Cái Chết Cận Kề


Người đăng: kyuka29072002

Tiêu Phong bắt đầu cảnh giác, từng giọt mồ hôi lăn dài hai bên gò má. Nhíu mày
nhìn kẻ địch, thấy vậy Lưu Bá hắn lại càng bỡn cợt, đắc thắng.

Vác lên thanh đao qua vai, nội lực trong người hắn lại càng bùng cháy, từng
hạt bụi xung quanh hắn hướng tứ phía mà bắn ra.

Khí thế đó đập vào mặt Tiêu Phong. Tim hắn nhịp mỗi lúc một nhanh. Dôi chân tê
rần chôn chặt xuống đất, không tài nào nhúc nhích được. Từng thớ thịt như muốn
rách ra hết thảy. Để chống lại khí thế đó hắn bất chợt hét lên một tiếng lớn
"YAAA". Lưu Bá ngạc nhiên nhướn mày đến, nhưng mà...

‘Ta sẽ bỏ mạng ở đây sao?’ ý nghĩ ấy xẹt qua đầu Tiêu Phong. Kiếp trước, cái
chết đối với hắn có lẽ thật sự chính là niềm vui và sự giải thoát. Nhưng ở
đây, ngay lúc này, hắn muốn sống. Đó là điều hắn khao khát kể từ khi được đón
nhận tình yêu thương của mọi người. Tất cả đã làm thay đổi hắn. Vì vậy, hắn
muốn giành cả đời mình để ở bên người hắn yêu thương. Hắn còn muốn bảo vệ mọi
người, đặc biệt là cha mẹ hắn và tỉ tỉ Tiêu Giao.

Đối thủ lần này mạnh hơn hắn rất nhiều. Nói thẳng ra, dù Tiêu Phong có sử dụng
nội lực thì tên kia vẫn mạnh gấp đôi hắn, thậm chí có thể là gấp ba. Vả lại,
với một đứa trẻ chưa được tẩy tủy thì phát ra nội lực là điều không thể.

Một đứa trẻ như hắn, cầm một thanh kiếm phòng thân là hơi nặng, nên dao găm
chính là người bạn chí cốt của Tiêu Phong. Rút ra từ ống tay thanh đoản kiếm
nhỏ, hắn đưa lên ngang vai thủ thế.

Lúc này sát khí từ phía địch nổi lên, bao trùm lấy cả căn nhà. Lưu Bá dậm
chân, cơ thể liền nhẹ nhàng bay đến chỗ Tiêu Phong.

'Nhanh thật' Tiêu Phong hắn nghĩ. Giơ thanh đao lên quá đầu, Lưu Bá hắn chém
mạnh xuống, sàn nhà nứt thêm một đoạn dài đến tận chân tường căn nhà, bụi bay
mù mịt. Bóng người kia kịp lướt sang bên một đoạn khá xa.

Nói là kịp nhưng chỉ kịp để Tiêu Phong hắn không chết. Hớp lấy từng hơi thở,
đôi mắt hắn đỏ ngầu xung huyết đến, đồng thời xung chấn lúc nãy khiến hắn nôn
ra một ngụm máu thổ huyết…

"AAAAAAAA !!!....". Cơn đau buốt đến từ bả vai phải, khiến hắn la lên. Máu ở
đó xối xả mà tuôn ra. Bấy giờ hắn mới chú ý đến dường như trống trải phần bên
phải từ khủy tay trở xuống. Phía xa trên sàn là cánh tay phải của hắn đang nắm
chặt thanh đoản kiếm. Lúc bị tấn công, hắn đã dùng thanh kiếm để làm chệch
hướng đao của Lưu Bá. Thật may mạng vẫn còn nhưng cánh tay phải đã ra đi.

May thay, kinh nghiệm sát thủ kiếp trước đã làm hắn quen với máu me. Đôi mắt
hắn giờ đây ánh vẻ thù hằn giống như một con quỷ khiến Lưu Bá và hai người kia
lạnh sống lưng. Nhưng Tiêu Phong chỉ là thằng nhóc nên chẳng làm chúng lung
lay được bao nhiêu.

