Trinh Bạch


Người đăng: borochu

Nói chính xác hơn, khói đang bốc ra từ phía sau gáy ngọc trắng ngần của nàng.
Hai bên thái dương nàng lấm tấm mồ hôi, khiến vành tóc mai càng thêm bám chặt
vào đôi gò má, tăng thêm nét đoan trang quyến rũ động lòng người. Bất chợt,
nàng rên khẽ, mắt như nhắm nghiền hơn, gương mặt nàng cũng từ trắng như sữa
chuyển sang hồng, rồi lại trắng, rồi lại hồng, trông rất kỳ lạ.

Lâm Hoàng nhíu mày, cả kiếp trước của hắn, cộng với kiến thức góp nhặt từ cái
đầu chậm phát triển của kiếp này và 6 tháng gần đây cũng không giúp hắn giải
thích được hiện tượng kỳ lạ trước mặt. Nhưng có một điều chắc chắn, đó là nàng
đang cảm thấy khó chịu, biểu hiện qua đôi mi thanh tú đang nhắm nghiền kia và
từng giọt mồ hôi như từng hạt trân châu điểm xuyết trên gương mặt nàng.

Lâm Hoàng cất tiếng gọi vài lần nhưng không thấy nàng trả lời, sau một giây
cân nhắc, hắn tiến lại gần nàng, giơ tay định bắt mạch cho nàng để biết chuyện
gì đang xảy ra. Dù kiến thức y lý của hắn không quá lớn, nhưng ít ra, những
lần xem cha nuôi bắt mạch chẩn bệnh của kiếp này cũng giúp cho hắn có nhận
thức và chẩn đoán cơ bản về tình trạng sức khỏe người khác. Đó cũng chính là ý
định duy nhất của hắn hiện giờ. Đầu óc hắn vô cùng thanh tỉnh, không có suy
nghĩ tự ti mặc cảm trước vẻ đẹp của nàng, cũng không hề có lòng tà nổi lên.

Lâm Hoàng bước đến cách nàng một bước thì một mùi thơm nhạt bắt đầu len vào
mũi hắn. Phải biết nữ tử ở thời đại này tuy đã biết dùng hương liệu để làm
đẹp, nhưng việc sử dụng nước hoa là cực kỳ hiếm, vả lại cũng không giữ hương
thơm lâu được. Nói cách khác, đây chính là mùi thơm tự nhiên trên người nàng.
Lâm Hoàng lòng thầm khen, hảo một cái hoàn mỹ nữ tử, không những tướng mạo đẹp
tựa thiên tiên, mà mùi hương tự nhiên trên cơ thể cũng thật thơm.

Hắn vươn tay chạm vào cổ tay trắng nõn của nàng. Giây phút đó, bất chợt nàng
mở mắt.

Nếu như nói, lúc nàng nhắm mắt đẹp như một pho tượng thánh khiết, thì khi nàng
mở mắt, nét mỹ miều càng thêm rõ ràng. Đôi mắt trong veo như nước hồ thu của
nàng mở to nhìn hắn rồi lại khép lại ngay lập tức. Nhưng đúng lúc này, gương
mặt nàng cũng chuyển hẳn sang màu hồng, nét đoan trang thánh khiết bỗng dưng
biến mất hoàn toàn, trước mặt Lâm Hoàng chỉ còn lại một nữ tử quyến rũ, động
nhân đến cực điểm.

“Vị cô nương đây, tại hạ…” Lâm Hoàng vừa định lên tiếng giải thích, thì bất
ngờ nàng xoay ngược tay lại, chụp lấy cổ tay hắn. Miệng nàng lẩm bẩm những câu
vô nghĩa, Lâm Hoàng chỉ nghe loáng thoáng được nội dung như “Ta… không muốn…
ta… không khống chế được… nữa rồi…”

Lâm Hoàng chợt cảm thấy cổ tay nóng rát như lửa đốt, một luồng điện bỗng dưng
chạy dọc sóng lưng hắn. Chưa hết bàng hoàng, bất ngờ bờ môi hắn cảm thấy ướt
át. Thì ra cánh môi đỏ của nàng lúc này đã dán trọn vào môi hắn. Cả thân hình
mềm mại như bông kia cũng áp hẳn lên người hắn.

