Thiên Đại Oan Khuất (2)


Người đăng: Chư Thần Vô Niệm

Yên Nhiên tuy rằng bị Đường Bát Bảo dùng Định Thân Thuật bậc thấp phong bế tự
do hành động, nhưng các loại giác quan của nàng vẫn tồn tại như trước.

Nàng tuyệt đối thật không ngờ ca ca Mộ Dung Phi luôn luôn vô cùng cường đại
trong lòng mình lại bị tên cầm thú trước mắt một chiêu đánh chết, tuy rằng
nàng đầy ngập phẫn hận nhưng không thể làm gì, thậm chí lúc này nàng giống
hệt một con dê béo đợi Đường Bát Bảo đến làm thịt.

Nàng hiểu rằng mình sắp đối mặt với ác mộng đến mức nào dâm tặc trước mắt sẽ
làm gì với... thiên chi kiều nữ trong giới võ lâm... giờ phút này nàng rơi
xuống vực sâu tuyệt vọng không đáy.

Nàng nhạy cảm có thể cảm nhận được đôi tay của Đường Bát Bảo không ngừng thăm
dò trên thân thể mềm mại băng thanh ngọc khiết nàng gìn giữ mười mấy năm nay
từng đợt rung động vô cùng rõ rang truyền tới trong óc của nàng.

Nàng nhắm lại trong mắt tràn ngập nước mắt khuất nhục, chịu đựng ngọc thể bị
tên thiếu niên cầm thú kia vô tình chà đạp và giải phóng.

Cừu hận, xấu hổ, giận dữ, khuất nhục, đủ loại cảm xúc nảy sinh tận đáy lòng
của nàng, nhưng nàng vẫn không làm sao được, trừ phi tên cầm thú kia đột nhiên
nổi lên thiện tâm nhưng mà điều này có thể xảy ra hay sao?

Đột nhiên, một cơn đau đớn kịch liệt từ dưới hạ thể truyền đến nàng đau buốt
đến sắp hôn mê, nàng biết đây là cái cảm giác gì, sự sợ hãi và hoang mang tràn
ngập trong lòng nàng, lúc này xuân dược cũng bắt đầu phát huy tác dụng, khoái
cảm nhè nhẹ cũng bắt đầu xuất hiện trong đại não nàng.

Yên Nhiên cắn chặt hàm răng, đôi môi đỏ mọng bị nàng cắn toác cả máu chỉ là
nàng là phàm nhân sao có thể kháng cự lại xuân dược, ngay khi Đường Bát Bảo
tiến vào người nàng cũng là lúc cảm xúc lên đến đỉnh điểm, Yên Nhiên không thể
nào chịu được liền rên lên một tiếng.

Tuy rằng nàng rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nhưng nàng hiểu rằng tấm
thân xử nữ mình gìn giữ lâu nay đã bị phá, một nỗi bi thương cùng hận ý chí tử
bắt đầu nảy sinh ở đáy lòng nàng, nàng thầm phát thề trong lòng: nếu mình có
thể may mắn thoát được một mạng...

Đúng lúc này nàng cảm giác hạ thể cứng đờ thân thể Đường Bát Bảo giống như
biến thành cương thi cứng ngắc, đôi bàn tay dâm ác nắm chặt bộ ngực đầy đặn
của nàng vậy mà khựng lại sau đó Đường Bát Bảo đổ ập xuống người nàng, thân
hình béo núc toàn mỡ của hắn làm nàng cảm thấy khó chịu cùng khinh bỉ vô cùng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tuy rằng nàng bị định thân mình, nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng mở mắt lọt
vào trong tầm mắt nàng, Đường Bát Bảo khuôn mặt lợn dính sát vào mặt nàng,
miệng mở lớn giống như một tên ngốc.

Chẳng lẽ là trời cao có mắt, tên cầm thú này nhận báo ứng bị trừng phạt, hắn
đã chết rồi?

