Truy Kích


Người đăng: borochu

Cửa đông Thiên Nguyệt Thành.

Lúc này đã sắp giữa đêm, không khí nhộn nhịp, tấp nập của ban ngày giờ đã lùi
lại, nhường bước cho khung cảnh tĩnh mịch, lặng lẽ của trời khuya. Hàng quán
trong thành hầu hết đã đóng cửa, đường phố cũng chẳng còn mấy ai đi lại, chỉ
có thi thoảng vài tiếng rao quà vặt buổi đêm hoặc tiếng bước vội của những
khách bộ hành lỡ bước. Dù là thành thị lớn bậc nhất ở cực đông của Vân Lai
quốc, nhưng dân cư trong thành vẫn còn chịu ảnh hưởng của nếp sinh hoạt nông
thôn, ngủ sớm dậy sớm.

Giữa khung cảnh tĩnh mịch đó bất chợt vang lên tiếng xé gió. Thấp thoáng có
mấy bóng đen lao vùn vụt trong màn đêm, tốc độ của họ nhanh đến mức mắt thường
khó mà thấy kịp.

“Ngô thành chủ, lập tức dùng hiệu lệnh thông báo cho thủ vệ đóng cổng thành
lại. Tuyệt đối không để ả đào thoát!”, Trần tiên sinh truyền âm cho Ngô Kinh
Dương.

“Rõ, thưa Trần tiên sinh!”, Ngô Kinh Dương khẽ đáp lời. Sau đó rút từ trong
ngực áo ra một chiếc túi nhỏ, trong túi có ba bốn ống trúc nhiều màu. Y lấy ra
ống màu đen, châm lửa, quẹt vào ống, lập tức một vệt sáng phóng từ ống thẳng
lên bầu trời, vô cùng nổi bật trong trời đêm.

Đây chính là hiệu lệnh của quan phủ, mỗi màu sắc đại diện cho một hiệu lệnh,
tỉ như màu trắng là tập họp, màu đỏ là có giao tranh, màu đen là đóng cổng
thành… Vốn dĩ bọn họ muốn bắt sống nữ thích khách mà không kinh động đến nhiều
người, nhưng chẳng ngờ thân thủ của nàng khá cao, nên buộc phải ra lệnh cho
quan binh phong toả đường lui của nàng trước rồi mới vây bắt sau.

Thiếu nữ dường như cũng hiểu được báo động của Ngô Kinh Dương, nàng khẽ cau
mày, vội ngoặt hướng, rẽ về phía thành bắc. Đây vốn là khu vực của dân lao
động, nhà cửa san sát, lại có nhiều đường ngang ngõ tắt, thuận tiện cho việc
ẩn nấp.

“Còn muốn chạy?”, Trần tiên sinh cười khẩy, lão lại lôi chiếc tháp nhỏ ra,
phóng thẳng về phía thiếu nữ.

Vút!

Tháp nhỏ bay như tên bắn, lại là trong màn đêm nên rất khó nhìn thấy. Thiếu nữ
dường như có giác quan đặc biệt, nàng không cần nhìn lại mà nghiêng người, một
lần nữa dùng loại thân pháp kỳ dị đó để tránh đòn. Rút kinh nghiệm lần trước,
nàng không chạy theo đường thẳng nữa, mà liên tục ngoặt hướng để né đòn “hồi
mã thương” của tháp nhỏ, tuy nhiên, điều đó cũng làm khoảng cách của nàng và
bọn họ ngắn lại.

“Để xem ngươi chạy được bao lâu!”, Trần tiên sinh cắn răng. Lão bất chợt ngưng
bước, sau đó tập trung niệm chú.

Tháp nhỏ như có linh tính, một lần nữa bay về phía thiếu nữ. Một lần nữa, nàng
lại lách mình định tránh đòn, nhưng bất chợt tiểu tháp rung lắc dữ dội, sau đó
tầng trên cùng tách ra, vô thanh vô tức nện vào ngực trái nàng.

Hự!

Thiếu nữ kêu thảm, phun ra một búng máu rồi văng ra xa cả thước. Đám người
Trần tiên sinh cả mừng, vừa định tiến lên bắt lấy nàng thì chợt một bóng đen
nữa xuất hiện, sau đó phóng hàng loạt vật thể sắc nhọn về phía bọn họ.

