Cảm Ngộ


Người đăng: borochu

……..

Mất vài giây Lâm Hoàng mới tỉnh táo lại, những chuyện xảy ra trong ngày hôm
nay quả thật quá ly kỳ đối với hắn. Vẫn căn phòng quen thuộc, vật dụng quen
thuộc, chiếc vòng cổ cũng đã trở lại trên cổ hắn, lặng lẽ như bao năm nay vẫn
thế. Nếu như trong tay hắn không phải đang cầm bí kíp Âm Ba Chỉ và tờ giấy
mỏng kia, thì chắc hẳn hắn phải hoài nghi chuyện vừa rồi có phải ảo giác hay
chăng?

Hắn cầm lấy vòng ngọc, sau đó tâm niệm liền động, nhưng không có gì phát sinh
cả. Hắn cười khổ, hiểu rằng công lực của mình hiện tại chưa đủ để có thể tùy
thời điều khiển vòng ngọc này. Giờ đây hắn đã hoàn toàn tin tưởng vào năng lực
siêu phàm của tu luyện giả. Dẫu biết thế, hắn cũng không hề tôn sùng bọn họ,
thần thánh hóa bọn họ nhưng dân làng nói riêng và tầng lớp bá tánh bình dân
nói chung. Hắn minh bạch, tu luyện giả cũng chỉ là con người, có hỉ nộ ái ố,
ân oán tình thù, chỉ khác là, họ nắm trong tay sức mạnh siêu việt, nên cách họ
thể hiện bản ngã của mình và giải quyết ân oán cũng mạnh mẽ hơn thường nhân.

Ngoài ra, trong đầu hắn vẫn có một thắc mắc. Theo như cha nuôi kể, khi ông
nhặt được hắn thì chiếc vòng ngọc này đã đeo sẵn trên cổ hắn, trên vòng có
khắc chữ “Hoàng”. Mà vòng ngọc này theo lời Lăng Túc là thuộc sở hữu của Lăng
gia. Như vậy không lẽ hắn cũng là người của Lăng gia? Chữ “Hoàng” đó có nghĩa
là gì? Nếu là người của Lăng gia, tại sao Lăng Túc không mang hắn theo mà lại
bỏ mặc hắn nơi rừng hoang núi thẳm, đến mức bị dã thú cắn xé? Vả lại, chính
Lăng Túc còn phải trốn chui trốn nhủi thì làm sao đủ khả năng mang một đứa bé
bôn tẩu?

Lâm Hoàng khẽ cười, những chuyện đó đành gác lại tìm hiểu sau, trước mắt hắn
phải nghiên cứu hai phần bí kỹ này đã.

Hắn cầm quyển bí kíp màu xanh lên, lật trang đầu tiên ra:

“Bổn vương không may ngộ nạn, kinh mạch bị phế, cả đời vô duyên tu luyện.
Trong lúc chán nản cùng cực thì may mắn nhờ nghe tiếng đàn mà ngộ được Âm Ba
Chỉ này. Trên cơ bản, người tu luyện không cần phải sử dụng nội lực, cũng
không cần phải có căn cơ nội lực. Trái lại, nội lực càng ít thì càng dễ luyện,
thậm chí không có nội lực là lý tưởng nhất, tránh cho lúc tu luyện, sóng âm
nhập thể, kinh mạch bị đảo lộn.

Âm Ba Chỉ chia làm ba tầng, mỗi tầng lại chia ra làm thượng, trung, hạ tam
bậc. Tầng thứ nhất, gọi là Cảm Âm cảnh, luyện xong có thể dẫn động khí lưu
xung quanh, cảm nhận âm thanh của vạn vật trong ngàn dặm. Tầng thứ hai gọi là
Luyện Âm cảnh, có thể điều động khí lưu, hình thành công kích. Tầng thứ ba,
gọi là Hóa Âm cảnh, khi luyện thành có thể hóa âm hữu hình, biến âm thanh
thành thực thể, gây sát thương lớn cho kẻ địch. Người có tư chất, trong vòng
ba năm có thể luyện thành, kẻ ngu đần, cả đời vô duyên!”

Đọc đến đây Lâm Hoàng dở khóc dở cười, thầm nghĩ Lăng lão đầu này cũng thật
khéo đưa đẩy, dẫn hắn đi một vòng lớn xong, cuối cùng mới chốt hạ một câu “tất
cả do trời!”. Nói cách khác, cho dù hắn cố gắng đến mức nào đi nữa, nhưng nếu
như tư chất ngu độn, thì mãi mãi cũng không luyện thành được. Điều này có chút
trái với quan niệm làm người của Lâm Hoàng. Kiếp trước hắn sinh ra trong gia
đình bần hàn, phải không ngừng gian khổ đấu tranh, ăn đất nằm sương, tai làm
hàm nhai mới vươn lên được. Nếu chỉ dựa vào một chút tiểu thông minh thì còn
lâu hắn mới đạt được địa vị như thế.

Thật ra, do Lâm Hoàng không phải tu luyện giả nên hắn mới không biết rõ tầm
quan trọng của tư chất võ học trong thế giới này. Trái ngược với địa cầu, ở
thế giới này, tư chất quyết định đến 90% khả năng tu luyện. Người có thiên phú
cao, học một biết mười, một bước lên mây, siêu thoát phàm nhân, còn kẻ có tư
duy vô vị, lĩnh ngộ chậm chạp thì vĩnh viễn chỉ là đá kê đường cho người khác.
Đương nhiên, cũng có không ít tấm gương kiệt xuất, dù xuất thân nghèo hèn,
nhận thức hạn chế, nhưng bằng nghị lực kinh người của mình, cũng có thể thoát
ly trói buộc, lưu danh vạn cổ.

