Đến Chân Tường


Người đăng: kyuka29072002

Tiêu Phong vun vút băng qua các mái nhà, âm thanh khó thể nghe thấy.

Bỗng chốc, hắn nhận thấy có người bám theo phía sau, liền nhảy xuống dưới, men
theo con hẻm nhỏ của Thành Bạch Thất mà hướng đến. Bóng người đuổi theo bỗng
chút khựng lại đoán chắc rằng Tiêu Phong đã biết được, nhưng rồi cũng nhíu mày
liền đổi phía mà bám sát.

Tiêu Phong hắn đột ngột nhảy vào ngôi nhà hoang phía Tây thành Bạch Thất ,
phóng lên trên cột trần. Nói đoạn, nhìn lại một chút thì thấy ngôi nhà khá
rộng, mái nhà lợp rơm, đôi chỗ bị dột do không được phủ kín xem chừng đã bỏ
hoang từ vài chục năm trước. Nhìn lại nơi mình đáng đứng, Tiêu Phong thấy có
chút không an tâmắm. May rằng hắn là đứa nhóc mới lên 10, chứ nếu là người lớn
thì cây cột đã gãy làm đôi rồi.

Vài bóng người bước vào, có tận 3 tên. Hai nam đội mũ rộng vành, còn nữ mang
trên mình lớp vải mỏng đủ để che đi nhan sắc, nhưng với kinh nghiệm nhìn người
của Tiêu Phong thì nữ nhân này sắc đẹp không phải dạng người thường có được.

“Hắn biến mất rồi?” tên con trai vận y phục trắng hỏi, đưa mắt liếc nhìn xung
quanh.

"Awww, hắn mà trốn thoát thì biết ăn nói sao với thiếu gia đây?"

Như không để tâm đến cuộc đối thoại của hai tên kia, người phụ nữ tiến về phía
trước, nhíu mày nhìn kĩ từng chi tiết. Y bỗng dừng lại trước pho tượng phật bị
đổ lệch về bên trái. Phía sau tượng được phủ một lớp rơm dường như đang che
giấu gì đó khiến y không khỏi tò mò, và tất nhiên sự chú ý của y hướng thẳng
vào pho tượng sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào. Nhẹ nhàng lướt tới, y giơ tay
định phủi đi đống rơm.

Phía trên là nơi Tiêu Phong đang đứng, hắn chỉ mong sao cột trụ này đừng gãy,
không thì mạng hắn coi như toi. Nhưng trời không phụ lòng người, cây cột không
gãy mà chỉ... nứt thôi.

“R-RẮC” một tiếng. Bụi rơi lả tả xuống mái tóc người phụ nữ. Là người đã trải
qua hàng ngàn cuộc chiến khiến cho giác quan của y cũng sắc bén hơn, nhưng cái
bất ngờ này khiến y chỉ kịp nhắm mắt. Thấy vậy, hai tên kia đột hướng ánh mắt
sắc lẹm về phía trên đầu y.

"ĐÙNG". Xà nhà tan thành nghìn mảnh sau phát chưởng của người phụ nữa . May
sao, Tiêu Phong nhanh chân nhảy khỏi, nếu không thì kết cục sẽ giốngng như đám
gỗ kia rồi. Trong rủi có may là hắn không chết dưới tay nữ nhân kia, và trong
may cũng có rủi, lúc này hắn đang vào thế gọng kìm giữa hai tên đàn ông.

Một tên rút từ đằng sau thanh đao to cỡ nửa thân Tiêu Phong, tên còn lại chỉ
đứng nhìn, khoanh tay cười bảo,

“Thằng nhóc này giao cho ngươi, ổn chứ?”

“Hừ, chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, ngươi khinh ta vậy à!?”

Chưa dứt lời, hắn cởi bỏ chiếc mũ rộng vành kèm áo choàng vứt xuống đất, tay
trái đặt lên cổ lắc qua lắc lại kêu “rắc, rắc…” một tiếng . Vung tay khởi động
, rồi hắn rút lấy thanh đao đã cắm xuống đất làm cho vết nứt càng lan rộng gần
đến nơi Tiêu Phong.

Toát mồ hôi hột, sống lưng lạnh đi, nhíu mày. Trong tay Tiêu Phong hắn, ngoài
quyển sách thì chỉ có một con dao găm nhỏ trong cổ giày. Lùi lại vài bước, rút
con dao đưa ra trước thủ thế. Đôi lông mày nặng trĩu, từng giọt mồ hôi tuôn ra
hai bên gò mà. Hắn chỉ dám đứng im bất động trước áp lực từ tên kia hướng
đến... Lúc này, hắn thật sự cần thứ gọi là "phép màu".


Thời Không Sát Giả Vương - Chương #6