Thiên Đại Oan Khuất (1).


Người đăng: Chư Thần Vô Niệm

Tề Vũ Sơn ở Triệu Quốc chỉ có thể xem như một dãy núi nhỏ không nổi bật, dài
chừng vài trăm dặm, dãy núi này không cao cũng không có sườn núi hiểm trở,
chẳng có nổi một di tích hay thánh địa tu luyện nổi tiếng.

Đương nhiên có được thì có mất, dưới chân dãy núi có mấy thôn xóm cùng một cái
trấn nhỏ duy nhất. Theo một vài thôn dân ở phụ cận nói ở đây thường xuyên có
thể nhìn thấy tiên nhân bay lượn trên không trung.

Kỳ thật Tề Vũ Sơn cũng không tồn tại nhân vật thần tiên gì bất quá cũng có hai
ba môn phái tu tiên nhỏ đóng quân trên đó. Tuy rằng ba môn phái này đặt ở
Triệu Quốc tuyệt không lên nổi mặt bàn nhưng ở trong phạm vi mấy trăm dặm này
cũng có chút danh tiếng.

Trong ba phái, thực lực xếp thứ nhất thuộc Thiên Hành Tông, tiếp theo là Hỏa
Hành Môn, xếp cuối cùng chính là Phong Hành Môn giỏi về thuật ẩn nấp. Ba phái
này lấy Thiên Hành Tông cầm đầu.

Ở chung trên dãy núi này hơn ngàn năm vậy mà có thể yên yên ổn ổn cùng nhau
tồn tại, ở thời khắc nguy nan thậm chí còn có thể cùng nhau chống kẻ thù bên
ngoài, đương nhiên một vài đụng chạm nhỏ khẳng định là không thiếu được.

Vào một buổi tối không trăng không sao, nương theo bóng đêm yên tĩnh cò vài
tên đệ tử Phong Hành Môn từ Tề Vũ Sơn lén lút chạy xuống núi.

Cầm đầu chính là một gã công tử cả người béo mập nhìn đâu cũng thấy mỡ không
thấy nổi một chút thịt nào, cầm trong tay cây quạt giấy bộ dạng bắt trước các
văn nhân công tử của phàm giới có điều thực sự nhìn hắn giống hệt lợn mặc áo
người, ngoại trường buồn cười ra thì chẳng có chút phong phạm nào. Trong mấy
người này hắn là đệ tử nội môn duy nhất, tên là Đường Bát Bảo.

Trong chuyến đi này mấy tên đệ tử Phong Hành Môn còn lại đều lấy hắn làm trung
tâm cả một đám đều vuốt mông ngựa mà mặt không đổi sắc. khiến cho vị đệ tử nội
môn này thập phần hưởng thụ.


  • Ta nói Đường sư huynh này! Với tu vi của huynh ở trong đệ tử nội môn cũng
    đúng là xếp phía trên, khi nào thì chiếm lấy Lạc Trần Tiên Tử của Thiên Hành
    Tông vào tay thì mời chúng ta uống rượu mừng chứ.

Người nói chuyện chính là một đệ tử ngoại môn mặc áo vàng, bản mặt thô tục.
Hắn tên là Chu Diệu, một đệ tử ngoại môn Ngưng Khí Kỳ, kẻ này không giỏi cái
gì chỉ giỏi đúng một chiêu vuốt mông ngựa.

Đường Bát Bảo khuôn mặt béo núc run lên, một nụ cười hèn mọn xuất hiện :


  • Lạc tiểu thư thiên tư ngút trời, gia nhập Thiên Vân Tông mới bốn năm cũng
    đã đạt tới giai đoạn Luyện Khí trung kỳ có thể nói là kỳ tài hiếm có của Tề Vũ
    Sơn nữ nhân giống tiên nữ hạ phàm như nàng đâu phải là ta có thể dễ đàng chiếm
    được vào tay!