“Có ám khí!”

Trần tiên sinh khẽ giật mình, nhưng vốn có kinh nghiệm phong phú nên họ vẫn
bình tĩnh ứng phó. Mã Thi dùng bộ pháp né tránh. Ngô Kinh Dương thì trực tiếp
dùng đôi cánh tay rắn như thép để đón đỡ ám khí, Trần tiên sinh thì thư thả
hơn cả, lão chỉ việc giơ tiểu tháp lên, ám khí như bị nam châm hút, rơi vào
trong tháp.

Bóng đen mặc y phục dạ hành rộng thùng thình, đầu mang đấu bồng nên không thấy
rõ diện mạo. Y dường như đã đoán trước ám khí này không làm khó dễ được bọn họ
nên cũng không ngừng tay, lập tức phóng tiếp ra một quả đạn khói.

Bùm!

Khói đen bay mịt mù che khuất tầm mắt, hắc y nhân lập tức lao đến cắp lấy
thiếu nữ lúc này đang nửa mê nửa tỉnh, sau đó phóng đi.

“Hỗn đản!”

Trần tiên sinh gầm lên, lão vừa định ra tay thì Ngô Kinh Dương đã bước lên,
vung chưởng hét lớn:

“Bài yên chưởng!”

Chưởng lực như gió lốc, xua hết khói đen đi, trong giây lát, bóng đen lại hiện
lên thấp thoáng ở đằng xa. Đám người Trần tiên sinh lập tức tung người đuổi
theo.

………

Đại sảnh phủ thành chủ.

Đã hơn một canh giờ trôi qua kể từ lúc vụ hành thích diễn ra. Đám khách nhân
bị giữ lại trong phủ lúc này ngáp ngắn ngáp dài. Phần Hoa Thiên đã lấy lại
phong độ bề trên, đang ngả người cho thị nữ xoa bóp.

Hà lão bản vẫn giữ thái độ ung dung trước sau như một, ngồi bình thản châm
trà. Chợt một tên thủ vệ tiến về phía lão, kê miệng vào tai lão thì thầm:

“Bẩm đại nhân, theo điều tra, có người tận mắt thấy Vương phu nhân đã về phủ,
từ đó đến giờ không có động tĩnh gì!”

Hà Xuyên chớp chớp mắt, không nói gì, phất tay cho thủ vệ lui ra.

Chợt có tiếng người hô:

“Thành chủ đã về!”

“Trần tiên sinh đã về!”

Sau đó bọn người Trần tiên sinh lục tục đi vào trong sảnh. Sảnh đường liền
huyên náo hẳn lên, mọi người liền vây lấy bọn họ, cả Hoa Thiên cũng không
ngoại lệ :

“Trần tiên sinh, thế nào rồi, có bắt được ả không?”

“Mã trưởng vệ, khinh công ngài cao cường, chắc chắn không bỏ sót ả rồi!”

Ai ai cũng đều mong kết thúc sớm việc này để về nhà. Bọn người Trần tiên sinh
ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trong mắt toát lên vẻ lúng túng, cuối cùng Trần
tiên sinh mới bước lên, ra dấu cho mọi người im lặng, rồi khom người nói với
Hoa Thiên :

“Lão phu bất tài, đã để vuột mất thích khách, thật hổ thẹn với công tử!”

“Cái gì?”

“Ả lại trốn thoát được à?”

“Sao lại như thế được?”

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, kể cả đám thủ vệ. Hoa Thiên cũng kinh ngạc,
lúng túng hỏi :

“Tại…tại sao ả lại thoát được?”

“Bẩm công tử, ả vốn dĩ đã trọng thương, như cá nằm trong rọ, nhưng không ngờ
phút cuối lại có đồng bọn ứng cứu, đánh lạc hướng lão phu. Đến khi lão phu
nhận ra, quay trở lại thì ả đã mất dạng rồi!”

