Bất Tử Đạo Nhân.


Người đăng: Chư Thần Vô Niệm

Thiên hạ trăm nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, trong vô số nghề thì nghề
đạo mộ bị coi là nghề đáng khinh bỉ nhất, đạo mộ nhân là những kẻ đáng chửi
rủa nhất, trong toàn bộ những kẻ đáng chửi rủa nhất kia thì Bất Tử Đạo Nhân
chính là kẻ bị khinh bỉ nhất, người gặp người chửi, nhà gặp nhà đánh.

Bất Tử Đạo Nhân là do hắn tự đặt tên cho mình, tự đặt biệt danh cho mình còn
người đời gọi hắn là Đại Ô Quy.

Bất Tử Đạo Nhân cũng không thấy rùa có gì không tốt trái lại trong mắt hắn rùa
chính là sinh vật đáng yêu nhất thiên hạ này, đáng ngưỡng mộ nhất thiên hạ
này, rùa chỉ cần yên yên ổn ổn mà sống, ai nhìn thấy nó cũng lười để ý, cuộc
sống như vậy ai chẳng mong muốn, lại càng quan trọng hơn nữa là rùa sống rất
lâu, lâu đến đáng sợ.

Lại nói về Bất Tử Đạo Nhân, hắn là một tên trộm mộ siêu cấp, tu vi chỉ là Kim
Đan Kỳ nhưng đến cả cường giả Nguyên Anh cũng khó mà bắt được hắn, nổi tiếng
nhất thậm chí có nửa bước hóa thần cường giả đến truy sát nhưng Bất Tử Đạo
Nhân vẫn cứ thoát được một kiếp, bản lĩnh đánh nhau có thể không cao nhưng bản
lĩnh bỏ trốn thì thực sự nhất tuyệt.

Bất Tử Đạo Nhân cũng chưa bao giờ buồn khổ vì bản lĩnh của mình trái lại hắn
phi thường tự cao, thiên hạ này liệu được mấy cái Kim Đan có thể chạy trốn
khỏi Nguyên Anh chứ huống gì là nửa bước hóa thần cường giả, một điều đặc biệt
nữa bản thân Bất Tử Đạo Nhân chưa bao giờ để lộ mặt thật cho thiên hạ biết, cứ
khi tông môn hoặc gia tộc nào bị trộm mộ địa y như rằng người ta cứ đè đầu Bất
Tử Đạo Nhân ra mà chửi, cứ tìm Bất Tử Đạo Nhân mà truy sát, điều này làm thanh
danh của hắn càng ngày càng vang dội thậm chí trở thành trộm mộ thánh nhân,
trở thành idol của giới trộm mộ.

Ngoại trừ trộm mộ ra thì Bất Tử Đạo Nhân cái gì cũng trộm, hắn còn có một thân
phận khác chỉ là không ai biết, hắn kiêm luôn cả nghề Tặc Vương.

Trộm mộ là lấy đồ của người chết, trộm đồ là lấy của người sống, cả người chết
cùng người sống đều lấy thì còn gì bá đạo hơn, còn gì ngưu bức hơn, đây chính
là thứ làm Bất Tử Đạo Nhân tự hào nhất.

Đeo mặt nạ, khoác một cái mai rùa lên người liền thành Đạo Mộ Vương, bịt mặt
lại, dựng thẳng lưng mà đứng liền thành Tặc Vương, hắn cảm thấy cuộc đời này
mình liền là vô địch.

Lại nói tiếp Bất Tử Đạo Nhân người này cũng có chút kỳ lạ, nếu nói hắn là Kim
Đan thì hắn đã sớm hết sạch tuổi thọ từ lâu, nếu nói hắn là Nguyên Anh thì cớ
gì gặp Kim Đan trung kỳ đã cong đuôi mà chạy, nếu nói hắn là Hóa Thần thì căn
bản sẽ bị người ta cười thối mũi chỉ là rất nhiều người đợi, đợi mãi mà Bất Tử
Đạo Nhân vẫn chưa chết.

