Đẹp Tựa Thiên Tiên


Người đăng: borochu

_ Lâm đại ca! Lâm đại ca!

Giọng nói trong trẻo như chuông bạc vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Lâm Hoàng mỉm cười, không cần quay đầu lại hắn cũng biết đó là ai.

Từ đằng xa, có hai bóng người đang rảo bước tiến về phía hắn. Đó là một trung
niên nam tử và một thiếu nữ tuổi chừng 14-15. Người đàn ông tuổi chừng 40, da
ngăm đen, chắc nịch, hai tây gân guốc, là điển hình của dân lao động. Thiếu nữ
dáng người nhỏ nhắn, xinh đẹp rạng ngời. Nàng mặc chiếc váy làm nông màu xanh
đã lấm tấm đốm bạc, tóc đen thướt tha, da thịt mịn màng nõn nà như mỡ đông.
Tuy mặc quần áo nông phu nhưng không che được hết nét thanh xuân rạng ngời của
nàng. Tuy quanh năm vất vả, phụ giúp cha mẹ công việc đồng áng, nhưng da dẻ
nàng vẫn trắng mịn, mơn mởn như trái cây sắp chín mọng chờ người tới hái.

_ Khúc bá! Ngọc Lan! Buổi sáng vui vẻ!

Lâm Hoàng nhoẻn miệng cười đáp lời.

_ Lâm đại ca, huynh lại lên núi hái thuốc buổi sớm à!

Âm thanh dịu ngọt của thiếu nữ lại vang lên, nàng cười để lộ hàm răng trắng
như ngọc.

_ Lâm tiểu ca, buổi sáng mạnh khỏe!

Khúc bá cũng cất tiếng chào, nở nụ cười hàm hậu.

Đây chính là một trong những người luôn đối xử tốt với Lâm Hoàng. Khúc bá, tên
thật là Khúc Du, và con gái Khúc Ngọc Lan, còn cả Khúc mẫu nữa. Nhà họ cách
nhà Lâm Hoàng cũng không xa. Lâm Hoàng nghe kể, nhiều năm trước, Khúc bá bị
rắn độc cắn trọng thương, may nhờ cha nuôi hắn tận tình cứu chữa nên mới giữ
được tính mạng. Từ đó gia đình Khúc bá luôn mang ơn cha nuôi hắn. Khi cha nuôi
hắn qua đời, ông cũng là một trong những người mạnh tay quyên góp, giúp cha
nuôi được mồ yên mả đẹp.

Bản thân Khúc Ngọc Lan từ bé đã thân thiết với Lâm Hoàng. Tâm địa nàng thiện
lương, không những không ghê sợ diện mạo của hắn, mà còn thương cảm, thường
xuyên bênh vực khi hắn bị người dè bỉu. Hằng ngày, nàng phụ mẹ ở nhà thêu thùa
may vá, khi cần thì cũng theo cha lên nương làm rẫy. Năm nay nàng vừa tròn 14
tuổi, thời đại này là đã đến tuổi cập kê, lại xinh đẹp, nhu mì nên trong làng
có biết bao thanh niên dòm ngó, đánh tiếng, cậy nhờ mai mối nhưng nàng vẫn
chưa ưng thuận một ai, viện lý do tuổi còn nhỏ, chưa dám nghĩ tới chuyện chung
thân đại sự.

_ Lâm đại ca, gần đây…gần đây muội thấy huynh lạ lắm!

Khúc Ngọc Lan bất ngờ lên tiếng.

Lâm Hoàng thoáng ngạc nhiên, sau đó mỉm cười đáp lại:

_ Ngọc Lan thấy có gì lạ, có thể cho huynh biết không?

_ Muội cũng không biết nói thế nào…nhưng dường như…gần đây huynh ăn nói rất
khúc chiết, rành mạch…đặc biệt là, đôi mắt huynh trông rất sáng, tinh minh,
lanh lẹ hơn ngày xưa nhiều…thôi chết, muội xin lỗi! Muội không có ý nói là
huynh ngày xưa rất ngờ nghệch….

Khúc Ngọc Lan đỏ mặt lúng túng, vội vàng lên tiếng phân bua.

Khúc bá cười, quát: “Nha đầu này, nói năng hàm hồ gì thế! Lâm tiểu ca vẫn là
Lâm tiểu ca chứ có là ai khác đâu!”