Nói thì nói vậy nhưng ánh mắt của Đường Bát Bảo đã hiện lên một tia sắc dục từ
lâu, hắn chính là mê đến chết Lạc Trần Tiên Tử.


  • Đường sư huynh quá khiêm nhượng rồi! Huynh cùng Lạc tiên tử kia đều là trai
    tài gái sắc tài tử xứng giai nhân.


  • Đúng vậy! Chúng ta cứ chờ uống rượu mừng của huynh thôi!


Các tên đệ tử ngoại môn còn lại đều hết tên này tới tên khác vuốt mông ngựa!
Đường Bát Bảo này cũng thập phân hưởng dụng, mặt đầy vẻ tươi cười, nghe được
chỗ trúng ý còn khoái trá gật gật đầu liên tục.

Đương nhiên hắn cũng không nhìn lại bản thân mình, tu vi không có, dung mạo
cũng không, thực tài thì lại càng là một tờ giấy trắng cũng không biết lấy đâu
ra cơ sở cưa được Lạc Trần Tiên Tử nữ có điều Y Y một lúc trong đầu thì ai
cấm, chẳng có ai đánh thuế giấc mơ cả.

Năm người rất nhanh đi tới một cái khách điếm trên trấn phụ cận. Tuy rằng khi
bắt đầu đi trên con đường tu tiên thì có thể nhịn ăn uống bất quá điều này
chính là đối với tu sĩ thực lực cao cường, còn cỡ như bọn họ những tu sĩ Ngưng
Khí Kỳ, Luyện Khí Kỳ này căn bản là còn chưa có thoát khỏi bản chất của người
phàm.

Bọn họ vẫn còn muốn ăn ngon uống tốt, sơn hào hải vị, đan dược trên núi đương
nhiên có thể làm người ta no có điều ăn đan dược ngoại trừ linh khí ra thì
chẳng cảm nhận được cái gì chính vì vậy rất nhiều đệ tử sinh chán ghét.

Thỉnh thoảng nếu có cơ là bọn họ lén lút đi hưởng thụ một chút cao lương mỹ vị
của nhân gian.

Mấy người cùng ngồi vào một cái bàn sát bên cửa sổ sau đó rất nhanh gọi tiểu
nhị mang lại đây một mâm rượu và thức ăn, mùi rượu cùng mùi mỹ thực thơm phức
quả thật làm người ta rộn ràng trong lòng, dù sao trên núi quên tháng ngày
miệng của bọn họ đã sớm đắng chát.

Đúng lúc này, từ ngoài cửa đi vào một nam một nữ nhìn diện mạo hai người này
có vài phần giống nhau hẳn là một đôi huynh, muội. Trên người bọn họ đều mang
theo binh khí của phàm giới, thoạt nhìn còn có vài phần thực lực khả năng rất
cao là người trong giang hồ.

Đường Bát Bảo đương nhiên không có để ý vào mắt những hiệp khách giới thế tục
này, một chưởng của hắn đánh ra thừa sức giết hết một đám cao thủ chính vì vậy
ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Ở trong mắt người tu tiên, người
phàm chỉ giống như con kiến bình thường, hai bên hoàn toàn không phải là cùng
một thế giới.

Vốn mấy người Đường Bát Bảo có thể yên ổn hưởng thụ một lát sau đó trở về núi
tu hành nhưng thế sự vốn là vô thường.


  • Đường sư huynh! Huynh xem kỹ nữ nhân kia, quả thực có thể so được với Lạc
    tiên tử nha!

Chu Diệu tinh thông vuốt mông ngựa, liền nói nhỏ vài tiếng bên tai Đường Bát
Bảo, lộ ra dáng cười dâm đãng.

Đường Bát Bảo rất nhanh chuyển ánh mắt nhìn thiếu nữ kia vừa thấy hắn cũng
không khỏi giật mình, không nghĩ tới trong phàm trần này cũng có mỹ nữ đẹp
tuyệt trần như vậy.

