Nhan Sắc Khuynh Thành


Người đăng: borochu

Lâm Hoàng mừng rỡ, sau này, nếu như có biến, hắn có thể đưa những người thân
cận vào đây tạm thời nương náu, vừa an toàn, lại vừa kín kẽ. Hắn bế thiếu nữ
vào trong căn phòng đá, đặt nàng nằm xuống giường. Tuy tướng mạo nàng khó coi,
lại là nữ sát thủ, nhưng thân thể lại mềm mại vô cùng.

Lâm Hoàng vừa định xem xét kỹ hơn vết thương của nàng thì chợt hắn ngẩng đầu,
cảm nhận được trong phủ thành chủ, đám Hoa Thiên đã thương nghị xong, đang
chuẩn bị ra về. Hắn liền tập trung tinh thần tối đa, điều khiển hồn ngọc phóng
hết tốc lực trở về Vân Lai khách sạn.

Trên cơ bản, Lâm Hoàng không hề có thần thức, nhưng nhờ luyện tập Luyện Âm
cảnh, hắn vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được nếu có ai dùng thần thức theo dõi
hắn. Rất may, dường như Trần tiên sinh có việc đột xuất nào đó, nên lão không
về cùng với đám Hoa Thiên mà lập tức phóng ngựa đi ra khỏi thành.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, kẻ mà hắn lo ngại nhất đã vắng mặt. Ít nhất cho đến khi
lão trở lại, hắn sẽ có được một chút tự do, thoải mái.

Khi Lâm Hoàng về đến Vân Lai khách sạn thì đám Hoa Thiên chỉ mới đi được nửa
đường. Vừa vào trong phòng, hắn liền hiện thân, đóng chặt cửa, cẩn thận phủ
chăn lên giường như có người đang ngủ, sau đó mới quay trở vào trong hồn ngọc.

Thiếu nữ lúc này vẫn đang mê man bất tỉnh, tuy nàng vẫn còn thở, nhưng mạch
tượng yếu ớt, khí tức như có như không. Lâm Hoàng nhíu mày, nhiều lần dụng tâm
thăm dò huyết khí trong người nàng để xác định vị trí chính xác và mức độ của
vết thương nhưng đều bị chặn lại, không hiểu tại sao. Chợt hắn nhớ tới lúc
trước, khi đả thương nàng, Trần tiên sinh từng nhắc tới “nhuyễn vị giáp”, có
lẽ đây là lớp nhuyễn giáp đặc biệt, ngăn chặn được mọi loại công kích hay xâm
nhập, kể cả âm thanh.

Hắn vốn cho rằng chỉ cần nghe ngóng vết thương bên trong cơ thể nàng là có thể
tìm cách cứu chữa, nhưng xem ra, không thể không thoát bỏ y phục nàng rồi.
Nghĩ là làm, hắn lật nàng ngồi dậy, sau đó nhẹ nhàng cởi lớp ngoại y của nàng.

Hình thể thiếu nữ nhỏ nhắn, yêu kiều, tuy bộ ngực nàng phẳng lì, nhưng vòng eo
lại hết sức tinh tế, mềm mại như bông. Sau khi bỏ lớp áo ngoài ra, Lâm Hoàng
mới có cơ hội quan sát kỹ thiếu nữ. Nhan sắc nàng có thể nói là bình thường,
nếu không muốn nói là khó nhìn. Mũi hếch,mắt xiên, nước da lại đen nhẻm, sần
sùi, khó lòng khơi dậy hứng thú cho bất kỳ nam nhân nào, huống chi đối với
người từng trải như Lâm Hoàng.

Cả thân hình nàng được lớp áo giáp màu bạc bao lấy. Chẳng biết giáp được làm
bằng vật liệu gì, lấy tay sờ thử thì thấy rất mềm, nhưng khi dùng binh khí hay
vật sắc nhọn đâm vào thì lại không đứt, không gãy, quả thật là món trân bảo
quý hiếm.

Lâm Hoàng còn muốn quan sát nữa, nhưng nhớ tới nàng còn thụ trọng thương, làm
vậy rất không hay, nên hắn liền gác lại, sau đó lần mò trên lưng nàng, tìm móc
khoá để cởi giáp ra.

Bỗng hắn nhớ tới tao ngộ lần trước với bạch y nữ tử. Lần đó, vì muốn cứu
người, hắn vô tình phá hỏng quá trình chữa thương của nàng, chẳng những không
được mang ơn, mà còn gây thù chuốc oán với nàng. Hắn nhíu mày, thầm nghĩ :
“Rút kinh nghiệm lần trước, phen này có lẽ ta nên thay hình đổi dạng, tránh
rắc rối phát sinh.”

