Sơ Lâm Hồn Ngọc


Người đăng: borochu

.......

Chừng một canh giờ sau

Ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mặt làm Lâm Hoàng khẽ nhíu mày, sau đó từ từ
mở mắt. Hắn bỗng thấy mặt mình ươn ướt, thì ra là A Hoàng lại xuất hiện, đang
không ngừng liếm lên mặt hắn.

Hắn cười khổ, lồm cồm bò dậy, bỗng hắn trợn to mắt, khẽ rên lên một tiếng rồi
xoay người nhìn xuống vai trái. Lúc này hắn mới thấy bên vai trái có một cái
lỗ sâu hoắm cỡ chừng một ngón tay, khoét thủng cả xương.

Hắn toát mồ hôi, cắn răng kéo chiếc giỏ trúc lại, lần mò lấy ít thuốc lá, cắn
nhuyễn đắp lên vết thương, sau đó cẩn thận băng bó. Cũng may vết thương tuy
sắc bén nhưng gọn, không làm độc, cho nên chỉ cần băng bó, dưỡng thương một
thời gian là khỏi, không để lại hậu hoạn sau này. Tuy nhiên, cho đến khi vết
thương lành hẳn thì hắn khó mà leo núi hái thuốc được nữa.

Hắn ngồi thừ ra, đưa tay vuốt ve đầu A Hoàng, miệng thì thào: “A Hoàng ơi là A
Hoàng, ngươi hại ta thê thảm rồi!”

Hắn miên man suy nghĩ, hồi tưởng lại chuyện vừa phát sinh khi nãy, nếu chẳng
phải vết thương trên vai vẫn còn âm ỉ thì chắc chẳng khác nào một giấc mơ,
chợt hắn cười khẩy: “Mơ hay thật thì cũng đã sao, chỉ riêng chuyện ta chết đi,
sau đó đầu nhập vào cái thế giới này cũng đã hoang đường lắm rồi. Chuyện vừa
rồi chẳng qua chỉ là giấc mơ nhỏ trong một giấc mơ lớn mà thôi.”

Nói thì nói vậy, nhưng qua sự cố vừa rồi, hắn minh bạch được một chuyện, đó là
“tu luyện giả” là có thật. Nữ tử áo trắng đó ắt hẳn là một trong những “tu
luyện giả” mà dân làng vẫn hay nói tới. Tuy nàng chưa trổ tài hô mưa gọi gió,
dời non lấp biển như lời đồn đại, nhưng hắn đã có thể khẳng định, những người
như nàng có khả năng phi phàm mà người bình thường không có được, chỉ không
biết là nàng mạnh đến mức độ nào trong thang cấp sức mạnh của tu luyện giả
thôi.

Nhớ tới bạch y nữ tử đó, hắn bỗng thấy như xốn xao, bồi hồi trong dạ, rồi như
vô thức, hắn đưa ngón tay lên mũi. Hương thơm da thịt nàng, mái tóc nàng, bờ
môi nàng…như vẫn còn đâu đây. Bản thân hắn là người của thời hiện đại, tư
tưởng thoáng đãng, thậm chí là phóng túng trong tình cảm, nên có mâu thuẫn sâu
sắc với tư tưởng của thế giới này. Hắn không hề cho rằng, nếu lỡ lấy đi trinh
tiết của nữ tử đó (dù là tình huống bất đắc dĩ) thì hắn phải bên nàng cả đời
để bù đắp. Ngày nay ở địa cầu, trai gái sống thử với nhau là chuyện bình
thường, hợp thì tiến tới hôn nhân, không hợp thì đường ai nấy đi. Thậm chí
phong trào “làm mẹ đơn thân” còn đang lan rộng và phổ biến trong xã hội hiện
đại. Nó phản ánh sự thay đổi trong nhận thức của con người, coi hôn nhân là
mối dây ràng buộc, vướng víu.

Nói như thế cũng không có nghĩa là hắn là kẻ vô tình bạc nghĩa, chơi xong rồi
quất ngựa truy phong. Thực tế, hắn cho rằng, hai người đến với nhau phải có
tình cảm, chứ không phải lấy “sự cố” làm bình phong. Bản thân hắn kiếp trước
phong lưu, đào hoa là thế, phụ nữ tự ngã vào lòng hắn, chứ hắn có thèm cưỡng
đoạt ai bao giờ. Cái cỗ ngạo khí ấy đã in sâu vào tận xương tủy hắn. Nên bây
giờ, dù mang tấm thân xấu xí tàn tạ, dù tâm tình đã bình hòa hơn xưa rất
nhiều, nhưng ẩn sâu trong tâm hồn hắn vẫn là nét ngang tàng, cứng rắn, trái
ngược với vẻ bề ngoài yếu đuối, mỏng manh.

