Tái Sinh


Người đăng: kyuka29072002

Không gian đen kịt bao trùm lấy Kyu. Hắn ý thức mình vẫn còn tồn tại như một
làn sương xám lơ lửng. Bỗng chốc nghe có tiếng gọi, nó rất quen thuộc, thật sự
rất quen thuộc.

"Không lẽ, đó là Aki sao?". Chợt bao cảm xúc ùa về. Nàng đã sống cùng hắn
trong những chuỗi ngày gian khổ nhất của hắn, bên cạnh hắn mỗi khi hắn buồn là
những lúc hắn bị buộc phải giết người. Nàng sẻ chia cùng hắn, nắm lấy đôi bàn
tay nhuốm máu của hắn đặt lên gò má của mình và rúc vào bên cạnh Kyu như một
con mèo nhỏ, thì thầm: "Không sao, ngươi còn có ta cơ mà". Kí ức ấy luôn được
hắn giữ, dù thế nào hắn cũng không thể quên được. Giọng nói luôn quanh quẩn
trong tâm trí hắn ấy giờ đây là lại hiện hữu bên tai.

Hắn thật sự rất nhớ Aki. Nhưng nàng đã chết... chính tay hắn. Lúc nhớ về hình
ảnh đó, ý thức của hắn bất chợt lại đau nhói. Nhưng giọng nói lúc nãy làm hắn
tỉnh khỏi sự đau khổ dằn vặt:

"Ngươi có ký ức thật sự rất đau đớn, với ta mà nói ngươi vẫn còn đỡ hơn với
rất nhiều người. Nhưng hôm nay ngươi lại được chọn, số ngươi đến chết rồi cũng
còn hẵng may mắn, đừng buồn!"

'May mắn gì chứ. Đến chết rồi vẫn không để ta yên sao?!'. Hắn rủa xả trong
lòng. Hắn cố gắng mở mắt nhưng không thể, màn đen vẫn ngự tại xung quanh hắn.
Giọng nói của nữ nhân ấy làm hắn nhớ tới nàng nhưng bất quá hình như không
phải vậy.

Thấy hắn không phản ứng, nàng ta có chút hụt hẵng, nhíu mày:

"Ngươi không vui mừng sao?"

"Làm sao mà vui mừng được?!"

Vui mừng với hắn mà nói, cái chết lúc nãy hắn cũng có phần thanh thản, cũng là
có hơi chút tiếc thật. Thử hỏi rằng có ai đời lại đi vui mừng vì được chết...
chắc chẳng ai đâu nhỉ.

Sửng sốt, nàng hỏi lại hắn:

"Ngươi được quyền tái sinh mà lại không vui mừng sao? Như người khác có lẽ đã
vậy."

Hắn cười khổ: "Đùa nhau à? Tái sinh sao? Cứ như trong phim vậy! Bất quá đây là
thế giới thật, sao có thể?". Nhưng hắn có ngờ được rằng, hiện tại đúng là
giống trong phim thật đấy!

Cô nàng im lặng chút, chân mày hơi giãn ra.

"Cứ cho là ngươi không tin, nhưng thực sự ngươi có quyền tái sinh, ngươi có
chắc là không chọn?"

Nghe vậy Kyu cũng có chút hứng thú. Nếu được tái sinh, hắn mong ước sẽ làm cho
ai đó được hạnh phúc, nếu đây đã là mơ vậy thì hắn sợ gì chứ? Cái chết đã đến
với hắn kèm theo bao điều tiếc nuối. Nếu như được sống thêm một lần, được làm
con người mới ở thế giới mới thì hắn nào có tiếc gì. Ngẫm một lát, hắn cất
giọng:

"Nếu được, ta muốn tái sinh để có thể bảo vệ những gì ta yêu thương và những
người yêu thương ta. Vậy có lẽ là đủ."

"Vậy được, ngươi giờ đây sẽ được tái sinh tại một thế giới mới với sứ mệnh do
ta giao lấy, còn cụ thể sau này ngươi sẽ biết."