Lâm Hoàng giật mình, vội luồn tay định gỡ nàng ra nhưng bỗng cảm thấy vô lực.
Cả người nàng như dán chặt lên người hắn. Mùi hương thơm như u lan đó không
ngừng len lỏi vào đầu hắn, kích thích các giác quan của hắn. Đồng thời, hơi
nóng từ người nàng, dù cách lớp quần áo nhưng vẫn như truyền sang người hắn,
khiến cho hắn cũng cảm thấy nôn nao khó tả.

Lúc này, trong đầu hắn bỗng hiện lên một cụm từ mô tả tình huống này của nàng:
trúng xuân dược.

Xuân dược, theo ngôn ngữ hiện đại gọi là thuốc kích thích tình dục, là thứ mà
Lâm Hoàng không hề xa lạ. Bản thân hắn kiếp trước cũng đã từng sử dụng. Nguyên
nhân không phải là do hắn “yếu” trong chuyện ấy, mà là do hắn buộc lòng phải
dùng tới để phục vụ một số ít “quan bà”, những người có nhu cầu cực mạnh,
khiến hắn phải “ra trận” mấy lần liên tiếp mỗi khi gặp gỡ. Hắn biết, ngoài quà
cáp, biếu xén vật chất, thì còn phải làm bọn họ hài lòng tuyệt đối trên
giường. Có vậy chuyện làm ăn, cũng như tạo dựng quan hệ của hắn mới được thuận
lợi thông thoáng. Nhưng hắn lại chưa từng dùng nó để gài bẫy cô gái nào. Vì
trên thực tế, chỉ cần hắn tốn chút thời gian cưa cẩm, thì hầu như chưa có
người phụ nữ nào cưỡng lại được hắn.

Cho nên, bản thân Lâm Hoàng cũng chưa biết nên xử lý trường hợp này thế nào.
Thế công của nàng ngày một hung mãnh. Một tay nàng luồn vào ngực áo hắn, tay
còn lại bắt đầu giải khai đai tiểu khố. Điều kỳ quái là, dù Lâm Hoàng cố gắng
vùng vẫy thế nào, cả người hắn vẫn cảm thấy nặng như đeo chì. Dường như có một
sức mạnh kỳ lạ từ người nàng phát ra kiềm nén hắn lại. Rốt cuộc, phía dưới của
hắn cũng có phản ứng. Dù gì thì Lâm Hoàng cũng vẫn là con người, không thể
thoát ly được thất tình lục dục. Cơ thể này của hắn lại đang tuổi thiếu niên,
khí huyết phương cương. Dù tâm lý hắn vẫn tỉnh táo nhưng sinh lý khó mà yên
lặng được.

Lúc này đây, nàng cũng đã giải khai đai lưng hắn, khi nhìn thấy cự vật của
hắn, mặt nàng càng thêm hồng, chẳng biết là do xấu hổ hay do dược lực thêm
mạnh, nhưng tay nàng không hề dừng lại. Nhanh, gọn như một đầu thú săn mồi,
nàng tóm lấy vật đó, ướm thử rồi sau đó ngồi xuống.

Ối chao!

Một tiếng rên dịu dàng vang lên, cảm giác như có thứ gì đó rất trân quý vừa vỡ
nát. Nàng nhăn mày đau đớn, ngửa mặt lên trời, từng giọt lệ châu rơi lã chã
rơi, rớt xuống mặt Lâm Hoàng. Hắn lặng lẽ thở dài, trong lòng biết mình vừa
lấy đi tấm thân xử nữ của nàng.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân có thể cử động lại được. Thiếu
nữ cũng ngưng thút thít, cuối mặt xuống nhìn hắn. Nhưng gương mặt nàng vẫn
hồng, giống như dược lực vẫn còn chưa tiêu hết. Ánh mắt nàng nửa như van lơn
hắn, nửa như bối rối không biết tiếp theo nên làm gì. Dù gì thì từ trước đến
nay nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, kinh nghiệm trong chuyện phòng the hầu như
là con số 0.

Lâm Hoàng tinh minh cỡ nào, hắn đã đoán được suy nghĩ của nàng. Thôi cứ coi
như đây là duyên phận vậy. Huống hồ chi nàng mới là người thiệt thòi.