Hắn liền niệm động, cơ mặt lập tức co rút, da thịt cũng thay đổi. Chỉ trong
giây lát, hắn đã lấy lại dung mạo tuyệt thế mỹ nam của mình. Mũi cao thẳng
tắp, mắt sáng tựa sao, mày kiếm, môi đỏ, chẳng kém Phan An, Tống Ngọc là mấy.

Lâm Hoàng mỉm cười hài lòng, so với lần trước, lần biến hình này nhanh hơn
không ít, chứng tỏ hắn đã thông thạo hơn quy trình biến hình, nhưng một phần
là vì hắn chỉ thay đổi khuôn mặt, không thay đổi xương cốt, để tránh tình
trạng…làm rách quần áo như lần trước.

Nhắc tới bạch y mỹ nhân, Lâm Hoàng lại nhớ tới tình cảnh hương diễm lần đó.
Hắn thẫn thờ trong giây lát, tâm trạng ngổn ngang. Vốn dĩ, với tâm lý của
người hiện đại, hắn không coi việc lấy đi trinh tiết của nàng là chuyện lớn,
kiếp trước có bao nhiêu cô gái tự nguyện dâng hiến cho hắn cơ mà. Nhưng thời
gian trôi qua, càng vào sâu thế giới này, hắn càng hiểu được ý nghĩa quan
trọng của chữ trinh đối với người phụ nữ. Chẳng biết bây giờ nàng như thế nào?
Nếu có gặp lại nàng, hắn nên làm gì?

Lâm Hoàng lắc lắc đầu như muốn xoá bỏ những suy nghĩ vẩn vơ. Hắn đưa tay lần
mò trên lưng nữ thích khách, định bụng tìm móc khoá hay thứ gì đó đại loại như
thế để cởi bỏ nhuyễn giáp, nhưng tìm mãi không thấy. Bực mình, hắn xoay lưng
nàng lại để nhìn rõ hơn, thì bất chợt nhận thấy một điều bất thường. Vốn dĩ,
thiếu nữ có làn da thô ráp đen đúa, trên tay, cổ, mặt nàng đều như vậy. Nhưng
khi vén tóc nàng lên, lại thấy gáy nàng trắng như ngọc, da thịt non mềm, khác
hẳn với những phần cơ thể khác.

Điều này làm Lâm Hoàng vô cùng tò mò. Hắn nghĩ tới thuật dịch dung mà mình vẫn
thường nhìn thấy khi xem phim cổ trang ở kiếp trước, nhưng sớm gạt bỏ suy nghĩ
này, bởi ngoại trừ phần gáy ra, những bộ vị khác trên người nàng đều rất đồng
nhất, đàn hồi, có lẽ nàng có chế độ…chăm sóc, dưỡng da đặc biệt ở vùng gáy
chăng? Thêm mấy phút tìm tòi từng tấc trên lưng nàng nhưng vẫn không phát hiện
điều gì, hắn buộc phải xoay ngược nàng trở lại.

“Cô nương, đắc tội!”, Lâm Hoàng khẽ nói, sau đó lần mò trên người nàng, bắt
đầu từ nhũ phong…lép xẹp. Dù dung mạo nàng không đẹp, nhưng khi ngồi đối diện,
hắn vẫn ngửi thấy hơi thở nàng thơm như hoa lan, tràn đầy hương vị nữ nhân,
làm hắn vô cùng dễ chịu, thầm nghĩ, chỉ cần nàng trắng trẻo hơn một chút, thì
chắc vẫn có nam nhân ưa thích nàng.

“Đợi chút, hình như có gì đó không đúng?”, Lâm Hoàng ngừng tay, linh cơ chợt
động, hắn vòng ra sau lưng nàng, sờ soạng trên chiếc gáy ngọc trắng ngần.

“Quả nhiên là như thế!”, hắn mỉm cười, phát hiện phần tiếp giáp giữa gáy nàng
và giáp bạc có một chỗ đùn lên rất nhỏ, nếu không sờ thì không thể nào phát
hiện được. Khi nãy, hắn đã nghĩ tới việc có lẽ khoá áo không nằm trực tiếp
trên áo mà nằm ở bên ngoài, mà nơi nổi bật nhất chính là gáy nàng.