Lâm Hoàng cũng cười xòa, nói: “Chắc tại gần đây Ngọc Lan ít gặp huynh nên thấy
khác lạ thôi mà”, nhưng trong lòng thì âm thầm khen ngợi nàng, không ngờ tiểu
cô nương tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư rất thông minh, nhạy bén. Quả thật hắn đã
thay đổi rất nhiều so với trước kia, nhưng do hằng ngày, hắn ít tiếp xúc với
người khác, nên hầu như không ai có thể nhận ra sự thay đổi này cả, trừ nàng
là người đầu tiên.

Đôi bên trò chuyện thêm vài câu rồi lên đường, cha con Ngọc Lan lên nương rẫy
còn Lâm Hoàng tiếp tục cất bước về hướng Cẩm Sơn.

Cẩm Sơn, đúng như tên gọi, là ngọn núi có phong cảnh đẹp như dãy gấm lụa vắt
vào bầu trời, dưới chân núi có mảnh rừng nhỏ là nơi các nông dân thỉnh thoảng
vào săn bắt kiếm thêm thu nhập. Dọc đường, chim hót bướm bay, hoa thơm cỏ lạ,
khiến tâm tình Lâm Hoàng thư sướng vô cùng, chỉ ước mong sao mình có thể trải
qua những ngày tháng êm đềm như thế này mãi. Kể từ sau những biến cố của đời
trước, tâm trí hắn không chỉ trở nên thành thục hơn, mà còn lắng đọng lại,
phẳng lặng như giếng nước trong. Khi mất tất cả rồi, hắn mới thấy quý trọng
biết bao những ngày tháng vô tư, tiêu dao tự tại, lánh xa những bon chen, đua
tranh, ám toán lẫn nhau nơi trần thế. Bây giờ, dẫu có phải dành hết cả đời
sống cô độc nơi chốn hoang sơ nhưng đẹp như tiên cảnh này, hắn cũng cam lòng.

Tất nhiên, hắn vẫn là một con người bằng xương bằng thịt, không thể nào sống
tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài. Hắn vẫn có những khao khát, mong
ước được đoàn tụ với người thân nơi kiếp trước. Nhưng kiếp này, nếu định số an
bài cho người thân duy nhất của hắn qua đời, thì hắn cũng không còn gì vướng
bận tâm trí nữa.

Lâm Hoàng đi được hơn nửa canh giờ thì đã đến chân núi, bất chợt hắn dừng
chân, môi mỉm cười như có điều gì vui vẻ. Hắn đảo mắt nhìn quanh như đang tìm
kiếm vật gì đó, sau đó cất tiếng hô:

_ A Hoàng! A Hoàng! A Hoàng!

Tiếng kêu vừa dứt, bên bìa rừng một bóng đen bất chợt nhảy ra, lao nhanh về
phía Lâm Hoàng. Hắn nhoẻn miệng cười, không tránh không né mà ngược lại còn
giang rộng hai tay.

Bóng đen chồm lên người Lâm Hoàng, thè lưỡi liếm tới tấp lên mặt hắn. Hóa ra
đó là một chú chó vàng, hình thể gầy gò, nhưng mắt mũi trông rất linh hoạt.

Lâm Hoàng bị A Hoàng liếm đến mặt mũi đầy nước mới thoát ra được. Hắn cười to,
nói: “Ta có quà cho ngươi đây”, sau đó hắn nhoài người móc từ trong giỏ trúc
ra ít xương và bánh gạo đã được gói kỹ.

Nguyên lai chú chó này không phải là vật nuôi của Lâm Hoàng, mà là của một hộ
nông gia trong làng. Khi người chủ mất, được chôn ở gần chân núi, chú chó
không chịu về nhà nữa mà cứ quanh quẩn bên mộ chủ. Dần dà người nhà cũng bỏ
mặc, không quan tâm tới nó nữa. Lâm Hoàng nhiều lần đi hái thuốc, thấy như vậy
thì rất cảm động, nên hằng ngày, khi hái thuốc về, dù đắp đổi chẳng được bao
nhiêu, nhưng hắn vẫn cố tranh thủ để dành một ít cho chú chó. Lâu dần, đôi bên
thân thiết nhau, chú chó nghiễm nhiên coi Lâm Hoàng là chủ nhân mới. Dù nó vẫn
quanh quẩn bên mộ người chủ cũ, nhưng mỗi khi thấy Lâm Hoàng, nó đều mừng rỡ
như gặp người thân.

Lâm Hoàng cười, khẽ vuốt ve lấy đầu A Hoàng đang nhai ngấu nghiến thức ăn.
Được một lúc, hắn mới ngồi dậy, quay sang nói: “Thôi trễ rồi, ta phải lên núi
đây, kẻo sương tan, dược liệu không còn tươi nữa mất.”

