Người đăng: kyuka29072002
5 năm sau.
Từ hôm được trao tên mới, Tiêu Phong mỗi lần đói cứ nhất quyết cự tuyệt, đến
khi bất quá đến đỗi suýt ngất đi cũng là lần đầu hắn được mút thử 2 cái BB của
mẫu thân, cảm giác mềm mềm cứ tồn đọng trên môi hắn, khó dứt không thôi, giờ
nhớ lại cũng thấy xấu hổ mà cũng thèm thèm. Tiêu Phong còn đỏ mặt mỗi khi
hướng về phía hai quả núi sừng sững nhô ra phía trước mẫu thân Mĩ Tiên.
Những ý nghĩ không được trong sáng ấy làm đường kiếm trong tay hắn có chút
khựng lại. Lắc đầu xốc lại tinh thần, hắn tiếp tục vung thanh kiếm gỗ mà hắn
chôm được tại đấu trường của gia tộc hắn Tiêu Gia hôm theo cha đến trong nghi
lễ trưởng thành của các gia tộc tổ chức tại nơi đây 4 năm một lần. Đấu trường
của Tiêu gia được coi là lớn nhất trong tất thảy đấu trường được các bậc tiền
bối Tiêu gia xây nên.
Trên tay thanh kiếm trúc, từng luồng khí tỏa ra quanh hắn mỗi lần kiếm xuất
qua, sát ý cứ vậy trôi theo kiếm ý, từng đạo máu tanh cứ vậy mà vấy lên trông
khó khác quái vật đến. Nhìn thấy hắn, chắc ai cũng không giấu nổi mối nghi ngờ
có phải là đứa bé mới lên năm không.
Hắn lúc trước cũng hay nghịch ngợm tủ sách và học hỏi, tiếp thu tinh hoa của
người Trung Quốc xưa. Tiếng nói cũng dần được cải thiện qua vô số lần lắng
nghe những cuộc nói truyện của người khác.
Thời gian thắm thoắt trôi đi. Năm 1 tuổi hắn nói đã thạo, lên 2 rất thích đọc
sách, lén đọc tất cả sách trong phủ, đôi khi moi móc được vài cuốn sách sắc
dục của phụ thân hắn dù là đã giấu kĩ. Những lần bị hắn lấy được và đưa cho
mẫu thân, phụ thân hắn lại một lần sống chết dưới tay mẫu thân.
Lên 3, hắn đột nhiên cảm thấy hứng thú với cái gọi là kiếm đạo. Qua từng cuốn
sách hắn đọc, hắn không khỏi tò mò nên lén lút tự tập. Kết hợp với kinh nghiệm
sát thủ ở kiếp trước, có lẽ trình độ của hắn cũng phải ngang bằng phàm nhân kì
đỉnh, có thể sánh với luyện khí tầng 1. Nhưng hắn lại chưa được tẩy tủy, đó
cũng là điều quan trọng của tu chân giả, chủ yếu hắn vẫn chưa cách nào nắm
được cách tu luyện tại nơi đây, nên tu chân giả với hắn khoảng cách khá xa
vời!
Bỗng đằng xa có tiếng gọi:"Phong đệ!"
Đó là của một cô bé có phần trạc tuổi Tiêu Phong. Cô bé với thân hình nhỏ
nhắn, ngực vẫn chưa phát triển nhưng cô lại mang khí chất gì đó khác với người
thường, cứ như thần tiên vậy, nói cho cùng là một khí thế mà người thường khó
bì kịp.
Đối với việc làm người hầu cho Tiêu Dao cũng đã là quá quen thuộc rồi. Lần đầu
hắn gặp nàng chính năm hắn lên 3. Đó là một lần hắn đi lạc trong phủ trấn, nơi
phủ của Tiêu Gia khá to nên việc hắn lạc mất cũng chẳng có gì là lạ. Len lỏi
theo dọc bức tường về phòng, hắn càng lại càng khó định hướng, ấy chẳng qua là
chứng mù đường bẩm sinh từ kiếp trước ấy mà. Thế nên vài giờ đồng hồ qua làm
hắn càng thêm đau não bởi việc lạc đường.