Cô cười nhẹ. Một luồng ánh sáng ấm áp bao bọc lấy Kyu làm hắn có chút hoảng
hốt, ngạc nhiên, rồi cũng cảm nhận lấy nó. 'Hình như cô ta là không hề nói
dối. Vậy, đây là thật sao?' ánh sáng ấy như hút lấy sinh lực của hắn.

Giọng nói ấy lại vang lên trước khi Kyu ngất đi:

"Bánh xe vận mệnh của ngươi sẽ đi lệch hướng lúc tròn 10 tuổi, tiềm thức sẽ
đưa ngươi đến với nó. Lúc đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Cố gắng gượng dậy chống lại cơn buồn ngủ nhưng không thể, ý thức hắn dần chìm
sâu vào giấc ngủ...



  • * *

Mí mắt như dính chặt vào nhau, nặng trĩu lạ thường. Kyu cảm thấy hàng tấn
không khí đang ùa vào phổi.

“Oaaaaaaaaaaaaa............!!!!!!!!!!!!”

'Gahhhh, tại sao nước mắt ta lại trào ra như thể là đang khóc thế!!! Cứ như là
con nít vậy!!!'. Hắn muốn hét lên vậy nhưng không được (bận khóc rồi mà).

Bây giờ, hắn mới để ý cơ thể mình: tay chân ngắn đi rất nhiều, cử động thì
loạn xạ không theo ý muốn. Hắn từ từ mở mắt ra. Trước mặt hắn là một tỷ tỷ
xinh đẹp đang nhìn hắn ấm áp. Trước đây, chẳng ai nhìn hắn như vậy cả, chỉ
toàn ánh mắt khinh bỉ của lũ bạn cùng trang lứa, kèm theo sự lợi dụng và uy
hiếp.

Tới đây, “Chẳng phải mình đã chết rồi sao? Chẳng lẽ tái sinh đúng là có
thật?”. Gác mối nghi sang một bên, hắn nhìn kĩ xung quanh. Gần đó, một cô gái
ăn vận kiểu Trung Hoa xưa la lên: “Sinh rồi! Phu nhân sinh rồi!”, liền sau đó
là tiếng bước chân đang đến gần. Gian phòng kiểu cổ xưa, những bức tranh vẽ
tay và thơ được treo trên tường, còn có vài cái bình gốm trưng bày. Nhìn cảnh
vật là có thể hiểu được phần nào về gia thế. Bất quá Kyu lại không quan tâm
mấy. Có điều khiến hắn quan tâm hơn: 'Tỷ tỷ này là mẫu thân ta ư?'

Lát sau, một người đàn ông chạy đến, mang theo vài tên cận vệ. Ông phất tay
bảo chúng ở ngoài rồi đi vào. Thấy thế, cô gái ngẩng đầu lên, có chút mệt mỏi,

"Phu quân, chàng đến rồi, con trai chúng ta..."

Nói rồi, nàng lại cúi đầu. Ông tiến tới đến bên nàng, cất giọng ôn tồn xen lẫn
chút lo lắng:

"Phu nhân, nàng ổn chứ? Con ta đây sao, thật đáng yêu quá!"

Nàng gật đầu. Còn Kyu, tất nhiên hắn vẫn đang khóc, trong khi lòng lại ngơ
ngác không biết họ nói gì. Phần tại hắn trước kia là người Nhật, tiếng Trung
có học chút ít nên không đủ để hiểu được.

Ít lâu sau, tiếng khóc nhỏ dần rồi cũng dứt. Mẫu thân Kyu lúc này thều thào
nói: "Tiêu Thiên, chắc con đói rồi. Chàng cũng nên về nghỉ ngơi đi. Làm việc
cả ngày mệt rồi, phần ta có thể tự lo được, chàng không cần quá bận tâm."

"Như vậy à, vậy thì ta cáo lui trước.". Nói rồi, có chút vội vã, hắn rời đi.
Người này là Tiêu Thiên, hiện đảm nhận chức vương gia họ Tiêu, thứ 8 trong
Thập đại gia tộc, đồng thời cũng là cha Kyu bây giờ. Hiện tình hình gia tộc
khá rối ren, phần bởi bí mật gia tộc, phần bởi các thế lực khác săm soi.