Lâm Hoàng trầm ngâm giây lát, sau đó quyết định tìm hiểu tiếp về tàn quyển “vô
thượng thần công” nọ. Hắn đặt quyển sách xuống, cầm lấy tờ giấy mỏng kia lên.
Nhưng rốt cuộc hắn phải thất vọng. Lật đi lật lại, nghiên cứu cả nửa canh giờ
mà hắn không sao phát hiện có gì bất phàm. Nhìn mãi cũng vẫn chỉ thấy đó là
một tờ giấy mỏng đến gần như trong suốt, chẳng có bất kỳ chữ viết hay hình vẽ
nào.

Lúc này sắc trời đã tối mịt, Lâm Hoàng cũng không cưỡng cầu nữa, bèn rửa ráy,
thay thuốc sau đó đi ngủ.

……..

Sáng hôm sau, khi mặt trời chỉ vừa mời ló dạng thì Lâm Hoàng đã thức dậy. Kể
từ khi tới thế giới này, có lẽ do ảnh hưởng thói quen của người dân nơi đây mà
Lâm Hoàng dậy rất sớm. Khi thì lên núi hái thuốc, khi thì đốt lò luyện chế
thảo dược.

Nhưng hôm nay, hắn không đi hái thuốc hay luyện dược, vết thương nơi đầu vai
cũng không cho phép hắn vận động nhiều.

Hắn chậm rãi cầm lấy quyển Âm Ba Chỉ, hôm nay chính là ngày đầu tiên hắn chính
thức tu luyện. Trải qua sự cố vừa rồi với bạch y thiếu nữ, hắn mới cảm thấy
cần phải tu tập một loại võ công nào đó, ít ra khi gặp chuyện thì cũng có cái
để phòng thân. Hơn nữa, hắn cũng ngầm cảm nhận được cái thế giới này có hệ
thống pháp luật rất lỏng lẻo. Đây là nơi cường giả vi tôn, kẻ mạnh làm vua.
Đơn cử như thiếu nữ nọ, thủ pháp đả thương người thành thục, không hề cố kỵ,
chứng tỏ nàng đã thực hiện rất nhiều lần. Nếu không nhờ may mắn, nàng động
lòng trắc ẩn thì giờ này chắc hắn cũng đã nằm sâu dưới ba tấc đất.

Lâm Hoàng hít sâu một hơi, sau đó chầm chậm mở ra trang đầu tiên tầng một của
Âm Ba Chỉ.

“Vạn vật trên đời này, phàm nếu có âm thì phải có dương. Âm dương điều hòa,
sinh sôi nảy nở. Nếu như nói, quang ảnh mà chúng ta nhìn thấy hằng ngày là
dương, thì âm thanh của nó chính là âm vậy. Hễ có quang ảnh thì phải có âm
thanh. Tựa như lôi đình (sấm sét), nếu có “lôi”, thì phải có “đình” đi kèm.
Bất cứ vật gì, nếu chuyển động là sẽ có âm thanh. Do đó, cảm nhận khí lưu, âm
thanh rất quan trọng. Trong chiến đấu, có thể chỉ bằng sự dao động của không
khí, khí lưu mà phán đoán ra được công kích của kẻ địch, từ đó mà có cách thức
phòng ngự hoặc phản công phù hơp.

Nói như thế không có nghĩa là vật đã đứng yên thì không có âm thanh. Như đã
nói ở trên, đã có hình ảnh thì phải có âm thanh, dù cho nó có chuyển động hay
không. Âm thanh có thể không phát ra thành tiếng, mà lặng lẽ nội thị vận
chuyển ở bên trong. Tảng đá, ngọn cây bên đường, chúng đứng yên nhưng nếu dụng
tâm cảm nhận, chúng ta vẫn có thể nghe thấy “tiếng tim đập”, tiếng “mạch máu”
của chúng đang lưu thông, từ đó mà phán đoán ra được màu sắc, hình dạng của
chúng.”

Lâm Hoàng âm thầm kinh ngạc, những kiến giải này quả thật vô cùng mới mẻ đối
với hắn. Hắn liền lật tiếp trang thứ hai:

“Đối với tu luyện giả, có một dạng cảm ngộ khác tương tự, gọi là thần thức.
Cao nhân tu luyện thần thức, cũng có thể ngồi một cảm chỗ mà cảm nhận động
tĩnh ngoài ngàn dặm. Khác nhau cơ bản là, thần thức thực chất là một dạng “vật
chất” cụ thể nhưng không thấy được bằng mắt thường. Tu luyện giả phóng xuất
thần thức để thăm dò hoàn cảnh xung quanh. Điểm yếu của thần thức là có thể bị
người có thần thức mạnh hơn mình phát hiện, thậm chí phát động công kích. Nếu
trúng đòn, nhẹ thì bị phản phệ, chịu nội thương, nặng thì tứ chi mất kiểm
soát, thức hải bị diệt, bán thân bất toại. Từ một kẻ đang sống sờ sờ mà trở
thành đần độn, sống đời thực vật, vô tri giác như trẻ lên ba!

Chớ lo, người tu luyện tâm pháp này có thể hoàn toàn yên tâm. Chúng ta không
dùng thần thức để cảm nhận, mà chúng ta “nghe” để cảm nhận. Hay nói đúng hơn,
hình ảnh, màu sắc xung quanh tự động phản ánh vào trong não hải chứ không cần
phải xuất thần niệm để thăm dò. Nhờ vậy, kẻ luyện tâm pháp này, có thể ung
dung ngồi giữa muôn người mà thoải mái tra xét họ, không sợ bị phát hiện,
chẳng những tiện cho phòng ngự hoặc công kích, mà còn có lợi cho việc truy
tung, do thám!”


Thiên Tru Biến - Chương #5