Yên Nhiên vui mừng trong lòng, nhưng lập tức tại bộ vị đa thịt thân cận giữa
nàng và Đường Bát Bảo truyền đến một hơi ấm của cơ thể khiến nàng hiểu rằng
Đường Bát Bảo vậy mà chưa chết!

Yên Nhiên tận lực nghĩ tới điều xấu lên người Đường Bát Bảo nhưng vẫn như
trước không biết chuyện gì xảy ra. Trên người tên cầm thú trước mắt đã xảy ra
tình huống không thể nào giải thích bởi tình cảnh này đích xác vô cùng quái
dị.

Nàng không biết, giờ phút này trong đầu Đường Bát Bảo đang thay đổi một cách
không thể tưởng tượng, trong đầu hắn hiện nay có một cuộc chiến, cuộc chiến
giữa hai linh hồn.

Một linh hồn đương nhiên là của Đường Bát Bảo có điều linh hồn này không ngờ
lại phi thường cường đại, linh hồn này vậy mà đạt đến tình trạng Luyện Khí
Đỉnh Phong điều này nói lên một việc – Đường Bát Bảo không đơn giản.

Phong Hành Môn ai ai cũng biết Đường Bát Bảo chỉ là Luyện Khí Sơ Kỳ dựa vào
linh bảo hạ phẩm mà không coi ai ra gì có điều không một ai biết ngay cả lão
tổ của hắn cũng không biết, Đường Bát Bảo chưa tròn 20 tuổi những cũng đã là
Luyện Khí Hậu Kỳ, linh hồn lực lại càng là Luyện Khí Đỉnh Phong.

Thiên tư cỡ này thừa sức đứng đầu Tề Vũ Sơn, thừa sức ôm vào Lan Trần Tiên Tử
vào lòng.

Tất nhiên đoàn linh hồn của Đường Bát Bảo có mạnh đến đâu cũng không đỡ nổi
linh hồn của kẻ kia, linh hồn biến thái đến không nói thành lời, linh hồn vậy
mà có thể so với Kim Đan Đỉnh Phong.

Luyện Khí Đỉnh Phong đương nhiên là đáng sợ chỉ là đối mặt với Kim Đan Đỉnh
Phong thì căn bản chẳng là cái đinh gì cả, mặc cho Đường Bát Bảo chống cự, mặc
cho hắn gào thét thế nào cũng chỉ đơn giản một cắn, một chiêu cứ như vậy thắng
bại đã phân.

Rốt cục, Đường Bát Bảo mở mắt ra, ánh mắt của hắn không ngờ lại không thay đổi
gì với trước đó. Trước kia trong mắt Đường Bát Bảo luôn có sự dâm đãng thô tục
thì lúc này vẫn cứ là dâm đãng thô tục có điều thêm vài phần hèn mọn.

Yên Nhiên nằm dưới Đường Bát Bảo tất nhiên có thể nhìn ra biến háo của hắn chỉ
là nhìn vào hai ánh mắt trước và sau nàng tuyệt đối không có bất kỳ sự nghi
ngờ gì, tên cầm thú này vẫn cứ là cầm thú như cũ.

Yên Nhiên cũng không biết, bắt đầu từ giờ khắc này trên thế giới đã không còn
có Đường Bát Bảo, mà là Bất Tử Đạo Nhân.

Bất Tử Đạo Nhân cảm nhận được mình đang ôm một thân thể mềm mại trắng mịn dịu
dàng, hai tay nắm trên đôi bồng đảo mềm mại mà lại mười phân co dãn hạ thể
cũng bị bó sát nhưng rồi lại mơ hồ truyền đến một niềm khoái cảm.

Đập vào mắt hắn là một dung nhan tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành. Trên
gương mặt hoàn mỹ đầy nước mắt trong suốt, trong mắt mang theo vẻ khuất nhục
cùng cừu hận nhìn chằm chằm vào mình.