Ngay lúc này đây về phía Kyu thì tình hình có vẻ căng thẳng cực độ. Hai cái
BB, không, GiantB (khổng lồ B) của mẫu thân đang chìa ra trước mặt khiến hắn
“Không không không không được, ta không đói mà, aaaaa...”, hắn đẩy cặp GB ra,
nào ngờ chúng nảy tưng lên. Cảm giác mềm mịn truyền đến tay làm hắn không khỏi
đỏ mặt nuốt nước miếng, thầm nhủ: 'Không được, người này giờ đã là mẫu thân
của ta, không được suy nghĩ bậy bạ!'

Thấy Kyu có vẻ cự tuyệt, mẫu thân Mĩ Tiên cười cười nói: "Tiểu bảo ngươi
không đói à? Vậy là buồn ngủ?"

Nàng kéo lại áo yếm, bế lên Kyu trên tay,đung đưa nhè nhẹ theo từng cơn gió
khẽ lùa qua cửa sổ căn phòng, cất lên bài ca vọng cổ. Mặc dù không hiểu tiếng
Trung, hắn vẫn cảm nhận được giai điệu du dương, ấm áp, rồi chìm vào giấc ngủ.
Cũng tại hắn gào thét cả canh giờ, phần vì cái cảm giác thoải mái lần đầu được
trải qua. Có lẽ hắn đã tìm được nơi hắn thuộc về.

Tối hôm đó, tại Tiêu Phủ, nơi Kyu sinh ra, tấp nập người ra kẻ vào khác
thường. Trong buồng, nghe động, Kyu tỉnh dậy nhìn ngó xung quanh. Cũng chỉ
toàn là người lạ, nhưng lại mang cho hắn cảm giác quen thuộc làm hắn không
khỏi thắc mắc.

Mẫu thân hắn cũng đã dậy tự bao giờ, bất quá nàng còn yếu chưa thể ra khỏi
giường nên chỉ ngồi tựa vào đầu giường, mỉm cười bế Kyu trên tay. Thấy thế,
một nhóm những tên giai nhân vội vã đi thông báo. Lát sau, một toán người bước
vào, gồm một lão già và ba thanh niên trẻ. Lão ấy là người đứng đầu Tiêu Gia,
tiếp đến là Tiêu Thiên, sau là hai người chú Tiêu Nhật và Tiêu Hàn.

"Mỗi con người sinh ra đều là do trời định, được sinh ra và lớn lên là hạnh
phúc chí nhất, được sống vui vẻ bên người mình yêu thương là chí thứ hai, thứ
ba chính là sống không thẹn với lòng. Nay con trai ta đã được sinh ra tại Tiêu
Gia này, với ta mà nói tựa như được ông trời ban cho một báu vật, còn Tiêu Gia
nay có thêm một thành viên mới."

Nói rồi, Tiêu Thiên bế lấy Kyu trao cho lão Tiêu Thuần đứng kế bên.:"Nghi lễ
ban tên lần này sẽ do cha ta thực hiện."

Tiêu Thuần nhíu mày, đôi mắt bạc trắng đi như nhìn thấu vạn vật, tỏa ra khí
tức nghẹt thở. Hai mí mắt híp lại, duỗi hay đầu ngón tay đặt lên trán Kyu.
Bằng chất giọng lạnh lẽo có chút ôn tồn, lão cất giọng:

"Từ nay, ngươi sẽ là Tiêu Phong, một thành viên của Tiêu Gia, sống chết cũng
là người của Tiêu Gia, Tiêu Gia không màng danh lợi và đặt tình cảm lên trên
hết. Nếu có một ngày ngươi phản bội Tiêu Gia, cái chết sẽ đến một cách kinh
khủng nhất."