Không nhanh không chậm, hắn ngồi dậy ôm lấy nàng. Phía dưới hai người vẫn dính
vào nhau, nhưng tư thế cả hai đã thay đổi. Lúc này đây hắn nằm áp lên người
nàng. Bằng kinh nghiệm dày dạn của mình, hắn không vội cổn động, mà cứ để cho
sơn cốc của nàng làm quen với cự vật của hắn. Môi hắn lướt trên mặt nàng, liếm
láp từng giọt nước mắt. Đôi bàn tay lão luyện cũng luồn vào áo nàng, thỏa sức
ve vuốt, nắn bóp ngọc nhũ căng tròn. Nàng nhắm nghiền mắt, không lên tiếng,
nhưng cũng không phản đối, thỉnh thoảng chỉ cất tiếng ngâm khẽ, hai cánh tay
ngọc theo bản năng vòng qua ôm lấy lưng hắn….

Chừng nửa giờ sau

Lâm Hoàng cẩn thận rút cự vật ra khỏi người nàng, nương theo đó, một ít huyết
dịch cũng chảy ra. Hắn kéo quần lên, vươn người lấy từ trong giỏ trúc ra một
chiếc khăn tay sạch sẽ, sau đó nhẹ nhàng hết mức lau chùi nơi hạ thể nàng.

Thiếu nữ lúc này đã nín khóc, trên khóe mắt chỉ còn vươn lại vài vệt nước mắt,
sắc mặt nàng cũng đã bình thường trở lại. Nhìn thấy hắn ôn nhu cẩn thận như
thế, trong lòng nàng thoáng thấy ngọt ngào, làm dịu bớt đi cơn đau âm ỉ nơi hạ
thân. Chợt nàng bỗng cau mày, môi mím chặt. Lúc này đây, nàng mới đủ tỉnh táo
nhìn rõ gương mặt hắn.

Khi nhìn thấy gương mặt xấu xí như ma chê quỷ hờn, một cơn giận dữ xen lẫn tủi
hổ ê chề liền dâng lên trong lòng nàng.

Nàng quát khẽ, vung tay, một đạo chỉ kình như thiểm điện lóe lên.

Lâm Hoàng chợt thấy đầu vai phải đau xót, sau đó cả người bị hất tung lên, rơi
vào hòn đá cạnh đó, bất tỉnh.

Thiếu nữ lúc này mới ngồi dậy, nhưng nước mắt nàng lại lần nữa tuôn trào. Hai
tay run run, nàng lần mò lấy y phục đang vươn vãi trên mặt đất mặc vào người.
Xong hết thảy, nàng mới tiến lại gần hắn, một lần nữa nhìn kỹ dung mạo kẻ vừa
lấy đi trinh tiết của nàng.

Có người nói, phụ nữ ai cũng muốn mình đẹp. Từ lúc biết nhận thức cho đến khi
nhắm mắt xuôi tay, lúc nào cái đẹp cũng là cái mà họ quan tâm nhất, bất kể
tình huống nào. Bản thân nàng, sở hữu dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường, được
muôn người xưng tụng là tiên tử, muôn vạn thanh niên quyền quý, anh tài tuấn
kiệt đeo đuổi truy cầu nhưng nàng chưa hề động dung lấy một lần. Thế mà hôm
nay nàng lại thất thân vào tay một kẻ xấu như quỷ sứ.

Nàng òa khóc, tâm tình vô cùng phức tạp. Tất nhiên, nàng không bao giờ muốn bị
thất thân, nhưng nếu sự đã rồi, nàng cũng mong kẻ đó có dung mạo dễ coi một
chút, chí ít cũng không thua kém những kẻ đeo đuổi nàng, có ngờ đâu…

Nàng vung tay, ngọc thủ chỉ hướng thẳng ngay đầu của Lâm Hoàng lúc này đang mê
man bất tỉnh. Chỉ cần nàng nhẹ phát lực, thì tính mạng Lâm Hoàng ắt hẳn phải
đứt đoạn.

Bỗng nàng thì thào: “Ta cả đời thanh bạch, thủ thân như ngọc, tiêu trừ tạp
niệm, dốc lòng tu luyện, lập chí siêu việt tinh không, phi thăng tiên giới.
Không ngờ gặp kẻ gian ám toán, trúng phải dâm độc, nếu không tìm được đối
tượng để giao hoan, hoặc vận công xuất độc, thì sẽ bị tán công rồi chết. Ta
vội dùng nội lực bản thân, cộng thêm Thái Thượng Minh Kinh Quyết, âm thầm khu
độc. Việc đã sắp thành, chỉ một canh giờ nữa là xong. Không ngờ, tạo hóa trớ
trêu, ngươi bất ngờ xuất hiện, không những khiến công lực ta bị phản phệ, dẫn
đến nội thương, mà còn làm cho dâm độc phát tán, khiến ta không kìm lòng được
mà giao hoan với ngươi. Dẫu biết việc này ngươi không có lỗi, nhưng tấm thân
trinh bạch ta đã mất, có trách thì trách ông trời, không cho ngươi sống lâu
hơn nữa!”