Lâm Hoàng nắm lấy chỗ nhô lên, sau đó giật khẽ. Lạ lùng thay, lớp nhuyễn giáp
vốn dính chặt vào thân thể nàng, dù có đâm, kéo thế nào cũng không được, nhưng
nay lại tự động tách rời, như lớp keo phủ lên đồ vật bị người ta bóc ra.

Từ phần cổ nương theo lớp áo giáp, từng phần cơ thể nàng hiện lên rõ mồn một.
Bên trong, nàng vẫn còn mặt một tiểu y màu tím chứ không hoàn toàn trần trụi.
Bờ vai nàng trắng mịn, mềm mại tựa bông, đồng nhất với chiếc gáy, đôi cánh tay
trắng như ngó sen. Đặc biệt, khi Lâm Hoàng kéo lớp áo giáp ở trước ngực nàng
ra, đôi nhũ phong vốn bé tẹo bất ngờ bật tung lên như bị người dồn ép lâu ngày
nay tìm đường phản kháng, khiến suýt tí nữa là hắn ụp mặt vào đó. Mùi u hương
thơm nồng từ đôi gò bồng đảo căng tròn khiến hắn như mê như say.

Lâm Hoàng há hốc mồm kinh ngạc, không ngờ nhuyễn giáp chẳng những có thể bảo
vệ cơ thể,mà còn có tác dụng phụ trợ cho việc cải trang. Thử hỏi nếu không có
chiếc áo giáp này,ai dám tưởng tượng thiếu nữ gầy đét, đen đúa kia lại sở hữu
thân hình phổng phao, đầy đặn quyến rũ thế này?

Hắn hít sâu một hơi để trấn tĩnh, sau đó từ từ kéo tiếp. Lớp giáp dần dần lan
lên cổ nàng, rồi đến cằm, rốt cuộc, sau vài phút đồng hồ, toàn bộ dung mạo
nàng đã hiện ra trước mắt hắn.

Lâm Hoàng chăm chú quan sát thiếu nữ trước mặt, dù trước đó, khi đặt chân đến
thế giới này, hắn đã gặp nhiều mỹ nhân sở hữu nét đẹp khác nhau, từ vẻ thánh
khiết, mỹ lệ tựa tiên tử của bạch y nữ nhân, đến nét hồn nhiên, trong trắng
của Khúc Ngọc Lan, hay vẻ gợi cảm, yêu mị của Vương phu nhân, nhưng một lần
nữa, hắn vẫn kinh ngạc trước sắc đẹp của nữ thích khách. Làn da nàng láng mịn
vô cùng, mái tóc đen mượt như nhung, đôi mắt khép, hàng mi cong thật dài, bờ
môi đỏ như son, chiếc mũi quỳnh thẳng tắp, chóp mũi tinh xảo như được ông trời
khéo tạc ra, đặc biệt nhất là đôi gò má trắng mịn, non mềm tựa da thịt trẻ em,
khiến người ta không kìm lòng muốn hôn lên đó một phát.

Mặc dù đang mê man, nhưng thiếu nữ vẫn nhắm nghiền mắt như cảm nhận có người
đang nhìn mình. Đôi mi nàng nhíu lại, môi khẽ mím, khiến Lâm Hoàng không khỏi
bật cười, ắt hẳn tính tình nàng cũng khá bướng bỉnh, cương liệt. Hắn tự nhủ,
chắc do thế giới này có môi trường, không khí quá trong lành, nên mới sản sinh
ra những nữ nhân tuyệt sắc thế này. Vẻ đẹp của các nàng rất tự nhiên, không
cần son phấn, không cần phẫu thuật, hơn nữa đều có nét riêng, không giống ở
thế giới hiện đại, khi mười cô hot girl, chân dài thì có đến chín cô giống
nhau từ trong ra ngoài.

Rời mắt khỏi thiếu nữ, Lâm Hoàng cầm lấy nhuyễn giáp lên săm soi. Hơi ấm và
làn hương thơm từ thân thể nàng vẫn còn quanh quẩn trong áo, khiến hắn ngất
ngây. Thì ra, đây mới là hình dáng đầy đủ của nó. Ngoài phần vật chất màu bạc
ôm lấy cơ thể, giáp còn nối thêm một lớp da mỏng, nhưng khi mặc vào thì dính
rất chặt vào người, nên không thể phân biệt được đây là da giả.

Hắn đặt nhuyễn giáp xuống, sau đó dụng tâm cảm nhận khí huyết trong người
nàng. Không còn bị ngăn trở, giờ đây hắn hoàn toàn thoải mái lắng nghe được
mạch tượng của nàng.