Ngừng một chút, vận công truyền vào hai ngón tay, Tiêu Phong – Kyu cảm thấy ấm
áp lạ thường, hai mí mắt trĩu xuống rồi thiếp đi. Bởi tại công pháp mà Tiêu
Thuần vừa thực hiện hao tổn cả thể lực của người dùng nó lẫn đối tượng được
dùng, phần cũng tại Tiêu Phong còn quá nhỏ, thể lực không cao, mà còn bị Tiêu
Thuần chiếm lấy.

Nói đến đây, bí mật của Tiêu Gia là thuật nhìn thấu thời không bí truyền. Một
cách hoa mĩ, nó nghịch với thiên đạo, cho phép ta biết được 500 năm trước và
sau khi đã lâu thời gian tu luyện, có thể là 1 trăm hay 1 nghìn năm cũng khó
nói trước tùy theo tư chất. Người sử dụng nó chỉ có thể là truyền nhân mang
huyết thống của Tiêu Gia. Nhưng bí thuật này có liên quan đến thiên đạo nên
được rất nhiều người nhắm đến.

Lúc này đây, Tiêu Thuần đang thực hiện công pháp bí truyền đó, tuy trình độ
không cao nhưng vẫn có thể biết được một phần tương lai.

Một hồi sau, mặt Tiêu Thuần bắt đầu xanh đi. Dường như lão đang phải chịu tác
dụng phụ của thuật. Nhưng mặt hắn lại không khỏi đan xen vẻ ngạc nhiên cùng
sửng sốt. Thả tay khỏi trán cháu nội, trao trả hắn cho mẫu thân Tiêu Phong,
lão cất giọng:

"Tiêu Gia nay đang trên đã xuống dốc. Lợi nhuận kinh tế giảm đi, cao thủ cũng
chẳng còn bao nhiêu..."

Lão lắc đầu, chắp tay sau lưng đi về phía cửa, không khỏi nén tiếng thở dài:
"Nay chúng ta đứng trên bờ vực, có ngày bị bật ra khỏi danh sách Thập đại
vương gia cùng không chừng. Trước mắt là tranh xếp hạng gia tộc, lâu dài là kẻ
ham muốn bí tịch công pháp. Cứ đà này, Tiêu Gia không xong!"

Cất bước ra phía cửa, lão nói vọng lại: "Mĩ Tiên, Tiêu Thiên, có vẻ các ngươi
sinh ra một tên giả hỏa phiền phức rồi đây...". Rồi lão phóng người đi mất, để
lại năm cái đầu đang ngây ra.

"Chắc đã nhìn thấy được điều gì rồi..."

"Phải vậy thôi. Lão gia hỏa ấy có bao giờ nói ai biết điều gì đâu!"

Tiêu Hàn và Tiêu Thiên thì thầm. Tiêu Thiên, Tiêu Hàn, Tiêu Nhật đều mang họ
Tiêu, nhưng không cùng cha mẹ cũng như huyết thống, mà nói về ăn ý thì lại
tốt.



  • * *

Ngồi trên chiếc ghế kê sẵn bên cửa sổ phòng, dưới áng vàng lung linh yếu ớt
của của ngọn nến, Tiêu Thuần tay cầm một cuốn sách cũ đã sờn bạc, đăm chiêu
suy nghĩ nhưng lại khó có thể tập trung. Đặt cuốn sách xuống bàn, hắn cầm lấy
bình trà trên chiếc bàn đối diện rót vào chén đã cạn khô, nhấp một ngùm đắng
rồi đặt xuống. Hắn nhìn ra phía cửa sổ nơi những vì sao lấp lánh đang tỏa
sáng,

"Đứa cháu của ta, một sự tồn tại còn sáng hơn cả những vì sao, tự mặt trời
chiếu sáng, hắn chính là người dẫn lối cho chúng ta. Tương lai hắn chính là kẻ
vô địch, kể cả ta có là cao thủ rèn luyện bí tịch trăm năm cũng chưa chắc nhìn
ra được tương lai của hắn... Ài, thật là..."


Thời Không Sát Giả Vương - Chương #2