Bất Tử Đạo Nhân đương nhiên là một nhân vật, linh hồn của hắn đạt đến trình độ
Kim Đan Đỉnh Phong tất nhiên rất dễ dàng hấp thu toàn bộ kí ức của Đường Bát
Bảo, trong ánh mắt liền hiện lên một tia ngỡ ngàng.

“Tổ sư nó, lão tử bị hố rồi, lần này chính là thiên đại khuất nhục rồi, còn
đâu là anh danh của bản đạo nhân”.

Bất Tử Đạo Nhân bị lão tổ tông một nuốt hủy đi thân thể sau đó liền xuất hiện
trong người Đường Bát Bảo, tất nhiên xuất hiện ở trong ai thì hắn cũng không
quan tâm lắm nhưng tại sao tên Đường Bát Bảo này lại béo không khác gì hắn lúc
trước ?.

“Chết tiệt, lần này lỗ vốn rồi, Đại Quy lão già kia, lão không thể làm ơn làm
phúc biến ta đẹp trai một chút sao, lão tổ tông à có thể cho ta chọn lại thân
xác không, tao ta lại vừa béo vừa mập thế này, phải ngọc thụ lâm phong người
gặp người thích hoa gặp hoa nhường chứ”.

Đương nhiên hắn có kêu lên trời thì Đại Quy cũng không thèm nghe, lúc này Đại
Quy chính là say mộng đẹp nhắm mắt chép miệng.

Sống nghìn năm Bất Tử Đạo Nhân cũng không phải không đụng đến nữ sắc trái lại
hắn coi chốn thanh lâu là nhà có điều Bất Tử Đạo Nhân từ xưa đến nay đều là
chơi gái trả tiền, đây là lần đầu tiên hắn bị hố thế này, lần đầu tiên hắn
quan hệ cùng xử nữ.

Nam nhân có thể không mạnh mẽ, nam nhân có thể không có tài lực nhưng nam nhân
bắt buộc phải có trách nhiệm, đây là cách làm người của Bất Tử Đạo Nhân.

Khi hắn còn sống bị cả tu tiên giới đuổi giết sống bữa nay lo bữa mai thì sao
có thể có trách nhiệm với ai ? chính vì vậy hắn thích rất nhiều nữ nhân, hắn
cũng có thể bằng tài lực của mình làm rất nhiều nữ nhân ngoan ngoãn nghe lời
nhưng trong đó tuyệt đối không có xử nữ.

Đã cướp đi tấm thân xử nữ của nữ nhân thì bắt buộc phải lo cho nàng một đời,
bắt buộc phải cho nàng một cái hứa hẹn một cái tương lai, đây là cách làm
người của hắn.

Thân thể hắn hơi vừa động, cùng ma sát với thân thể mềm mại băng khiết của cô
gáin trong thân thể truyền đến một cảm giác tê tê mà lại khoái cảm đồng thời
cô gái đối diện thì không kìm nổi phát ra một tiếng rên yêu kiều làm mềm nhũn
xương cốt người khác.

Thấy Yên Nhiên rên lên một tiếng, Đường Bát Bảo lập tức hoảng sợ vội vội vàng
vàng rút cự vật của mình ra, trong lúc này hắn vẫn có thể rút thứ đó ra quả
thực có thể coi là Liễu Hạ Huệ phiên bản nâng cấp.

Yên Nhiên sợ một thì Đường Bát Bảo hiện nay sợ mười, hắn bối rối vô cùng thậm
chí cảm giác chân tay của mình cứ như bị thừa ra vậy.

Cự vật rút ra làm hai mắt Yên Nhiên trợn lên, nỗi đau phá thân vừa đến lại bị
mạnh mẽ rút ra làm sao Yên Nhiên chịu nổi, nàng bật thốt lên một tiếng “Cầm
thú đau quá đừng có rút ra”.