Nói đoạn, hắn xoay người, vừa định cất bước, thì A Hoàng bỗng nhả thức ăn
trong miệng ra, sau đó ngoạm lấy ống quần hắn giật giật, không cho hắn đi.

Lâm Hoàng thoáng ngạc nhiên, hắn biết A Hoàng rất thông minh, bình thường khi
hắn nói lên núi hái thuốc thì A Hoàng sẽ ngoan ngoãn buông hắn ra, không hề
quấy rầy. Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu A Hoàng biết…leo núi, thì ắt hẳn nó cũng
sẽ đi theo, phụ hắn hái dược liệu không biết chừng.

Lâm Hoàng nhẹ nhàng nhắn nhủ mấy câu mà A Hoàng vẫn nhất quyết không buông ra,
linh cơ chợt lóe, hắn hỏi: “Hay ngươi có gì muốn cho ta xem?”

Quả nhiên, A Hoàng liền buông ống quần hắn, sau đó xoay lưng chạy về hướng bìa
rừng, đầu thì ngoái lại như bảo hắn đi theo.

Tính tò mò nổi lên, Lâm Hoàng vội vàng cất bước theo. Đôi bên, một người một
thú cứ lặng lẽ nối đuôi nhau. Đi được một lúc, đến một tán cây cao che khuất
đầu người thì A Hoàng bỗng ngừng lại, vừa cất tiếng sủa vừa nhìn về phía Lâm
Hoàng.

“Là ở chỗ này sao?” Lâm Hoàng tự hỏi, sau đó tiến về phía tán cây. Vừa bước
vào trong, một cảnh tượng kinh diễm đập vào mắt hắn.

Phía bên trong tán cây không phải là kim ngân tài bảo, cũng không phải minh
châu, đá quý như Lâm Hoàng tưởng tượng, mà là một thứ còn đẹp đẽ, quý giá hơn
tất cả các loại châu báu cộng lại.

Nói chính xác thì đó là một người con gái. Một người con gái đẹp đến khó tin.

Nàng ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền lại, hai bàn tay trắng như phấn đặt
lên đùi. Suối tóc đen mượt như nhung trải dài đến tận lưng. Gương mặt nàng
hoàn mỹ như một pho tượng. Đôi hàng mi cong vút, chiếc mũi ngọc thẳng tắp, bờ
môi đỏ như son. Hai vành tóc mai trải dài xuống đôi gò má trắng ngần. Da thịt
nàng như dương chi bạch ngọc, non mịn đến mức ngỡ như chạm vào là sẽ tan ra
mất.

Nàng mặc một bộ váy dài màu trắng tinh khôi, nửa giống như áo choàng của các
vị sư thái, nửa lại giống đạo bào của nữ đạo sĩ, rộng thùng thình nhưng không
sao che hết đường cong hoàn mỹ của nàng. Nàng cứ ngồi lặng im đó, như một pho
tượng thần vệ nữ, dường như không hay biết đến sự xuất hiện của Lâm Hoàng.

Nếu đổi lại là bất kỳ một người đàn ông nào khác ở thế giới này, khi thấy
trước mặt một nữ tử đẹp đến như vậy, mà nàng lại đang trong trạng thái nửa
tỉnh nửa mơ, thì có lẽ chỉ có hai trường hợp xảy ra. Hoặc người đó sẽ kinh
diễm trước vẻ đẹp của nàng mà sinh lòng tôn kính, không dám khinh nhờn. Hoặc
hắn sẽ nổi lòng tà tâm, ra tay khinh bạc người ngọc.

Nhưng rất may, trí óc Lâm Hoàng không phải là người của thế giới này.

Kiếp trước của hắn là thời đại công nghệ thông tin bùng nổ. Hằng ngày, hằng
giờ đều có thể tìm thấy hình ảnh mỹ nữ nhan nhản trên mạng, thậm chí phim ảnh
ghi chuyện khuê phòng cũng không phải là hiếm. Bản thân Lâm Hoàng khi đó lại
là người đàn ông vừa giàu có, vừa phong độ điển trai, có hạng nữ nhân nào mà
hắn chưa từng kinh qua?

Sau thoáng giây kinh ngạc, hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhưng mắt vẫn
không rời khỏi nàng, bởi vì hắn nhận ra một điều là…đỉnh đầu nàng đang…bốc
khói!


Thiên Tru Biến - Chương #2