“Thỉnh công tử cứ yên tâm, bổn thành chủ đã ra lệnh phong toả, lại cho người
tiến hành lục soát toàn thành. Nội trong ba ngày nhất định tìm ra tung tích ả,
lại cử quan binh canh giữ tường thành, cách mười trượng có một người, thì dù ả
có mọc cánh cũng khó thoát được!”, Ngô Kinh Dương cắn răng nói.

“Đúng vậy! Chưa kể ả đã trúng đòn từ U hồn tháp của lão phu, thức hải bị tổn
hại, nếu không chữa trị kịp thời thì sớm muộn gì cũng phát điên!”, Trần tiên
sinh thêm lời.

“Chư vị, có biết được đồng bọn của ả là ai không?”, Hà lão bản đang im lặng từ
nãy đến giờ, bỗng lên tiếng hỏi.

“Kẻ này mặc dạ hành y rộng, đầu đội đấu bồng, tướng mạo khó nhìn rõ, nhưng vóc
dáng không cao, lại căn cứ vào các bộ vị đặc trưng, thì có thể đoán được y là
nữ nhân.”, Ngô Kinh Dương đáp lời, đồng thời đánh mắt về phía Hà Xuyên, hai
người khẽ gật gù, như có điều gì đó vừa hiểu ra.

Trần tiên sinh thấy vậy, liền nheo mắt, sau đó bước lên, nói: “Chư vị khách
quan, cáo lỗi đã để chư vị bị liên luỵ. Đêm đã khuya, thỉnh chư vị hồi phủ
nghỉ ngơi, có điều, chuyện hôm nay kính xin chớ để lọt ra ngoài!”, lời lẽ của
lão tuy khách sáo hữu lễ, nhưng giọng điệu ngầm có sự uy hiếp.

“Nào có, nào có! Trần tiên sinh yên tâm, chúng tôi nhất định giữ kín miệng!”

“Đúng đúng, thỉnh công tử và các vị đại nhân yên tâm!”

Mọi người dồn dập lên tiếng. Khách nhân ở đây ai cũng là kẻ có đầu óc, tất
nhiên hiểu chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên.

Lại thêm một hồi tiễn đưa, rốt cuộc trong sảnh chỉ còn lại có mấy người Trần
tiên sinh, Ngô Kinh Dương, Hà Xuyên, Mã Thi và Hoa Thiên. Phần đám thị vệ, thủ
hạ của Hoa Thiên, trong đó có Lâm Hoàng được lệnh hồi phủ trước, còn bọn họ
thì ở lại bàn bạc, thương nghị..

Trời đã vào khuya, sương lạnh dần buông xuống. Lâm Hoàng trầm lặng ngồi một
góc trong xe ngựa ngắm nhìn trời đêm. Từ đầu đến giờ, hắn luôn giữ thái độ im
lặng tuyệt đối, nhưng mọi sự không có gì thoát khỏi tai hắn, từ việc thị nữ
giấu vũ khí để ám sát Hoa Thiên, cho đến việc nàng bị truy đuổi rồi có người
ứng cứu. Thậm chí, tung tích của nàng hiện tại, hắn cũng đã nắm được.

Đoàn người lên xe ngựa về lại Vân Lai khách sạn, ai ai cũng đều lặng lẽ không
nói câu nào.

Vừa về đến nơi, Lâm Hoàng liền chui tọt vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại, sau
đó ý niệm liền động, hắn lập tức vào bên trong hồn ngọc.

Vào tới bên trong, Lâm Hoàng không bỏ lỡ giây phút nào, vội ngồi xếp bằng,
tiến hành nhập định. Trong giây lát, một cảnh tượng kỳ dị phát sinh. Chiếc
vòng ngọc bỗng lắc lư, rôi từ từ bay lên không trung như có một sức lực vô
hình nào đó nâng đỡ.

Vốn dĩ, Lâm Hoàng rất muốn thử xem một khi đã vào trong hồn ngọc rồi thì có
thể sử dụng Luyện Âm cảnh nữa hay không? Nhưng ngày thường, hắn luôn bị thần
thức sắc bén của Trần tiên sinh giám sát nên không dám vọng động. Cũng may,
hiện tại lão đang bận thương nghị chính sự với Hoa Thiên, không rảnh để ý tới
hắn, cho nên hắn mới tận dụng cơ hội này để tiến hành thử nghiệm.

