Sinh Nhật 10 Tuổi


Người đăng: kyuka29072002

Muôn vàn tia nắng len lỏi qua những cành cây, từng giọt sương mai đọng lại
trên vài nhánh cỏ đơn sơ ánh lên sắc lung linh tự như những viên pha lê. Từng
tia nắng mang chút gì đó tinh nghịch trên mái ngói Tiêu Phủ. Một ngày mới bắt
đầu, nơi sân vườn đó lại râm ran tiếng cười nói của những tên giai nhân làm
những công việc thường nhật.

Cánh cửa sổ phòng Tiêu Phong lại bật tung như thường lệ bởi một bàn tay trắng
nõn nà của một cô bé nhỏ nhắn với khuôn mặt dễ thương khó tả. Nhưng đối với
Tiêu Phong mà nói, khuôn mặt của nàng hắn ngắm hằng ngày rồi, nhưng đôi lúc
vẫn có chút xiêu lòng. Điều ấy cũng chẳng khiến Tiêu Dao bận tâm là bao, nàng
hầu như luôn chăm chút cho vẻ ngoài của mình, nàng cũng không hề muốn thua
thiệt ai, cũng biết trong lòng Tiêu Phong, vị trí của nàng khó có thể thay đổi
đi, cũng vì vậy mà nàng cảm thấy ấm áp khi ở bên đệ đệ.

Ánh nắng chiếu rọi qua thềm cửa sổ, lọt trên bộ y phục màu xanh lục của Tiêu
Dao. Nàng chống cằm, nhìn ra phía ngoài, đôi mắt hướng về phía xa xăm mà long
lanh như đôi châu ngọc. Từ đây nhìn ra có thể thấy hàng hoa râm bụt tỏa hương
thơm ngát, bên dưới là đám cỏ xanh non còn ướt đẫm sương mai. Đàn cá tung tăng
bơi lội trong dòng nước trong vắt,đôi lát lại vài vết loang trên mặt hồ. Ngẩn
ra một chút, nàng quay lại phía giường, ánh mắt dịu dàng mà xen lẫn chút tinh
nghịch nhìn về phía Tiêu Phong. Nàng nhẹ nhàng kéo chiếc chăn dày cộp đã được
chuẩn bị cho mùa Đông ra khỏi Tiêu Phong trên người.

“Sen tàn cúc lại nở hoa, sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân”[1]. Hôm nay là
sinh nhật Tiêu Phong tròn 10 tuổi. Mọi người giờ đang bận bịu sắm sửa lễ vật.
Còn hắn, vẫn cứ không bận tâm mà chỉ trùm chăn ngủ khì. Bởi hôm nay hắn không
phải học. Với hắn mà nói tại kiếp trước con người ta học là để tìm kiếm việc
làm, còn tại kiếp này, đánh nhau mà cần thơ văn sao? Chẳng lẽ cứ ra đọc một
bài thơ là kẻ địch xin chịu thua? Vì lẽ đó, hắn cực ghét học. Dù ồn đến đâu
thì đối với hắn cũng là bình yên... Nhưng rồi sự bình yên ấy thật là khó duy
trì, cũng giống như hạnh phúc của con người ta sẽ không bao giờ là vô hạn...

BỤP

“GHYAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!”

Bật dậy, hắn ôm bụng ho ra vài tiếng như muốn thổ cả huyết. Cảm giác như tảng
đá hàng vạn kí đang ngự tại trên bụng hắn. Cũng bởi Tiêu Dao nàng gọi mãi mà
hắn chẳng dậy, kéo ra chiếc chăn, hắn lại kéo vào nên nỗi bực tức trong nàng
trào dâng. Một cú nhảy với trọng lực bằng mười lần khối lượng ấy chắc với một
đứa trẻ tròn 10 như Tiêu Phong dám cá rằng không chịu nổi. Hắn đành ôm bụng mà
khóe mi cứ ươn ướt.