Kim Đan cảnh giới có thể sống đến 300 năm còn nhân vật nghịch thiên trong Kim
Đan cảnh giới có thể sống đến 500 năm nhưng tuyệt đối không thể hơn, Bất Tử
Đạo Nhân thành danh đã được ít nhất 700 năm, phát hiện kinh người này làm vô
số người ngạc nhiên tột độ, cuối cùng người ta đưa ra một đáp án, Bất Tử Đạo
Nhân vốn không phải là một người mà là một đạo mộ môn phái truyền từ đời này
qua đời khác.

Đạo Mộ Phái lúc đó cho dù chưa ai nhìn thấy nhưng thuyết pháp này liền được
thông qua, trong bảng ma môn thập đại môn phái thì Đạo Mộ Phái dĩ nhiên được
xếp thứ 10, đây tuyệt đối là uy danh không nhỏ có điều không chỉ chính đạo
tông môn căm ghét mà ma đạo tông môn cũng căm thù, Bất Tử Đạo Nhân căn bản nào
quan tâm đến chính tà, chỉ cần là mộ hắn đều đào lên.

Bất Tử Đạo Nhân từ đó trở thành một cái truyền thuyết thú vị trong tu tiên
giới, từ khi hắn xuất đạo chưa bao giờ thất bại, ngôi mộ bị hắn nhắm vào chưa
bao giờ an toàn đồng thời cũng chưa ai nhìn được thấy mặt hắn.

………….

Trong màn đêm yên tĩnh, giữa cánh rừng già nguyên sinh hoang vắng vô cùng,
trong màn đêm đó có vô số ánh mắt hung thú lóe sáng, không gian xung quanh
đáng sợ vô cùng, trong cái vẻ tĩnh lặng rờn rợn người đó có một thân ảnh rất
nhanh di chuyển, người này béo đến mức không thể béo hơn, chân tay thì ngắn
cũn thoạt nhìn buồn cười vô cùng có điều tốc độ thì cực nhanh, tốc độ này chỉ
sợ Kim Đan kỳ cao thủ cũng phải ngao ngán lắc đầu.

Đây chính là Bất Tử Đạo Nhân.

Cánh rừng này cũng không phải là nơi tu luyện giả bình thường dám đến, nghe
đồn tiên nhân trong truyền thuyết cũng không dám chạy vào đây, trong cánh rừng
này thậm chí không chỉ có một tiên nhân nằm xuống, tiên nhân là cảnh giới gì
đương nhiên không một ai biết chỉ biết là tiên nhân phi thường cường đại.

Tiên nhân ngã xuống đương nhiên là bảo địa, đến cả giày rách tiên nhân từng đi
còn quy ra được linh thạch huống hồ là nơi tiên nhân ngã xuống, nghe nói đôi
giày nát bươm có một tia khí tức của tiên nhân liền giá trị một vạn hạ phẩm
linh thạch làm không ít người tặc lưỡi thầm than.

Biết rõ nơi đây từng có không ít tiên nhân ngã xuống khiến rất nhiều cường giả
trong thiên hạ chạy đến cánh rừng này tìm bảo chỉ là rất nhiều người đi mãi
không về từ đó cánh rừng này là tu tiên giới cấm kỵ, không muốn chết thì đừng
có đi vào.

Cánh rừng này được gọi là Tử Vong Sơn Mạch, đừng nói là người cho dù là yêu
thú cũng không có, trong cánh rừng vậy mà không có chút khí tức sinh mệnh nào.

Tất nhiên nếu không có khí tức sinh mệnh thì tại sao lại có những đôi mắt sáng
rực ở đây ?, nếu được hỏi thì Bất Tử Đạo Nhân là người rõ nhất, những đôi mắt
sáng rực này chính là mắt của người chết, là mắt những đôi mắt của tuyệt thế
cường giả.