Đôi con ngươi trong suốt như nước, hai hàng lông mày thanh tú như thơ, hàng mi
cong vút, mặt tươi như hoa sen mới nở, mái tóc đen nhánh mềm mại như những đám
mây nhẹ trôi trên bầu trời, một thân trang phục màu xanh hoa lệ làm nổi bật
dáng người hoàn mỹ của nàng trước mặt mọi người.

Sắc đẹp của thiếu nữ này so với Lạc Trần Tiên Tử của Thiên Hành Tông cũng
không hơn kém bao nhiêu, vẻn vẹn chỉ kém ở khí chất mà thôi.

Đường Bát Bảo nháy mắt ra hiệu cho Chu Diệu một cái sau đó i ung dung ngồi
trước bàn ánh mắt lại chiếu vào trên mặt cô gái tuyệt sắc kia, thưởng thức vẻ
đẹp không kiêng nể gì.

Chu Diệu nhận ám hiệu của Đường Bát Bảo liền hiểu ý đi tới trước mặt hai huynh
muội, mở miệng chọc ghẹo, đáng tiếc huynh muội này cũng không phải dễ chọc,
bọn họ là người của Mộ Dung thế gia tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Nam tên
là Mộ Dung Phi một thân võ nghệ xuất thần nhập hóa, tuổi mới hơn 20 đã là hậu
thiên đỉnh phong cao thủ vài năm nữa tuyệt đối có tư cách đột phá tiên thiên
cảnh, về phần thiếu nữ là Mộ Dung Yên Nhiên, là mỹ nữ đệ nhất của giới võ lâm
Triệu Quốc, thực lực của nàng không cao nhưng cũng không thấp.

Chu Diệu tuy rằng là một người tu tiên, nhưng vẻn vẹn chỉ là một đệ tử ngoại
môn Ngưng Khí Kỳ bình thường thì làm sao có thể là đối thủ của huynh muội họ
Mộ Dung này kết quả một chút lực trả đòn cũng không có bị Mộ Dung phi một đạp
đá bay ra ngoài.

Tất nhiên Ngưng Khí Kỳ cũng không yếu đến thế, nếu là nội môn đệ tử của bất cứ
môn phái nào trong Tề Vũ Sơn thì Ngưng Khí Kỳ hoàn toàn có thể cùng Hậu Thiên
cao thủ trong giang hồ cân sức cân tài đáng tiếc Chu Diệu hắn quá yếu.

Người tu tiên tuy rằng lợi hại nhưng ở phía trước Trúc Cơ Kỳ cùng người phàm
bình thường chênh lệch cũng không lớn. Mộ Dung Phi tuy chỉ là một hiệp khách
võ lâm nhưng bằng vào võ nghệ siêu quần quả thực cũng có tư cánh chấp 10 Chu
Diệu.

Thấy Chu Diệu mặt mũi bầm dập đi trở về, sắc mặt Đường Bát Bảo lập tức đen
lại. Hắn vốn là muốn lấy lòng mỹ nhân muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân vậy mà lại
thất bại, điều này làm Đường Bát Bảo dâng lên một bụng nộ hỏa.

Đương nhiên nói Đường Bát Bảo là anh hùng cứu mỹ nhân thì hơi quá, gọi hắn là
trư hùng cứu mỹ nhân thì hợp hơn.


  • Tên phàm phu tục tử này mà cũng dám khoa trương ở trước mặt ta!

Thân thể Đường Bát bảo giống như một chiếc lông hồng không có mảy may sức
nặng, như bóng ma bay tới trước mặt huynh đệ họ Yến ánh mắt đảo qua trên mặt
hai người, tất nhiên dừng lại trên khuôn mặt tuyệt đẹp của Mộ Dung Yên Nhiên ,
lưu lại càng nhiều hơn, dù sao nhìn mỹ nữ cũng không mất tiền, nhìn nhiều một
chút còn có tác dụng bổ mắt, ngu gì không nhìn.