Giây lát sau, hắn b nhíu mày. Hắn phát hiện thật ra thương tích của nàng không
nghiêm trọng, nhờ được nhuyễn giáp bảo hộ, nàng chỉ bị tổn thương nhẹ ở vùng
ngực trái, nhưng máu huyết vẫn lưu thông bình thường, không bị tắc nghẽn, vậy
tại sao nàng lại hôn mê ?

“Đúng rồi, có lẽ đây là ảnh hưởng của U hồn tháp.”, Lâm Hoàng hồi tưởng lại
lời của Trần tiên sinh, lão từng nói rằng, thiếu nữ bị trúng đòn từ U hồn
tháp, nếu không chữa trị sớm thì không chết cũng phát điên.

Điều này khiến Lâm Hoàng bối rối, bởi thương thế bên ngoài hoặc bên trong phủ
tạng thì hắn còn nghĩ cách cứu chữa được, nhưng nếu là thần hồn thì hắn biết
chữa trị làm sao? Hắn nào có tu luyện thần thức bao giờ đâu. Chợt hắn nhớ tới
công phu sóng âm trong Luyện Âm cảnh, lại nhớ tới kiếp trước, có lần con gái
hắn bị ngộ độc thực phẩm, dẫn đến hôn mê sâu, bác sĩ đã dùng phương pháp chích
điện để kích hoạt lại điện não cho cô bé. Tất nhiên, ở thế giới này không có
điện, tuy nhiên, hắn vẫn có một công cụ trong tay, có thể dùng thử để hồi tỉnh
nàng, đó là âm thanh.

Lâm Hoàng ngồi xếp bằng ngay ngắn, lấy nút bấc nhét hai tai lại, âm thầm niệm
động. Ít phút sau, hắn mở mắt, nhìn thẳng vào thiếu nữ rồi há miệng, phun ra
một chữ: “Tỉnh!”

Không khí xung quanh hắn chợt vặn vẹo như bị bàn tay vô hình nào đó uốn nắn.
Từ miệng hắn, một luồng sóng âm có thể nhìn thấy bằng mắt thường nhanh chóng
khuếch trương, sau đó bộc phát thành một âm thanh đinh tai nhức óc, khiến cả
gian phòng rung rinh. Hơn chục giây sau, âm thanh mới dần tiêu tán. Đây vốn dĩ
là một đòn công kích của Luyện Âm cảnh, có thể tác dụng trực tiếp đến thức hải
của đối phương, nhưng khi thực chiến khó lòng sử dụng bởi thời gian chuẩn bị
quá lâu, lại phải tiếp cận đối phương mới ra đòn được, nên bình thường hắn
không tập luyện chiêu thức này, đây mới chỉ là lần đầu tiên tiến hành.

Lâm Hoàng thở hắt ra một hơi, quệt tay, lau mồ hôi lấm tấm trên trán rồi quan
sát thiếu nữ. Không uổng công hắn khổ cực, bờ môi thiếu nữ khẽ mấp máy, sau đó
nàng từ từ mở mắt. Có lẽ từ khoảnh khắc đó cho đến cuối đời, nàng không bao
giờ quên được hình bóng ấy. Tính cách nàng vốn lãnh đạm, ít quan tâm đến vẻ bề
ngoài. Bản thân nàng dù sở hữu nhan sắc chim sa cá lặn, nhưng đều do thượng
thiên ban phước, chứ nàng chưa bao giờ tận dụng sắc đẹp của mình để hành sự.
Quanh năm suốt tháng, nàng đều đeo lớp mặt nạ kia, chỉ có một số ít người thân
cận mới biết được dung mạo thật của nàng.

Nhưng giờ đây, trái tim vốn lạnh lùng ấy lại đang đập liên hồi như chú nai con
chạy loạn. Trước mặt nàng là một khuôn mặt nam tử tuấn mỹ vô song, trong đôi
mắt chàng tràn đầy sự quan hoài, lo lắng đang mỉm cười nhìn nàng. Một cảm giác
lạ lùng, bồi hồi dâng lên trong lòng khiến thiếu nữ vô cùng bối rối. Bỗng nàng
nhận ra mình chỉ còn mặc độc một mảnh tiểu y, còn nhuyễn giáp đã được cởi ra,
đặt ở một góc. Nàng kinh hãi, lấy hai cánh tay nhỏ trắng như phấn che bầu ngực
căng tròn, sau đó cúi đầu thật sâu, lí nhí nói:

“Công tử…công tử…vừa rồi chàng…”


Thiên Tru Biến - Chương #19