Bất Tử Đạo Nhân lúc đầu khi tiến vào đây cũng sợ chết khiếp chỉ là về sau tập
mãi cũng thành nhàn, tập mãi cũng thành quen từ đó mảnh Tử Vong Sơn Mạch này
liền là nhà của hắn, là nơi hắn chuyên dùng để giấu đồ.

Người người nhà nhà đều nói đi vào đây tuyệt không có ngày đi ra, đương nhiên
Bất Tử Đạo Nhân cũng tin vào việc này, hắn từng tận mắt thấy hai vị Hóa Thần
lão tổ đấu phép sau đó một vị bị đẩy vào trong này sau đó liền không bao giờ
đi ra nữa.

Bất Tử Đạo Nhân tư chất hạng bét, tâm tính hạng bét chỉ có duy nhất mê gái
cùng kiên trì hạng nhất, hắn chính là nằm im nhìn vào cánh rừng này suốt 15
ngày để chắc chắn Hóa Thần lão tổ kia không đi ra, kỷ lục của hắn chính là núp
trong tuyết 10 ngày để ngắm mỹ nhân ngâm mình, kỷ lục này nói ra cũng làm hắn
nức mũi không thôi.

Lại nói về cánh rừng này, Bất Tử Đạo Nhân có thể là người duy nhất còn sống mà
đi lại trong này chỉ vì bản mệnh của hắn. hắn không rõ mình là ai, từ khi sinh
ra đã là cô nhi khuôn mặt thì xấu xí đôi chân thì thậm chí bị dị tật một bên,
ai gặp hắn cũng khinh thường cũng đuổi đánh, từ bé đến lớn luôn sống trong
cảnh ăn không ngon ngủ không yên, đi đến đâu cũng bị mắng bị chửi, ai bảo hắn
quá xấu làm gì kể từ đó để mưu sinh đương nhiên một Tặc Vương ra rời.

Bất Tử Đạo Nhân cũng rất sợ chết chính vì vậy hắn tự gọi mình là Bất Tử, hắn
không muốn chết, ắn cắp của người sống có tỷ lệ rất lớn bị đánh đến chết vì
vậy hắn lại lựa chọn ăn cắp của người chết tuy có chút thất đức nhưng ăn còn
không no thì đức dùng để làm gì, Bất Tử Đạo Nhân đâu có quen thằng nào tên Đức
mà phải để ý đến nó, ít nhất thằng tên Đức kia không giúp hắn ăn no, cứ thế cứ
thế Bất Tử Đạo Nhân cũng chẳng biết từ bao giờ đã tu luyện thành kim đan hơn
nữa hắn phát hiện ra mình sống phi thường dai, tuổi thọ của hắn lớn đến đáng
sợ, hắn tính đến bây giờ đã sống cả ngàn năm, căn bản không thua kém gì tuổi
của Hóa Thần lão tổ bởi Hóa Thần rất nhiều người hiện nay cũng chỉ ngàn tuổi
mà thôi.

Tiếp tục nói về bản mệnh của Bất Tử Đạo Nhân, hắn vốn không biết mình là cái
thể loại gì nhưng chắc chắn không phải là người, người sao có thể sống lâu đến
thế, hắn cũng không có thiên tài địa bảo gì để nhai nhồm nhoàm như lũ đệ tử
đại tông phái kia có điều hắn lại có một vĩ lão tổ, một vị kinh thiên lão tổ.

Năm đó hắn bị nửa bước Hóa Thần cao thủ đuổi vào đây liền nhắm mắt nhắm mũi mà
chạy, vừa chạy vừa hét bởi hắn sợ, chỉ có hét lên liên tục mới át được nỗi sợ
trong người hắn biết vào đây liền chết chắc ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn
lại không chết, hắn dĩ nhiên gặp được lão tổ.