Lát sau hắn cũng thấm mệt, một phần là do thân thể trẻ con của hắn, phần còn
lại do ý chí của hắn bắt đầu chống cự. Hai đầu gối khụy xuống đất, sắc mặt hắn
tái xanh vì kiệt sức. Lòng thầm an ủi cha mẹ sẽ sớm tìm đến nên tiếp tục đứng
dậy bước đi, được vài bước thì,
“RẦM”
Tiêu Phong ngã sấp lưng. Hắn cảm thấy có thứ gì đó nặng nặng bụng, liền dùng
cả hai tay cố đẩy nó ra. Đau quá rồi, chẳng còn sức đâu mà mở mắt nữa, cho nên
việc hắn ưu tiên lúc này là đẩy cục tạ qua một bên.
Cái cảm giác mềm mềm đến từ đôi bàn tay yêu quý của Tiêu Phong làm hắn có chút
khoan khoái. Khẽ cử động ngón tay, bỗng hắn liên tưởng đến cảm giác thoải mái
giống như khi hắn sờ lên đôi BB của mẫu thân hắn, nhưng cái này lại gần như
phẳng lì. Mà cái mồm của hắn cũng vì vậy mà vô thức phát ra một tràng,
"Ai za, thứ này đúng là hàng cực phẩm mà. Mặc dù là hàng chưa phát triển nhưng
mà sau này có thể tiến tới độ D cup thậm chí là E luôn cũng nên."
Nói rồi hắn tay tận hưởng như của mình, thỏa mãn ra mặt. Nhưng hắn nào có biết
rằng thảm họa sắp ập đến.
Hành vi bất ngờ của Tiêu Phong khiến “thứ đó” không kịp trở tay. Nàng lúc này
đang trốn phụ thân ra khỏi phủ, nhưng mà bị canh quá nghiêm ngặt do mấy lần
nàng trốn đi khiến phụ thân lo lắng. Thua keo này, bày keo khác, nàng đành
trèo tường trốn ra ngoài, nào ngờ sảy chân té xuống, tưởng chừng như tàn đời
ấy thế mà có cái gì mềm mềm giúp nàng đáp xuống an toàn.
Nàng sát khí đằng đằng. Thân là trinh nữ ai ngờ gặp phải tên biến thái này,
bảo sao không tức cơ chứ. Dồn sức lực vào lòng bàn tay, nàng thẳng tay tung ra
một quyền khiến tên biến thái ngất đi. Cùng lúc ấy, nghe bên tai những tiếng
bước chân gần kề, nàng cũng hiểu rằng mình đây là coi như xong. Chẳng những
không trốn được mà còn bị làm nhục, ai mà không tức cơ chứ?
" Tiểu thư ở bên này"
"Tiểu thư nàng có sao không? Tên này là?"
"Một tên biến thái."
"Sao cơ? Hắn đã làm nhục ngươi sao??? Không giết không được!"
Một tên binh lính bực tức ra mặt chuẩn bị chém tới thanh đao thì bị ngăn lại.
" Khoan đã, tiểu tử này không phải là Tiêu đại thiếu sao? Ngài lại đi lạc nên
Tiêu tộc trưởng nhờ đi tìm đây mà."
Một tên binh lính khác nhìn kĩ khuôn mặt của Tiêu Phong rồi lên tiếng can
ngăn.
"Hử? Tiêu đại thiếu sao…" Tiêu Dao bất ngờ, nhưng đột nhiên khóe miệng cong
lên,
" Tiêu đại thiếu à?"
Tất thảy binh lính nổi da gà.
Lúc Tiêu Phong tỉnh dậy thì kế hoạch của nàng cũng bắt đầu, kiếp người hầu 2
năm của hắn bắt đầu.