Đường Bát Bảo chưa rút hết cự vật ra nghe thấy Yên Nhiên nói vậy liền gãi đầu
“hắc hắc, xin lỗi”.

Nói xong hắn vậy mà hồn nhiên vô tội vậy mà lại đâm thẳng vào bên trong, lần
này cả người Yên Nhiên run lên, đau đớn lại nối tiếp đau đớn, phải biết nàng
mới chỉ bị phá thân cách đây chưa đến nửa phút mà thôi hơn nữa cự vật của
Đường Bát Bảo tuyệt đối không hề nhỏ.

Đã một lần nữa tiến vào mảnh hoa viên thần bí kia, được cảm nhận sự non mềm
trong thịt huyệt của xử nữ Đường Bát Bảo lúc này cũng toàn thân run lên, hắn
là đại nhân vật trong giới tu ma đạo chứ không phải là thánh nhân, đương nhiên
nếu thánh nhân trong trường hợp của hắn chỉ sợ cũng sẽ hành động tương tự.

Ánh mắt của Đường Bát Bảo cũng cực kỳ hung ác, muốn làm kẻ trộm ngoại trừ đôi
tay hơn ngươi cần có một ánh mắt biết quan sát, hắn chỉ cần nhìn từng rạng mây
đỏ trên khuôn mặt xinh đẹp của Yên Nhiên liền biết nàng trúng xuân dược.

Đường Bát Bảo bàn tay béo mập nắm lại ánh mắt hiện lên một tia lửa nóng, lúc
này hắn chỉ còn có thể tự cổ vũ mình “Mặc kệ, ăn trước tính sau”.

Cái mặt béo mập của hắn đang dính sát vào người Yên Nhiên liền di chuyển lên
cặp môi thơm của nàng, tham lam chiếm lấy đôi môi hồng nhuận rỉ máu, một tay
nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen óng mượt của Yên Nhiên, tay còn lại không ngần
ngại nắm lấy bộ ngực sữa no đủ của nàng, hạ thân của hắn cũng bắt đầu cử động,
rất châm rất chậm, có chút ôn nhu cũng có chút chu đáo.

Yên Nhiên cắn chặt hàm răng của mình nàng không thể nào chấp nhận để con heo
kia hôn mình được có điều hạ thân của nàng quả thực dần dần nóng lên, thủ pháp
của Đường Bát Bảo tuyệt đối là cao thủ, sự đau đớn bị đẩy lùi thay bằng khoái
cảm.

Vùng đất thần bí chưa một ai tiến vào kia nay bị cự vật của hắn hoàn toàn
chiếm đống, kết hợp thêm với xuân dược trên người ánh mắt của Yên Nhiên dần
dần hiện lên một tia mông lung, cũng chẳng biết qua bao lâu cái miệng của nàng
liền mở ra khẽ rên rỉ.

Đường Bát Bảo chỉ đợi có thể liền đưa miệng vào bên trong, hắn chiếm lấy cái
lưỡi thơm tho của nàng, bàn tay béo mập liên tục vuốt ve cơ thể như băng như
ngọc của Yên Nhiên, thân thể của nàng cũng nhẹ nhàng run lên phối hợp với hắn,
cứ như vậy trong cánh rừng u tối đầy những âm thanh dâm đãng.

Yên Nhiên tuy rằng trúng Định Thân Thuật của Đường Bát Bảo, nhưng loại Định
Thân Thuật bậc thấp này uy lực thật sự là có hạn chỉ vừa vặn để đối phó với
phàm phu tục tử, đối phó với cao thủ thế tục như Yên Nhiên không thể nào có
hiệu quả tuyệt đối được.

Thân thể Yên Nhiên hiện nay lại có thể cử động có điều dưới tác dụng của xuân
dược đại não của nàng như tạm thời chết đi, bàn tay ngọc khẽ ôm lấy tấm lưng
to bản của Đường Bát Bảo, hạ thân nhẹ nhàng di chuyển theo từng nhịp từng nhịp
của hắn, hai người trong một khoảnh khắc hòa vào làm một.