Đầu hàng Tiêu Dao, Tiêu Phong lảo đảo rời khỏi giường. Ánh mắt thất thần vì
thiếu ngủ bởi đếm qua luyện công đến khuya (còn phần nữa vì đòn chí mạng lúc
nãy). Hắn vội rửa mặt, thay y phục rồi cùng Tiêu Dao ra phố dạo chơi. Hắn đã
biết kết quả nếu có từ chối kiểu gì cũng phải đi theo nàng.

Dưới sự ồn ào, đông đúc, bóng dáng hau đứa trẻ tung tăng cầm tay nhau lách vào
giữa đám đông. Chỉ lát sau, Tiêu Phong đã sở hữu một đống đồ nằm chễm trệ trên
đôi bàn tay ngắn ngủn. Nói là đi mua quà tặng cho hắn, nhưng hắn lại mong
đống... y phục nữ mà Tiêu Dao lựa không phải là của hắn.

Mặt trời dần lên cao phía đỉnh đầu, bóng dáng hai đứa trẻ, một nữ tung tăng
phía trước, môt nam uể oải mang theo chục kí đồ theo sau hướng phía cuối khu
chợ mà đến. Đó là một tòa nhà cao to sừng sững với lớp bạch kim óng ánh nhiều
hình ảnh hoa văn được điêu khắc và xây dựng một cách công phu, điều này với kỹ
thuật từ thế giới Tiêu Phong từng sống khó có thể theo kịp, nếu như đây không
phải ở thế giới khác thì khi nhìn thấy căn nhà này Tiêu Phong có thể khẳng
định chỗ này do tên nào đó từ tương lai trở về mà xây nên. Qua lời giải thích
của Tiêu Dao hắn mới biết được rằng nơi đây chính là địa điểm đấu giá một
trong với nhiều vật phẩm hiếm, cũng là nơi hội họp nhiều nhất của những người
trong Thập Đại Gia Tộc.

Sững sờ một lát, đột nhiên một dòng hình ảnh hướng đầu hắn mà rót vào khiến
hắn ngạc nhiên hai mắt trợn tròn, hắn thầm nói: "Sứ mệnh đây sao?!"

Hôm nay, hắn đến đây không chỉ để tham quan, cũng không chỉ để đấu giá cho
vui, mà có món đổ hắn phải lấy cho bằng được. Món đồ ấy cũng chính liên quan
đến sứ mệnh của hắn, điều đó có thể đủ khiến hắn đánh đổi tính mạng.

"Nhà ngươi nhìn gì đó đệ đệ?". Tiêu Dao nàng nhìn đống đồ trên tay Tiêu Phong,
lại nhìn sàn đấu giá, ngừng chút rồi nói tiếp: "Ai không có phù hiệu của gia
tộc thì không được vào đâu đó, dù có gia thế như thế nào chăng nữa... Ngươi
hình như có đồ muốn tìm đến sao?" vừa hỏi nàng vừa cúi xuống nhìn vào khuôn
mặt đăm chiêu của Tiêu Phong phía sau đống đồ cao quá đầu hắn.

Nghe Tiêu Dao nói, hắn vội rời đi ánh mắt hướng về phía Tiêu Dao nàng, cất
giọng hỏi: "Phù hiệu sao? Cái gì thế? Có ăn được không?"

Ngạc nhiên, đôi lông mày có chút nhướng lên, quay lưng về phía Tiêu Phong,
Tiêu Dao lắc đầu ngán ngẩm:

"Đến phù hiệu mà ngươi cũng không biết à? Đó là thứ đại diện cho gia tộc, được
tộc trưởng nắm giữ lấy. Mỗi gia tộc phù hiệu đều có một hình điêu khắc riêng
biệt, như đệ thất Tiêu Gia ta là hình đôi rồng song sinh biểu thị cho sấm và
chớp, Lý gia - gia tộc đứng đầu cũng là hình rồng nhưng lại chỉ có một con là
rồng lửa biểu thị cho sự quyền lực và sức mạnh vô hạn. Nói tóm lại, mỗi gia
tộc chỉ duy nhất có một phù hiệu đặc trưng được lưu truyền từ thế hệ đầu tiên
lập nên Bạch Thất thành." Nói rồi Tiêu Dao cũng bước nhanh đi làm Tiêu Phong
cũng lật đạt chạy theo (với đống đồ trên tay).