Ví như sau này, nếu có gặp lại nàng, mà nàng bắt hắn phải chung thân với nàng
cả đời, chưa chắc hắn đã đồng ý! Mặc cho nhan sắc nàng đẹp tựa tiên nga! Nhưng
chắc chắn, hắn sẽ nhận trách nhiệm, hắn sẽ dùng mọi khả năng có thể để che
chở, bảo bọc nàng.

Lúc đi thì nhanh, lúc về thì chậm, khi Lâm Hoàng về đến nhà thì cũng đã giữa
trưa. Hắn nấu qua loa bát canh rau, ăn uống xong, cẩn thận kiểm tra vết thương
một lần nữa rồi mới mệt mỏi leo lên giường ngủ.

…….

“Bổn vương hai lần bại trận trọng thương, kinh mạch đã bị phế, không thể vận
nội lực được nữa, ngũ tạng đã tổn hại, nội thương chất chồng, thiết nghĩ chẳng
còn sống được bao lâu, chỉ hiềm nỗi thù riêng chưa trả, chết không nhắm mắt,
nên bổn vương bất chấp hậu quả, vừa liều mạng khổ tu, vừa lên đường tìm kiếm
thần công trong thiên hạ, để lỡ may, ta có bỏ mình, thì cũng có cái để truyền
lại được cho người hữu duyên.

Trời không phụ lòng người, một lần cơ duyên xảo hợp, ta lọt vào thượng cổ di
tích, tìm được thần công cái thế. Hiềm nỗi để tu tập thần công thì phải vận
khí quán thông xung mạch, mà kinh mạch bổn vương đã tận, đành lực bất tòng
tâm, có lòng mà không có sức. Nay ta truyền lại cho hậu thế công pháp Âm Ba
Chỉ là tuyệt học bổn vương sáng tạo sao khi bị phế kinh mạch, có thể luyện tập
mà không cần sử dụng nội lực. Đồng thời một bản thượng cổ thần công, nhớ lưu ý
tùy tâm sở dục, chớ có cưỡng cầu”.

…….

Lâm Hoàng giật mình choàng dậy. Lúc này đã đầu giờ chiều, mặt trời sắp lặn.
Hắn lau mồ hôi trán, trong lòng một trận khó hiểu. Hôm nay hắn lại nghe thấy
giọng nói đó, nhưng điều kỳ lạ là nội dung hoàn toàn mới.

“Âm Ba Chỉ, thượng cổ thần công…”. Lâm Hoàng lẩm bẩm, bất chợt hắn thấy lồng
ngực nóng rát. Hắn vội cởi áo ra nhìn thì thấy vòng ngọc hắn đeo trên cổ từ bé
bỗng đổi từ màu trắng đỏ, đồng thời nóng rực lên như đang bị nung trên lửa.

Lâm Hoàng kinh ngạc, vội chụp lấy vòng ngọc định cởi ra khỏi cổ thì phát hiện
bàn tay hắn đã dính chặt vào vòng ngọc. Chưa hết bất ngờ, hắn chợt thấy trời
đất như xoay cuồng, rồi cả thân thể bị nhấc bổng lên, sau đó cuốn vào trong
chiếc vòng ngọc.

…..

Chẳng biết là bao lâu, khi Lâm Hoàng định thần lại thì phát hiện mình đang ở
trong một vùng không gian tăm tối, ẩm ướt, giơ tay trước mặt không thấy ngón
tay. Hắn trấn tĩnh lại, tập cho mắt quen dần với bóng tối, dần dần hắn lờ mờ
nhận ra mình đang ở trong một hang động, xung quanh bốn bề là vách đá.

Bỗng một tia chớp lóe lên, sau đó cả hang động bừng sáng. Lâm Hoàng vội nhắm
tịt mắt lại, sau đó từ từ mở ra. Lúc này hắn mới nhìn rõ cảnh quang trong
động. Hang cao khoảng hơn trăm trượng, rộng hơn năm trăm trượng, tứ bề là
thạch nhũ, dưới mặt đất ẩm ướt sương.

Bất chợt hắn bước vội về phía trước hơn chục bước, sau đó cuối người xuống,
nhặt lấy một vật. Lạ lùng thay, đây chẳng phải là vòng ngọc của hắn hay sao?
Chỉ khác là hiện tại nó đã ảm đạm đi một chút so với trước kia.

Lâm Hoàng vừa nhặt vòng ngọc lên thì bất chợt trước mặt bỗng sáng ngời. Sau đó
bốn bề hang động bỗng dung phát ra từng chùm tia sáng nhiều màu giao thoa với
nhau, cuối cùng ngưng đọng lại thành hình người.

Lâm Hoàng trợn mắt há mồm, khó mà tin ở kiếp này hắn còn có dịp được thấy hình
ảnh…lập thể 3 chiều.