Ước chừng chiến đấu hăng hái gần ba tiếng đồng hồ hai người mới dừng lại, phải
nói Đường Bát Bảo quả thực có thiên phú cực lớn trong việc đó cũng có thể
chính là tiên nhân có sức chịu đựng hơn xa người thường, hắn cũng không biết
mình đã ra tổng cộng bao nhiêu lần trên cái thân thể tuyệt mỹ kia, cơ thể của
Yên Nhiên toàn bộ đều đã bị hắn chiếm hữu, không có chỗ nào trên cơ thể nàng
chưa bị đôi ma thủ kia xâm phạm, toàn bộ cơ thể nàng đã thuộc về hắn.

Trên mặt đất Yên Nhiên hai tay ôm lấy ngực, toàn thân nàng không còn chút sức
lực nào, làn da trắng hồng ửng đỏ liên tục run lên, nàng lúc này thực sự đầy
mềm yếu cùng vô lực, xuân dược từ từ cũng tán đi, ý thức lại một lần nữa trở
lại với thiếu nữ tội nghiệp, nàng tuyệt đối không cam tâm, nàng tuyệt đối
không thể ngờ mình cùng tên cầm thú kia vậy mà lại ôm nhau lên đỉnh vu sơn,
tiếng nức nở vang vang dưới bầu trời đêm vắng lặng.

Đường Bát Bảo nhìn nàng một cái thần sắc phức tạp, tận đáy lòng hắn không khỏi
sinh, ra vài phần thương tiếc, không ngờ chính mình lại xảy ra quan hệ cùng
một cô gái không liên quan gì thế này.

Theo trong trí nhớ của Đường Bát Bảo hắn biết được, đây là một thế giới tu
tiên cũng giống với thế giới của hắn, nơi này là Tề Vũ Sơn một ngọn núi nhỏ
không đáng kể, chủ nhân khối thân thể này là đệ tử nội môn của Phong Hành Môn
một trong ba thế lực đứng đầu Tề Vũ Sơn có điều xếp ở Triệu Quốc liền là kế
cuối tồn tại.

Đương nhiên Đường Bát Bảo cũng không phải là phế vật như người ta đồn, chủ
nhân khối thân thể này vậy mà lại có vận khí tương đối nghịch thiên, thân phận
bên ngoài của hắn là một cái chính đạo tu tiên nhưng thực ra ba năm trước hắn
lại vô tình tiến vào được một tòa Nguyên Anh động phủ, vô tình nhận được
truyền thừa của Hắc Ma Tông.

Phải biết Hắc Ma Tông hai ngàn năm trước là bá chủ của Tề Vũ Sơn, Hắc Ma Tông
hai ngàn năm trước là một trong thập đại ma môn của Triệu Quốc, chính vì vậy
kể từ đó Đường Bát Bảo tu luyện nhanh như gió hơn xa đám cường giả cùng thế hệ
của Tề Vũ Sơn.

Tát nhiên Đường Bát Bảo cũng không có nói với ai việc này, nếu biến hắn tu
luyện ma công chắc chắn sẽ bị đánh chết, ít nhất cho đến khi tự có sức lực bảo
vệ mình Đường Bát Bảo sẽ hạn chế tối đa việc dùng ma công.

Đúng lúc Đường Bát Bảo đang suy nghĩ thì trong mà đêm truyền đến tiếng bước
chân rất nhẹ. Yên Nhiên bước chân loạng choạng đi tới chỗ Đường Bát Bảo. Đôi
chân ngọc bước đi có chút mất tự nhiên, giữa hai chân của nàng còn có vết máu
cùng thứ dịch thể màu trắng chỉ là ánh mắt đầy cừu hận cùng sát khí.


Thôn Thiên Phệ Địa - Chương #3