Vừa về tới phủ, hắn đặt đồ tại phòng Tiêu Dao rồi vội vã đến phòng phụ thân.
Tiêu Thiên lúc này đang bận bịu với sổ sách của Tiêu Gia. Giờ đang là thời
điểm căng thẳng giữa các đại gia tộc, chỉ cần sai một li thôi là có thể Tiêu
Gia sẽ xuống một bậc trở thành Bát Gia, thậm chí là bị loại khỏi Thập đại gia
tộc. Nhìn cha như vậy, Tiêu Thiên thật sự thương xót, không nỡ làm phiền. Thế
nhưng chính sự hắn nào có thể không làm, đã vậy còn liên quan đến sứ mệnh của
hắn. Bước qua thềm cửa, Tiêu Phong cất giọng

"Cha, ta đã về."

"Ngươi về, tốt......". Nói rồi Tiêu Thiên mỉm cười,

" Hôm nay là ngày ngươi đã tròn 10 tuổi. Nào nói đi, ngươi cần thứ gì?". Ông
ngẩng mặt lên khỏi cuốn sổ sách trên bàn, ngừng bút hướng mắt phía Tiêu Phong.

Hắn hoan hỉ, thật sự đúng dịp mà.

"Cha, thứ ta cần là phù hiệu của gia tộc. Ngươi có thể cho ta? Nếu không như
vậy ta chỉ có thể quỳ xuống cầu xin ngươi.". Hắn cũng hơi xịu mặt xuống khi
nhớ đến lời nói của Tiêu Dao về sự quan trọng của Phù hiệu.

Tiêu Thiên lúc này hơi ngạc nhiên. Không phải là cây kiếm linh khí tốt hay bảo
vật khó tìm, mà lại là phù hiệu. Ông hoài nghi,

"Không lẽ ngươi định đấu giá?". Thấy Tiêu Phong không phản ứng lại nói tiếp:
"Có thứ cần tìm sao?"

"Phải. Thứ đó rất quan trọng với ta! Điều này có thể làm ta đánh đổi cả tính
mạng!". Tiêu Phong mạnh miệng nói to.

Gấp lại đống sổ sách, chứng kiến sự quyết tâm của Tiêu Phong, Tiêu Thiên lại
càng thêm nghi ngờ. Cuối cùng, hắn vẫn lấy từ chiếc hộp gỗ trong hốc tủ lấy ra
chiếc túi màu xanh dương nhạt rồi ném cho con trai một cái, không quên dặn:

"Gia tộc ta đang trên bờ vực gãy nát, chủ cần một lực đẩy nhẹ là có thể chìm
đi vào bóng tối vực thẳm. Vậy nên ngươi tốt nhất phải hành xử cẩn thận, tránh
xa phiền phức."

" n, ta sẽ.". Tiêu Phong mừng rỡ ra mặt, chộp lấy chiếc túi xanh rồi chạy vọt
ra, để lại Tiêu Thiên cùng mối nghi ngờ to đùng.

“Quý hơn cả kiếm à, chắc đến lão Tiêu Thuần cũng ngạc nhiên lắm đây. Mà dù sao
cũng là ngày tròn 10 tuổi, miễn không chuốc lấy rắc rồi là ok, còn cho hắn
tiêu thoải mái rồi sẽ bắt hắn bù lỗ sau”.

--------

Chú thích

[1] trích Truyện Kiều – Nguyễn Du


Thời Không Sát Giả Vương - Chương #4