Nói đoạn, liền định phát lực, nhưng chẳng hiểu sao, nàng bỗng động lòng trắc
ẩn: “Mà thôi, xem kỹ tướng mạo ngươi xấu xí có lẽ không phải do trời sinh mà
cũng do bị ám hại. Bằng không chắc cũng là trang mi thanh mục tú. Ắt hẳn ngươi
cũng nếm không ít đớn đau trong cuộc đời rồi. Đã thế hãy xem đây như là mối
nghiệt duyên của ta và ngươi. Nay ta tha ngươi một mạng, nghiệt duyên xem như
chấm dứt!”

Nàng nở nụ cười thê lương, buồn bã nhưng đẹp đến nao lòng, sau đó cuối xuống
nhặt lấy chiếc khăn của hắn. Nàng nhìn kỹ gương mặt hắn một lần nữa rồi xoay
người, nhẹ nhàng không tiếng động bay vút vào tầng trời cao.

……..

Thiếu nữ áo trắng vừa đi được chưa lâu, thì phía bên kia sườn núi, một cái
bóng cũng nhẹ nhàng đáp xuống.

Nếu giờ khắc này, Lâm Hoàng có mặt ở đây, thì chắc hẳn hắn cũng phải tự nhủ
hôm nay mình may mắn, bởi người vừa hạ xuống cũng là một nữ tử xinh đẹp đến
khó tin.

Nàng mặc bộ váy dài đen bằng lụa mỏng, vấn chiếc trâm cài cũng bằng ngọc màu
đen. Đối lập với màu đen của quần áo, trang sức thì làn da nàng lại trắng đến
độ dường như phát sáng ngay giữa ban ngày. Đôi mắt to đen láy lấp lánh quang
mang trí tuệ. Đôi môi nàng không đỏ như thiếu nữ áo trắng, mà trái lại có màu
son trầm, nhưng không hề mang đến sự phản cảm, mà càng tôn thêm nét mỹ cảm yêu
dị của nàng. Đặc biệt nhất là vóc người tuyệt hảo của nàng. Đôi chân dài miên
man lấp ló sau lớp váy mỏng. Bầu ngực xẻ không sâu nhưng vẫn để lộ khe rãnh mê
người trắng lóa mắt. Có lẽ do nàng mặc y phục bó sát hơn so với thiếu nữ màu
trắng nên tạo cảm giác thân hình nàng nẩy nang quyến rũ hơn chăng? Chắc chỉ có
ai sau này có dịp thấy cả hai nàng đứng cạnh nhau thì mới có thể so sánh được!

Thiếu nữ áo đen đảo mắt quét xung quanh một lượt như đang tìm kiếm gì đó. Chợt
nàng nhíu mày, bàn tay ngọc bỗng dưng bóp chặt. Từ trong lòng bàn tay nàng,
bỗng có mảnh vụn bay lả tả. Nàng lẩm bẩm: “Thật không ngờ con tiện tỳ đó còn
có hậu chiêu, đã trúng dâm độc của bổn cung nhưng vẫn kịp dùng trì độn phù áp
chế ta rồi tẩu thoát, làm ta trễ mất một nhịp! Nhưng ta không tin không tóm
được ngươi!”

Nói xong chợt nàng vung tay kết pháp quyết. Chẳng biết tự lúc nào, trong tay
nàng đã xuất hiện một chiếc chuông nhỏ bằng đồng đen.

Thiếu nữ lắc nhẹ chiếc chuông đồng, phát ra âm thanh đinh đang. Nàng nghiêng
đầu như muốn lắng nghe gì đó. Bất chợt, nàng khẽ cười, xoay đầu về hướng thiếu
nữ áo trắng đã đi khi nãy.

“Tìm được ngươi rồi!”. Thiếu nữ áo đen tung người, biến mất ngay tại chỗ.

…….


Thiên Tru Biến - Chương #3