Tử Đạo Nhân hắn kiếp trước có điều cảnh giới thì vẫn là Luyện
Khí Kỳ Đỉnh Cao.

Ở tai trái của Đường Bát Bảo cũng xuất hiện một chiếc khuyên tai vàng óng thứ
này bản thân Đường Bát Bảo khi còn sống tuyệt đối không có, cũng may mà lão tổ
tông còn thương cho một Tiểu Quy như hắn, ít nhất đống đồ đạo mộ trôm cắp suốt
ngàn năm tích góp không bị mất đi, nó lúc này đang ở bên trong chiếc khuyên
tai kia.

Việc cuối cùng làm hai mắt Đường Bát Bảo rực sáng chính là trong đầu hắn có
một bộ công pháp hay nói đúng hơn là một loại thiên phú truyền thừa thứ mà hắn
kiếp trước không có, đây chính là thứ duy nhất mà lão tổ tông tặng hắn – Thôn
Thiên Phệ Địa

Bằng vào một loại bản năng Đường Bát Bảo bắt đầu nhắm mắt lại sau đó từ từ cảm
nhận loại thần thông này sau đó trên mặt hẳn lại lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết.

Thần Thông không giống công pháp, Thần Thông chính là của yêu thú chứ không
phải của con người, Thần Thông chính là lưu truyền qua huyết mạch chỉ sợ có
đưa cho người khác cũng không tài nào luyện được.

Tất nhiên Đường Bát Bảo hắn cũng không có thời gian mà nghiên cứu thần thông
của mình dù sao cũng không ai lấy mất, hắn phải trở về Tề Vũ Sơn, hắn phải trở
về Phong Hành Tông một cách nhanh nhất nếu không chỉ sợ bị lão tổ tông đánh
gẫy chân.


Thôn Thiên Phệ Địa - Chương #4