Số Mệnh


Người đăng: kyuka29072002

Tiêu Phong đứng dậy. Nói là đứng nhưng hắn phải lảo đảo, chống tay dựa vài
tường. Ngẩng mặt lên, hắn chỉ kịp nhìn thấy sự kinh ngạc đến từ những cặp mắt
của hai tên đồng bọn Lưu Bá.

Phản ứng như vậy cũng đúng thôi. Chỉ mới vài giây trước, chính chúng, và cả
Tiêu Phong, đã thấy Lưu Bá dồn hắn vào tường, vung đao lên chuẩn bị xử trảm,
trong khi tay chân Tiêu Phong buông thõng như từ bỏ. Cục diện trận đấu tưởng
chừng đã được định đoạt. Vậy mà, trong một khoảnh khắc, một cái lỗ xuyên người
đã được tạo thành ngay tim Lưu Bá.

Trước đó, Tiêu Phong đã kịp gạt thanh đoản kiếm được nắm chặt trên cánh tay
phải đứt lìa của hắn ở gần đó lại bằng ngón chân cái và trỏ. Chỗ hai tên kia
đứng lại bị khuất, còn Lưu Bá hắn thì quá chủ quan, cuối cùng chẳng ai thấy
được khoảng khắc cuối cùng giữa ranh giới sinh tử của Tiêu Phong cả.

Tiêu Phong dùng chân đưa thanh đoản kiếm lại gần tay trái. Bởi tại trước đây
hắn là sát thủ nên độ nhanh nhẹn và cách che mắt đối thủ cũng khá là ảo diệu,
có thể khiến cho Lưu Bá không phát hiện được. Cầm thanh đoản kiếm, Tiêu Phong
gồng mình truyền chút nội lực còn sót lại của bản thân để xuyên thủng lớp da
thịt cứng cáp của Lưu Bá.

Vệt máu hiện lên phía sau lưng Lưu Bá, từng giọt rỉ xuống sàn nhà. Hắn chỉ kịp
phát ra một tiếng nghẹn trong cổ rồi tắt thở, thân thể hắn đè ụp lên người
Tiêu Phong.

Lúc này Tiêu Phong hắn chút sức lực cũng chẳng còn, đồng thời cũng biết rằng
đối thủ của mình không chỉ có một, và cơ hội sống sót là một phần vạn. Tiêu
Phong hắn chỉ mong một phần ấy được xảy ra giống như trong những bộ phim hắn
từng xem qua. Nhưng đến khi những luồng sát khí hướng đến, hi vọng của hắn lại
bị dập tắt hoàn toàn.

Không gian như đứng lại. Luồng sát khí còn đậm đặc hơn của tên Lưu Bá, cái
luồng sát khí ấy làm cho Tiêu Phong hoàn toàn choáng ngợp, tỏa ra từ tên mặc
áo xanh khiến Tiêu Phong rợn người. ‘Quá mạnh! Hơn cả tên lúc nãy hàng trăm
lần. Chẳng lẽ không còn nước thoát sao?’.

Tiêu Phong cố cử động. Nhưng cơ bắp rã rời rồi, lại còn thêm áp lực của tên
kia nữa. Hắn chỉ còn biết đứng đấy, chằm chằm hướng phía tên áo xanh nhìn đến.
Bằng thị giác lờ mờ của mình, Tiêu Phong dường như thấy được từng đường gân
nổi lên trên khuôn mặt của tên áo xanh. Tên đó trừng trừng nhìn thẳng vào Tiêu
Phong với đôi mát đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Dựa vào sự đùa cợt với Lưu Bá khi nãy, cùng thái độ căm hận Tiêu Phong của tên
áo xanh, có lẽ hắn và Lưu Bá có quan hệ rất mật thiết. Bởi thế, chứng kiến
người thân mình chết tại chỗ, hắn nổi xung là điều đương nhiên.

Vụt một tiếng, đợt gió cuồn cuộn thốc vào mặt Tiêu Phong. Gió chưa kịp ngừng,
hắn đã cảm thấy cơn đau kinh hoàng ở vùng bụng khiến hắn hộc máu tươi. Gạch
vụn tới tấp đập vào người hắn. không chỉ có vậy, xương cốt hắn như vỡ vụn. Mắt
hắn mờ đi, đầu óc choáng váng như muốn bất tỉnh. Biết mình không còn trụ được
lâu nữa, nhưng cái khao khát được sống luôn hiện hữu trong hắn.

Tiêu Phong Hắn cố gượng dậy, nhưng tên áo xanh cũng vậy mà áp sát hắn. Tung
một cước ngay bụng Tiêu Phong và chộp lấy cổ áo hắn, nhấc lên mà gằn giọng.

“Ngươi có biết, tên ngươi vừa giết là ai không hả?! Cả đời, ta có một, và chỉ
một người em trai thôi. Ta đã hứa với mẫu thân ta sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ
nó. Hôm nay, Lưu Bá chết dưới tay ngươi. Ta sẽ bắt ngươi phải trả lại món nợ
này. Thế nên, ta Quân Lưu Mã, sẽ phán xét ngươi để siêu thoát cho linh hồn
hắn!!!”

Cơ thể Tiêu Phong bị ném bay lên không trung. Hắn không thể làm gì được cả,
chỉ mong một phép màu nhỏ nào đó xảy ra như những câu truyện cổ tích hắn được
nghe lúc nhỏ. Lưu Mã vận nội lực, đẩy ra một chưởng pháp nhắm thẳng vào người
Tiêu Phong. Sức mạnh của đòn này có thể thiêu rụi cả xương cốt.

Thời gian sắp hết. Trong giây phút ngắn ngủi này, hắn chỉ có thể soi xét lại
cuộc đời mình. ‘Đến đây thôi sao? Đúng là một kẻ bỏ đi như ta, một kẻ đã giết
bao mạng người, giết luôn cả người mình thương yêu, chỉ đáng vứt xuống địa
ngục. Chỉ có nơi đó mới có thể trả giá cho tội lỗi của ta, chứ không phải lập
công chuộc tội nơi đây. Xin lỗi phụ thân, mẫu thân đã lao công khổ tứ vì ta.
Xin lỗi các huynh đệ…… Xin lỗi rất nhiều, tỉ tỉ, ta không thể thực hiện được
lời hứa của tỉ rồi.’.

Nhắm mắt lại, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên khóe môi. Hắn cảm nhận được luồng
sáng trắng ấm áp đang bao bọc lấy toàn thân mình.


Thời Không Sát Giả Vương - Chương #8