Người nọ dáng cao dong dỏng, mặc trang phục như võ tướng, tuổi chừng 40, râu
tóc đen láy, tướng mạo đường đường, không giận tự uy, gương mặt góc cạnh rõ
ràng, hàm én mày ngài tạo cho người ta có cảm giác rất tin cậy sùng bái, như
sẵn sàng làm theo mệnh lệnh của y. Có điều trong đôi mắt y lại chất chứa nỗi
buồn khó tả, nét mặt đăm chiêu, nhìn kỹ mới thấy một tay của y đã bị cụt mất,
chỉ còn trơ lại tay áo phất phơ.

Lâm Hoàng định thần nhìn lại thì thấy người đó tuy đứng trước mặt hắn nhưng
đôi mắt như không nhìn thấy hắn, mà lại như đang nhìn về nơi xa xăm nào đó.

Hắn thì thào: “Rõ là công nghệ lập thể 3d rồi chứ không phải người thật!”

Bất chợt người đó lên tiếng, giọng nói hùng hồn sang sảng như tiếng chuông
buổi sớm:

“Trí Võ vương Lăng Túc gặp qua bằng hữu! Dù không biết các hạ là ai, danh tánh
là gì, nhưng nếu đã thấy bổn vương thì ắt hẳn là người hữu duyên. Đây cũng
không phải là bản thể của ta, mà là do ta vận dụng chút nguyên thần còn sót
lại ẩn vào trong hồn ngọc, chờ đợi người đến, lại sợ bị kẻ gian phát hiện, nên
bổn vương mới dùng huyết tế phong ấn, nếu không có máu huyết lây nhiễm vào
ngọc thì vĩnh viễn không ai phát hiện được!”

Lâm Hoàng nghe thế liền “À” lên một tiếng. Lúc này hắn mới hiểu, do mình bị
thiếu nữ đả thương, máu huyết tuôn trúng vòng ngọc, nên giờ mới phát hiện bí
mật này. Ngoài ra bấy lâu nay hắn ngủ nằm mơ nghe được giọng nói trong giấc mơ
cũng là do hồn ngọc này gây ra. Thật lạ lùng! Dần dần Lâm Hoàng cảm thấy những
gì dân làng đồn đại về khả năng của tu luyện giả chưa hẳn là vô lý.

Người đó lại nói: “Hồn ngọc là vật báu tổ truyền, chỉ có con cháu trực hệ Lăng
gia mới biết cách sử dụng. Cũng nhờ hồn ngọc mà bổn vương nhiều lần thoát
hiểm, cải nguy thành an. Nay ta phá vỡ phong ấn, từ nay toàn quyền cho người
sử dụng. Chỉ xin nhớ lấy, nếu hữu duyên, sau này xin hãy tương trợ Lăng gia!”

Lâm Hoàng gật gù: “Nhận ơn của người thì phải trả ơn, đó là đạo lý hiển
nhiên.”

“Từ nay về sau, chỉ cần người tâm niệm vừa động, thì có thể chui vào trong hồn
ngọc, nhưng chú ý thời gian lưu lại còn phụ thuộc vào thể chất và công lực của
người. Công lực càng mạnh, lưu lại càng lâu! Ngoài ra, bổn vương có để lại một
quyển Âm Ba chỉ và tàn quyển vô thượng thần công. Người luyện thành thần công,
xin nhớ giúp bổn vương rửa thù báo hận, nhược bằng công lực không đủ, chớ nên
vọng động mà hại lấy thân. Nhớ lấy, nhớ lấy!”. Vừa dứt lời, thân ảnh người đó
bỗng mờ nhạt dần, Lâm Hoàng vừa định cất tiếng hỏi thì người đó đã hoàn toàn
tan mất.

Hắn bối rối, chưa biết làm gì tiếp theo thì bỗng thấy dưới mặt đất có hai vật.
Nhìn kỹ lại thì thấy đó là một quyển sách nhỏ màu xanh, trên có đề: “Âm Ba
chỉ”, ngoài ra còn có một tờ giấy trong suốt mỏng như cánh ve.

Lâm Hoàng cúi xuống nhặt hai món đồ đó lên xem. Về phần Âm Ba chỉ thì khi nãy
hắn đã nghe giới thiệu, là tuyệt học của Lăng Túc, sử dụng sóng âm để công
kích. Vật còn lại ắt hẳn là “Vô thượng thần công” mà Lăng Túc đã đề cập.

Vừa tò mò vừa hồi hộp, Lâm Hoàng cầm tờ giấy lên vừa định nghiên cứu thì bỗng
dưng thấy trời đất quay cuồng, thoàng chốc hắn đã bị đẩy ra ngoài hồn ngọc,
trở về phòng của mình.


Thiên Tru Biến - Chương #4