Mộ Dung Phi vừa thấy thân pháp của Đường Bát Bảo này siêu thoát thế tục trong
lòng liền giật mình, vội vàng đứng dậy thi lễ:


  • Tại hạ chính là Mộ Dung Phi con trưởng của Mộ Dung thế gia tại Triệu Quốc,
    như có chỗ nào đắc tội xin thứ lỗi!


  • Mộ Dung thế gia ? chưa từng nghe qua!


Đường Bát Bảo hừ nhẹ một tiếng, có chút khinh thưởng nói. Hắn đương nhiên hiểu
rằng Mộ Dung Phi nói ra chính là môn phái võ lâm của giới thế tục, cỡ môn phái
như vậy hắn hoàn toàn không có để ý vào mắt.

Trong mắt Mộ Dung Phi hiện lên một tia tức giận, hừ nhẹ một tiếng, rồi nắm tay
muội muội Mộ Dung Yên Nhiên đi ra ngoài.

Mấy người Chu Diệu vừa định bước ra ngăn cản bị Đường Bát Bảo chặn lại.


  • Đường sư huynh! Vì sao không ra tay?

Một tên đệ tử ngoại môn nghi hoặc khó hiểu hỏi.

Đường Bát Bảo thấp giọng nói:


  • Ngu xuẩn, nơi này khá đông người, không nên động thủ. Nếu lúc này xuống tay
    nếu bị kẻ có tâm thấy được báo về sơn môn thì hỏng bét, ta có thể không sao
    nhưng các ngươi liền khó nói!

Đường Bát Bảo hắn là nhị thế tổ, hắn là một cái phế vật từ đầu tới chân nhưng
kẻ này chơi rất được, hắn cũng vẫn luôn nghĩ đến những kẻ đi theo mình đồng
thời Đường Bát Bảo hắn cũng không ngu, ít nhất so với những phế vật khác thì
còn thông minh hơn nhiều lắm, đại sự có thể không nhìn ra nhưng tiểu sự vẫn có
thể làm được.


  • Đúng đúng! vẫn là Đường sư huynh suy nghĩ chu đáo.

Mấy tên đệ tử ngoại môn lần này đương nhiên vẫn vuốt mông ngựa nhưng trong
lòng lại cảm động không thôi, ở trong Phong Hành Môn đệ tử ngoại môn bị coi
như cỏ rác, ngoại trừ vị Đường sư huynh này ra cũng chẳng có ai lo nghĩ cho họ
nhiều như thế.

Yên Nhiên bị Mộ Dung Phi kéo tay ra ngoài bay nhanh đi trên mặt Mộ Dung Phi
lóe lên một tia ngưng trọng.


  • Ca ca! Vì sao huynh không ra tay giáo huấn cho bọn chúng một trận!

Yên Nhiên khẽ nhíu đôi mày thanh tú dường như có vẻ bất mãn với hành động của
Mộ Dung Phi.


  • Ta quan sát thấy những người này khí chất phi phàm, thần khí sung túc không
    giống người trong giới thế tục này, có cảm giác giống như cùng khí túc trên
    người Phàm đại sư, ta nghi ngờ bọn họ là người tu tiên. Nếu không phải là
    người tu tiên thì tên lợn béo mập kia sao có thể không quan tâm một chút nào
    đến thể trọng.


  • Người tu tiên?


Yên Nhiên dường như cũng nghe nói qua sự tích người tu tiên, trên gương mặt
xinh đẹp không khỏi lộ ra thần sắc kinh sợ, bước chân cũng dần dần tăng nhanh.

Hai người liên tục chạy đi mấy chục dặm. Yên Nhiên dần dần có vẻ chịu đựng
không nổi dù sao nội lực của nàng không thể theo kịp đại ca.