Mau chóng lấy lại bình tĩnh, Tiêu Phong hắn điểm huyệt làm ngưng dòng máu đang
tuôn ra. Không còn tay phải thì hắn dùng tay trái, không còn đôi tay thì hắn
dùng đôi chân, không còn tứ chi thì hắn vẫn còn đầu. miễn sao chưa chết thì
hắn vẫn sẽ chiến đấu.

Khát vọng sống hòa cùng ý chí chiến đấu giúp hắn đứng dậy lần nữa. Tiêu Phong
nhoẻn miệng cười, đôi mắt hắn sáng lên, lao thẳng vào tên kia.

“Đau quá hóa dại rồi sao?”, Lưu Bá ngạc nhiên. Hắn chém xuống lần nữa.

Đôi mắt và não bộ Tiêu Phong dường như nhạy hơn bao giờ hết. Tiêu Phong vẫn
giữ nguyên tốc độ, đạp chân nhảy sang một bên, cho Lưu Bá một đấm ngay giữa
mặt.

Lưu Bá lảo đảo lùi lại. “Thằng nhãi ranh!!!”. Hắn gầm lên một tiếng, phun một
bãi nước bọt, lập tức vung thanh đao tới tấp về phía Tiêu Phong. Tiêu Phong
như bật luôn cả giác quan thứ sáu. Hắn đọc được chuyển động của Lưu Bá, liên
tục di chuyển theo đường zig zag lách người tránh né.

“Ta nói rồi. Ta không phải là nhãi ranh !”. Tiêu Phong nhảy nên, tránh đòn tạt
ngang tầm thấp của Lưu Bá. Tuy nhiên, động tác tiếp đất làm Tiêu Phong khụy
gối. thấy sơ hở, Lưu Bá liền thuận theo đã mà chém chéo lên. Hắn cười đắc
thắng, chờ đợi khoảnh khắc Tiêu Phong đứt ra làm đôi.

Mấy giây sau đó khiến cả Lưu Bá và hai người đứng xem phải sững sờ. thanh đao
của Lưu Bá chỉ chém vào không khí, còn Tiêu Phong theo đà khụy gối nằm luôn
xuống đất, lăn qua một bên, mau chóng bật dậy, tung cước ngay bụng Lưu Bá.

Tên to con đổ rầm xuống đất. Tên kia thấy thể liền cười nhạo,

“Ngươi thua cả một tên nhóc tàn tật sao?”

Câu nói đánh trúng tim đen của Lưu Bá.

“Im đi!”

“Nhanh lên, về trễ lại bị mắng đấy.”

Nghe vậy, Lưu Bá phồng mang trợn mắt, nội công hắn xuất ra đến cực hạn. Vụt,
bóng hắn lao đến chỗ Tiêu Phong, nhưng khi hắn đến thì không còn thấy Tiêu
Phong đứng ở đó nữa.

Rầm Tiêu Phong bay thẳng vào tường. đến hắn cũng không ngờ được tốc độ của Lưu Bá lại không tương xứng với cơ thể đồ sộ của hắn như thế, thành ra không phản ứng kịp. lực đấm của Lưu Bá cùng tốc độ gây ra va chạm thấu trời xanh đối với Tiêu Phong, làm hằn bay như một tờ giấy mỏng.

Tiêu Phong nghiến răng bò dậy từ trong đống gạch vụn. Nhưng vừa ngẩng đầu lên
đã thấy nắm đấm Lưu Bá ngay trước mặt. Tiêu Phong hắn dường như mất đi ý thức,
bức tường đã nứt nẻ giờ đây đã bị Tiêu Phong xuyên thủng. lãnh hai đòn chí
mạng, giờ đây hắn không thể đứng dậy được nữa.

“Trăn trối gì không? Thằng Nhãi?”. Lưu Bá để tay dưới cổ Tiêu Phong, nhấc bổng
hắn lên. Nói rồi, Lưu Bá đưa thanh đao lên ngang cổ Tiêu Phong, tàn bạo chém
ngang qua.

Phập. Cơ thể đổ rạp xuống đất. Máu tuôn xối xả lên người của kẻ thắng người thua.


Thời Không Sát Giả Vương - Chương #7