Nói ra cũng có chút buồn cười, lão tổ của hắn là một con rùa khổng lồ, một con
rùa có thể giết tiên nhân như giết gà, nói ra cũng có chút xấu hổ, hắn vốn
không phải là người mà là mai rùa hóa thân thành người.

Mai rùa đương nhiên không thể thành người, mai rùa thì vốn chỉ là mai rùa
nhưng chẳng biết vận khí nghịch thiên thế nào, chẳng biết kiếp trước hắn đút
lói diêm vương bao nhiêu mà lại được làm mai rùa của Khai Thiên Thần Thú.

Nghe Khai Thiên Thần Thú có vẻ đáng sợ nhưng trong mắt Bất Tử Đạo Nhân thì vị
tổ tiên này chẳng có chút phong phạm cao thủ nào, vị tổ tiên này thích nhất là
bắt nạt hắn.

Tổ tiên của hắn chính là Khai Thiên Thần Thú, đứng hàng thứ 8 trong Bát Đại
Thần Thú – Khai Thiên Kim Quy hay còn gọi là Bất Tử Ô Quy.

Bất Tử Ô Quy tiến không thể công nhưng đứng im chắc chắn có thể thủ, Bất Tử Ô
Quy thích nhất là ngồi im một chỗ mở miệng, đứa nào đi qua gặp phải lúc đầu Ô
Quy này đói thì căn bản là xui xẻo, một cắn thì ai cũng phải chết, Bất Tử Ô
Quy cũng là con Khai Thiên Thần Thú duy nhất chưa từng bị thách đấu cũng chưa
từng bị đầu Thần Thú nào đụng vào.

Bất Tử Ô Quy cũng chẳng khác hòn đá chặn hầm cầu là bao, vừa thối vừa cứng, có
điên mới đụng vào nó, Tử Vong Sơn Mạch này chính là nhà của Bất Tử Ô Quy, Bất
Tử Đạo Nhân chính là con trai của Bất Tử Ô Quy có điều hai bên nhau không biết
bao nhiêu tuổi, hắn vẫn cứ gọi là tổ tiên thì hợp hơn.

Rất nhanh xuyên qua cánh rừng già, Bất Tử Đạo Nhân thân hình mập mạp thở hổn
hển, trước mặt hắn chính là một lão đầu lưng còng già khọm đang ngâm mình
trong nước nóng.

Đây chính là tổ tiên của hắn, Bất Tử Ô Quy.

Bất Tử Ô Quy nhìn thấy Bất Tử Đạo Nhân liền mỉm cười “Tiểu quy lại đây lại
đây”.

Bất Tử Đạo Nhân cũng vui vẻ chạy đến “Đại quy, tiểu quy đến ngay đây”.

Hắn hôm nay đang trộm mộ không ngờ lại bị tổ tiên gọi về, hắn đương nhiên bỏ
trộm mộ chạy thẳng về đây, tổ tiên rất ít khi gọi hắn đến, gọi hắn đương nhiên
là có đại sự.

“Đại Quy, Đại Quy gọi Tiểu Quy có việc gì vậy”.

Đại Quy khuôn mặt hiền hòa xoa đầu Tiểu Quy chỉ là ông ta quá lùn làm Bất Tử
Đạo Nhân đành đau khổ cúi đầu xuống đứng bằng bốn chân cho tổ tiên xoa đầu hắn
dễ hơn.

Đại Quy mỉm cười hài lòng “Hảo hài tử”.

Bất Tử Đạo Nhân cảm thấy phi thường uất ức cái sở thích này của lão tổ tông
nhưng biết làm thế nào, ai bảo người ta là lão tổ tông.

Đại Quy đột nhiên nhìn Tiểu Quy rồi mỉm cười “Tiểu Quy, ngươi có biết Khai
Thiên Thần Thú là gì không ?”.