Lâm Hoàng hưng phấn ra mặt, tiếp tục niệm động. Mượn sức gió, dần dần hắn đã
thích nghi với việc điều khiển, hồn ngọc không ngừng bay lượn trong phòng, lúc
nhanh lúc chậm, tốc độ tuỳ nghi thay đổi.

Chừng nửa canh giờ sau, Lâm Hoàng mới cho hồn ngọc dừng lại, hắn bỗng tự hỏi,
ngoài bản thân hắn ra, liệu có đưa được người khác vào trong hồn ngọc hay
không?

Một ý nghĩ táo bạo nảy lên trong đầu hắn, hắn chợt nhớ tới nữ thích khách nọ.
Thật ra, khi nãy hắn cũng đã muốn giúp đỡ nàng, chẳng vì động cơ nào cả, chỉ
vì nàng ra tay ám sát tên ác nhân như Hoa Thiên là đủ rồi, nhưng hiềm vì hắn
không đủ khả năng. Nhưng giờ đây đã khác, hắn đã có thể điều khiển hồn ngọc
thành thạo, có thể thử một phen, tuy nhiên, phải tranh thủ lúc đám người Trần
tiên sinh chưa về, chứ nếu không thì rắc rối to.

Nghĩ là làm, Lâm Hoàng hít một hơi thật sâu, ý niệm khẽ động. Cửa sổ trong
phòng đột nhiên hé ra, sau đó hồn ngọc lặng lẽ lách qua khe cửa, bay ra ngoài.

Lúc này đã là tối khuya, tuy Vân Lai khách sạn vẫn có thủ vệ canh giữ, nhưng
chẳng ai để tâm đến một vật thể đang di chuyển trong đêm đen. Ra đến đường
cái, Lâm Hoàng liền tăng tốc. Thời may, đường phố không một bóng người, chứ
nếu không, có ai mà thấy được cảnh chiếc vòng cổ bay vùn vụt trong đêm thì
chắc họ lăn ra té xỉu mất.

Mất chưa đến ba mươi phút sau, Lâm Hoàng đã đến một con ngõ nhỏ ngoài thành
bắc. Đây cũng là nơi đám người Trần tiên sinh đụng độ với đồng bọn của nữ
thích khách. Chẳng hiểu vì sao, sau khi đánh lạc hướng bọn họ, thì nữ thích
khách vẫn quanh quẩn ở đây chứ không trốn đi xa, không biết là do nàng muốn
dùng chiêu “liên hoàn kế” để làm rối đối phương hay đơn giản là do nàng đã
kiệt sức nữa.

Lâm Hoàng có điều chưa biết, thật ra, chính bản thân thiếu nữ lẫn đồng đội của
nàng đều cho rằng, dù thụ thương từ U hồn tháp, nhưng nhờ có nhuyễn vị giáp đỡ
đòn, nên vết thương không đáng ngại. Do đó, người nọ mới yên tâm dẫn dụ đối
phương để nàng chạy thoát. Nhưng không ngờ, U hồn tháp còn gây ảnh hưởng đến
thần hồn, khiến cho thiếu nữ lâm vào mê man, bất tỉnh tại chỗ. Cũng may, trước
khi ngã xuống, nàng vẫn kịp tìm một chỗ an toàn để nương náu.

Lâm Hoàng tập trung xác định lại vị trí của nàng một lần nữa, sau đó điều
khiển cho hồn ngọc bay tới một ngôi nhà lân cận. Đây vốn là tầng gác mái của
một hộ buôn đậu nành, dùng để chứa đồ, ngày thường ít khi có người lui tới.
Lúc này đây, trong đám đồ đạc ngổn ngang, có một bóng người đang lặng lẽ nằm,
không biết còn sống hay đã chết.

Lâm Hoàng chui ra khỏi hồn ngọc, bước tới gần quan sát nàng. Nhận thấy mạch
đập của nàng tuy vẫn còn nhưng đứt quãng, hắn liền vội vã bế xóc nàng lên, sau
đó máy động, cả hai người liền chui vào bên trong hồn ngọc.


Thiên Tru Biến - Chương #18