  • Bọn họ sẽ không truy đuổi tới đây chứ?

Yên Nhiên hơi có chút lo lắng hỏi

Mộ Dung Phi nhìn quanh bốn phía một vòng khẽ thở dài:


  • Hẳn là không có đuổi theo tới đây có lẽ những người tu tiên đó cũng sẽ
    không gây chuyện với người phàm chúng ta.


  • Ca ca! Người tu tiên thực sự lợi hại như vậy sao?


Mộ Dung Yên Nhi chớp chớp hàng lông mi dài thanh tú mang theo vài phần tò mò
hỏi.

Mộ Dung Phi thở dài:


  • Đâu chỉ có lợi hại! Trong truyền thuyết người tu tiên có thần thông dời
    sông lấp biển, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có thể biến một cái thành thị
    thành tro tàn. Nghe nói Đoạn Không Sơn của Triệu Quốc chính là bị một vị người
    tu tiên dùng kiếm tiên bổ ra!


  • Người tu tiên lợi hại như vậy. muội cũng rất muốn đi tu tiên.


Yên Nhiên nói mang theo thần sắc hâm mộ.


  • Tiểu muội muội! Muội muốn tu tiên như vậy cứ để ca ca ta đến dẫn muội đi!

Không biết khi nào. Đường Bát Bảo đứng trên cành cây trước mặt, bàn tay béo
mập phe phẩy cây quạt giấy trong tay, đôi mắt hắn không kiêng nể gì nhìn đánh
giá khắp thân thể uyển chuyển dịu đàng của Yên Nhiên.

Mộ Dung Phi lập tức kéo Mộ Dung Yên Nhiên ra phía sau mình, “keng” một tiếng,
rút ra thanh bảo kiếm.

Đường Bát bảo thấy hành động của Mộ Dung Phi không khỏi cười ha hả:


  • Một hiệp khách võ lâm nhưng lại ăn gan hùm dám khoa trương ở trước mặt bản
    công tử. Chỉ cần ngươi có thể kiên trì một chiêu ở trước mặt bản công tử sẽ
    buông tha cho các ngươi đi, nếu không, vị muội muội này phải làm thị thiếp của
    ta!

Mộ Dung Phi sắc mặt xanh mét, thân thể phóng lên không trung, bảo kiếm trong
tay cắt ngang qua không khí một luồng kiếm khí sắc bén nhanh như tia chớp đâm
tới Đường Bát Bảo trên cao.


  • ồ?

Đường Bát Bảo tuy liếc mắt nhìn Mộ Dung Phi một cái có vẻ xem thường, nhưng
không nghĩ tới thực lực của đối phương cũng không kém gì người tu tiên Luyện
Khí KỲ bình thường.

Võ công phàm nhân tu luyện đến cực hạn thì có thể chống lại cùng Luyện Khí Kỳ
của tu tiên giới.

Tuy nhiên, đối với Đường Bát Bảo có được linh khí mà nói đối phó với Yến Phi
vẫn là dễ đàng như một bữa ăn sáng, ai bảo nhà hắn có điều kiện, ai bảo người
nhà hắn làm to ?.

Trong tay Đường Bát Bảo có một kiện linh khí hạ phẩm của tổ sư ban cho, điều
này khiến thực lực của hắn so với người tu tiên Luyện Khí Kỳ bình thường mạnh
hơn không ít. Ở Tề Vũ Sơn đệ tử nội môn có được linh khí tuyệt đối không nhiều
lắm.

Chỉ thấy hai tay của Đường Bát Bảo khẽ bấm một cái thủ quyết rất nhanh một
thanh đoạn kiếm màu ngâm đen phá không mà ra hóa thành một luồng sáng đen dễ
đàng phá tan kiếm khí của Mộ Dung Phi, sau đó lại rất nhanh bắn về phía hắn.

Mộ Dung Phi bị tốc độ của đoản kiếm dọa cho hoảng sợ vội vàng giơ kiếm lên đón
đỡ.