‘Ấy chết’ Tiêu Phong vội giấu nó sau lưng.
Mới đây, tưởng chừng như sẽ thoát khỏi kiếp nạn nhưng có lẽ sắp phải chịu trận
thêm rồi.
Nơi này là phần tách biệt của Tiêu Gia, hắn và tỉ tỉ Tiêu Dao cùng nhau tìm
ra, ở gần khu rừng cấm nên ít ai lui tới. Bởi vậy, việc hắn tập kiếm cũng là
bí mật, hắn cũng giấu Tiêu Dao tỉ, nhưng sớm muộn gì tỉ cũng sẽ biết mà thôi.
Nhưng hắn vẫn mong biết muộn một chút. Chỉ sợ biết sớm, hắn có lẽ phải đi làm
người hầu cho nàng ít nhất 1 ngày.
"Dao tỉ, tỉ đến có việc gì à? Sao không ở trong phủ đi?"Tiêu Phong mỉm cười
híp mắt nói.
"Ta lo cho đệ đệ nên đến gọi về dùng bữa. Nếu đã không cần ta cũng thôi vậy!"
Nàng bĩu môi, mắt rưng rưng.
"Tỉ à…"Tiêu Phong thở dài, hắn thừa biết nàng lại dùng khổ nhục kế.
Dường như nhận ra gì đó, nàng nhíu đôi chân mày thành tú mà mỹ lệ nhìn Tiêu
Phong.
"Tay kia", nàng chỉ tay phải hắn, hắn đưa tay phải ra.
“Tay kia”, nàng chỉ tay trái của hắn, hắn cũng là tuân theo.
"Không có gì sao? Vậy hai tay."
"Ủa sao kì vậy?" Tiêu Phong vừa kịp dùng “kiếm thế kẹp mông” cho dù hắn có
chút đau cơ mông.
Tiêu Dao thấy lạ, đưa ngón trỏ lên bờ môi hồng đào,
"Nãy mới thấy ngươi đệ đệ luyện kiếm mà, kiếm đâu mất rồi?"
"Tỉ… tỉ thấy rồi?"
Tiêu phong đổ mồ hôi hột, ngừng một chút rồi đưa tay che mặt cười khổ,
"Đúng là khó có gì có thể qua mắt tỉ tỉ".
"Nói nha, tiểu đệ đệ của ta là giỏi nhất đó. Thế này, rồi thế này…"
Vừa nói, Tiêu Dao vừa múa vài đường kiếm mô phỏng lại kĩ năng chém sơ sài của
Tiêu Phong, nhưng chẳng giống ai. Thấy Tiêu Phong xuống sắc, Tiêu Dao cất
giọng
"Đừng lo, ta sẽ giữ bí mật cho đệ"
Thấy nàng cười, hắn cũng nhẹ nhõm hẳn ra. Nàng ngừng chút rồi tiếp lời:
"Nhưng với một điều kiện…"
'Biết ngay mà, làm gì có vụ cho không.' Tiêu Phong sợ ra mặt.
"Đừng nghĩ ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì, làm người hầu của ta thì có
làm sao? Ngươi chê à?"
Nghe vậy Tiêu Phong bất ngờ. Nàng đây là có thể đọc suy nghĩ sao? Tiêu Phong
sợ sệt mà nhìn Tiêu Dao.
"Ngươi biểu hiện hết trên mặt kia, ta nào lại không biết được."
Hắn thầm oán trách khả năng bộc lộ cảm xúc của mình.
Bằng giọng có chút khinh thường, Tiêu Dao nói:
"Ta đây cũng chẳng muốn ngươi làm người hầu gì cả, điều kiện này thật ra là
cái khác.”