Bất Tử Đạo Nhân hai mắt chớp chớp nhìn lão tổ tông sau đó liền lắc đầu “Tiểu
Quy không biết có điều chắc chắn phải rất mạnh, rất soái, rất khốc”.

Đại Quy nghe đến đây liền bật cười “Đương nhiên rồi, Khai Thiên Thần Thú chúng
ta chắc chắn là vô địch thiên hạ chỉ là Khai Thiên Thần Thú chỉ có duy nhất 8
con, chúng ta không thể sinh đẻ chỉ có thể tìm kẻ có huyết mạch nồng đậm nhất,
tư chất tốt nhất chọn làm người thừa kế mà thôi, đương nhiên thế hệ thứ hai
thì không còn là Khai Thiên Thần Thú nữa rồi, nể tình tiểu tử ngươi ngoan
ngoãn biết điều có muốn thử làm Thần Thú một lần không ?”.

“Ách” Miệng Bất Tử Đạo Nhân mở lớn nhìn vị tổ tiên này, hai mắt chớp động,
khuôn mặt béo núc rung lên, hắn đương nhiên không biết Thần Thú mạnh thế nào
có điều gặp mấy con Nguyên Anh kỳ yêu thú bản thân hắn đã sợ cong đuôi vì vậy
Thần Thú đương nhiên rất mạnh, đương nhiên cực kỳ soái.

Không cần suy nghĩ gì Bất Tử Đạo Nhân gật đầu cực nhanh “Muốn muốn, đương
nhiên là muốn, lão tổ tông mau giúp con đi”.

Bất Tử Đạo Nhân chính là như vậy, hắn rất tham lam nhưng lại rất thật thà, thứ
mà hắn muốn thì hắn chắc chắn sẽ nói thẳng ra là mình muốn, thứ mà hắn không
muốn thì có nhét vào tay hắn cũng không làm, tư chất của Bất Tử Đạo Nhân tệ
kinh khủng cho dù hắn là một mảnh mai rùa của Khai Thiên Thần Thú hóa hình
thành người đi nữa.

Đương nhiên lý do tại sao mai rùa của Khai Thiên Thần Thú có thể hóa hình
thành người thì lại là một câu chuyện dài khác.

Bất Tử Ô Quy nhè nhẹ mỉm cười “Vậy được, từ sau này ngươi liền là Thần Thú”,
nói xong đột nhiên cái miệng mở lớn nuốt luôn Bất Tử Đạo Nhân vào trong bụng,
thân thể Bất Tử Đạo Nhân lập tức nổ tung thành nghìn mảnh, khí tức liền biến
mất trong thiên địa.

Bất Tử Ô Quy như không quan tâm gì, bàn tay khẽ vuốt cằm miệng khẽ lẩm bẩm
“Thần Thú hậu đại của ta cần phải có một cái tên đủ oách, chọn tên gì nhỉ....
Ồ nghĩ ra rồi đầu Thần Thú hậu đại này gọi là Huyền Vũ đi”.

Bất Tử Ô Quy còn được gọi là Khai Thiên Kim Quy, không phải chỉ vì nó là một
trong Khai Thiên Thần Thú mà là vì bản thể của nó, nó khổng lồ đến mức có thể
mở ra một thế giới riêng thậm chí không phải một cái, trong cơ thể Bất Tử Ô
Quy thừa sức nhét toàn bộ Tu Chân Giới vào vẫn còn thừa chỗ, đương nhiên đến
cả bản thân nó cũng không biết bên trong mình rộng lớn thế nào, nếu đầu Ô Quy
này bỏ đi được sự lười biếng cùng điểm yếu tốc độ thì tuyệt đối có tư cách
khinh thường thiên hạ, đương nhiên hiện nay nó cũng có tư cách khinh thường
thiên hạ, nó nằm nguyên một chỗ cũng chẳng ai dám động vào.


Thôn Thiên Phệ Địa - Chương #1