“Rắc"’ một tiếng, bảo kiếm của Mộ Dung Phi bị cắt thành hai đoạn, lập tức lại
nghe “Phốc” một tiếng, đoản kiếm trực tiếp đâm xuyên qua yết hầu của Mộ Dung
Phi.

Toàn bộ quá trình không đến hai giây một đại cao thủ trong giang hồ cứ như vậy
chết đi.


  • Ca ca...

Yên Nhiên mặt hoa thất sắc ôm thi thể ca ca nước mắt tuôn ra rơi xuống như
những hạt trân châu.


  • Tiểu cô nương! Không nên khóc! Để cho ta làm ca ca của ngươi đi. Ca ca nhất
    định sẽ yêu thương muội thật tuyệt vời!

Đường Bát Bảo từ trên cây nhảy xuống, đi tới phía Yên Nhiên, cặp mắt dâm tà
không ngừng chuyên động trên thân thể của nàng.


  • Ca ca... Để cho ta liều chết với ngươi, đi chết đi!

Yên Nhiên vừa xấu hổ lại vừa xen lẫn cừu hận, nàng giơ kiếm đâm tới Đường Bát
Bảo.


  • Tiểu muội muội! Ca ca thương ngươi còn không hết sao có thể để muội chết
    chứ?

Trong tay Đường Bát Bảo đánh ra một đạo pháp quyết, linh quang chợt lóe định
thân Yên Nhiên ở tại chỗ, hắn thi triển chính là định thân thuật bậc thấp tuy
nhiên đối với phàm nhân vẫn có thừa tác dụng.


  • Tiểu muội muội! Để cho ca ca yêu thương muội một chút đi!

Đường Bát Bảo vô cùng thuần thục đánh ra một cái Hỏa Đạn Thuật, đốt thi thể Mộ
Dung Phi thành tro tàn, một tay tiếp tục làm thủ pháp cực kỳ kín đưa về phía
thân xác Yên Phi rồi mới ung dung sau đó ôm thân thể mềm mại hấp đẫn chết
người của Yên Nhiên chạy vào trong rừng cây.


  • Ha ha! ông trời thật biết điều! Không ngờ đưa một giai nhân tuyệt sắc như
    vậy đến trước mặt ta.

Đường Bát Bảo dùng tay nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng của Yên Nhiên, lộ ra nội y
màu đỏ cùng làn da trắng như tuyết, đôi bàn tay báo mập dâm tặc của hắn nhập
vào trong nội y tại chỗ mẫn cảm của nàng sau đó dùng thủ pháp thuần thục bắt
đầu cởi đồ.

Đôi mắt trong suốt của Yên Nhiên bị nước mắt che mờ, cho dù trong lòng ngàn
vạn lần không muốn cũng không làm sao được, hai má láng mịn như ngọc của nàng
không khỏi tự nổi lên một mảng màu hồng, hô hấp cũng dần dần đồn dập hẳn
lên... Đường Bát Bảo không ngờ lại dùng xuân dược với nàng.

Đường Bát Bảo nhanh nhẹn cởi quần áo lại chậm rãi cỏi bỏ nội y trên người Yên
Nhiên, ôm mỹ nữ trước mắt sung sướng như tiên, trong lúc nhất thời trong rừng
yên tĩnh xuân ý rạt rào, tiếng rên rỉ liên tục không ngừng.

Nhưng mà đúng lúc này không gian hơi hơi đao động, tiếp theo xuất hiện một
luồng hào quang xoay tròn, luồng sáng này giống như một tia chớp ập vào thân
thể Đường Bát Bảo. Thân thể Đường Bát Bảo vừa mới tiến vào hạ thân Yên Nhiên
lập tức cứng đờ sau đó cả cơ thể béo mập của hắn ngã úp xuống người nàng.


Thôn Thiên Phệ Địa - Chương #2