‘Nguy hiểm, thật sự rất nguy hiểm!!! Bà tỉ tỉ này, một khi đã bắt làm việc gì
ngoài người hầu thì chắc chắn sẽ còn khổ hăn nữa, chắc luôn ấy chứ!!!’ Dù
chuông báo động (trong đầu) réo liên hồi nhưng hắn chỉ "A" một tiếng.
Mặt nàng hơi ửng đỏ, những nhón tay nhỏ nhắn đan vào nhau mà bắt chéo sau
lưng, một giọng nhỏ ngập ngừng mà lại từ tốn,
‘Thế nào cũng bị bắt bao ăn, rồi mua đồ…’ Tim hắn đập kịch liệt.
"Điều kiện là… ngươi, đệ đệ… phải lấy ta đó!"
'Rồi có khi ác hơn là phải đi trộm bảo vật của cha cho tỉ dùng thử?... Hả,
khoan, gì cơ?!' Hắn giật nảy mình.
Tiêu Dao vội bước thêm vài bước, lúc này mặt đã đỏ đến tận mang tai, tay túm
chặt vạt chiếc váy màu xanh nhạt, miệng lắp bắp gì đó.
Nàng ngượng ngùng quay lại, đưa lên ngón út tay trái trước mặt Tiêu Phong, tay
còn lại để sau lưng.
"V…vậy, vậy nha, ngươi hứa với ta thì ta cũng sẽ không nói cho ai biết."
Tiêu Phong ngạc nhiên đến cực độ, trợn tròn mắt nhìn Tiêu Dao. Cái điều kiện
như vậy, hắn cũng có thể từ chối, ngoài ra nếu nàng nói cho phụ thân hắn về
việc luyện kiếm, có thể hắn sẽ được bồi dưỡng thành thiên tài cũng nên. Nhưng
là không hiểu sao tim hắn lại lệch nhịp khi nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Tiêu
Dao.
Bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ xa đến vậy. Hắn
đơn giản chỉ muốn bảo vệ cho tỉ tỉ,
"Ai bảo ta cũng thích tỉ tỉ nàng đây."
Hai năm qua, hắn cũng quen dần với sự tồn tại của cô nàng nên việc yêu thích
không phải là không có. Nàng mặc dù hơi đáng sợ, nhưng cũng chỉ những lúc bắt
nạt hắn mà thôi, còn lúc bình thường nàng dễ thương khiến hắn không khỏi có
chút động tâm. Sự yêu thích của hắn cũng chưa đạt đến ngưỡng tình cảm nam nữ
gì đó, mà việc thiếu bóng cô nàng làm hắn lại thấy hơi buồn. Nếu hắn từ chối
thì nàng sẽ ghét hắn nên Tiêu Phong đồng ý.
Tiêu Phong cười khổ, đưa lên ngón út tay phải, ngoắt lấy ngón út tay trái của
Tiêu Dao.
Mặt nàng đã đỏ lại càng đỏ hơn. Nàng vội quay mặt đi
"Ngươi đã hứa, nếu không thực hiện thì ngươi sẽ không bao giờ có thể sinh
con."
"Cái gì cơ... không thể sinh con sao? Tỉ tỉ độc miệng đến đâu thế? Ta đã đành,
tỉ còn lôi đến con ta!"
Hắn đổ mồ hôi lạnh, cái đe dọa này cũng đáng sợ đấy chứ.
"Ai mà biết được, khư khư… Ta cũng sắp có một tên hầu cả đời rồi."
Tiêu Dao bật cười khiến Tiêu Phong ngộ ra, hắn đời đến đây coi như chấm dứt
rồi. Tưởng chừng kiếp nô lệ sẽ qua thôi nhưng bây giờ đã trở thành kiếp nô lệ
cả đời. Khóe mắt hắn không khỏi ngấn lệ.
Mặt trời lên cao, cái nắng gay gắt của buổi trưa lại bắt đầu. Hai bóng người
ríu rít trò truyện, tung tăng, thong thả, hướng phủ Tiêu Gia đi về.