Hoả Độc Tinh Quân


Người đăng: borochu

“Đắc tội, tại hạ vì nóng lòng chữa thương mà có chút mạo phạm đến tiểu thư,
xin tiểu thư chớ để tâm!”, Lâm Hoàng mỉm cười nói.

“Tạ…tạ ơn công tử!”, thiếu nữ biết mình vừa hiểu lầm hắn, trên gương mặt nàng
liền hiện lên hai đoá hồng vân, kiều diễm không sao tả xiết.

“Tiểu thư thật xinh đẹp!”, Lâm Hoàng buột miệng khen, đây là lời khen thật
lòng, không có dụng ý gì cả.

“Công tử quá lời, tiểu nữ tay chân thô kệch, nào dám nhận lời khen của công
tử!”, thiếu nữ thẹn thùng, cúi đầu càng sâu, nhưng trong lòng nàng thì dâng
lên niềm vui sướng khôn tả, lần đầu tiên trong đời, nàng biết ơn thượng thiên
đã ban cho mình nhan sắc diễm lệ này.

“Kính xin công tử…cho tiểu nữ mặc lại xiêm y!”

Lâm Hoàng “a” lên một tiếng, ngượng ngùng nói: “Tiểu thư, thất lễ!”, vừa nói,
hắn vừa nhặt lấy nhuyễn giáp lên đưa cho nàng, rồi xoay mặt đi hướng khác.

Thiếu nữ đỏ mặt nhận lấy áo giáp từ tay Lâm Hoàng, sau đó mặc vào người, nhưng
không hiểu sao, khi đang chuẩn bị đeo lại lớp mặt nạ, nàng bỗng ngừng tay,
dường như không muốn Lâm Hoàng thấy lại gương mặt hoá trang xấu xí của mình.

Lâm Hoàng như có mắt ở sau lưng, cười nói: “Tạm thời tiểu thư không cần cải
trang như vậy nữa, để tránh kẻ khác nhận ra, hiện tại, cả phủ thành chủ vẫn
đang lùng sục tiểu thư đó!”

“Ưm, tạ công tử nhắc nhở… công tử…có thể quay mặt lại được rồi!”

Lâm Hoàng nghe vậy mới từ từ xoay người lại, lúc này,thiếu nữ đã mặc xong
nhuyễn giáp, đồng thời thay một bộ quần áo khác, cũng không biết nàng lấy từ
đâu ra một chiếc sa mỏng che lên mặt, khôi phục lại nét thanh lãnh ban đầu,
trông nàng thần bí, nhưng vẫn quyến rũ động nhân.

“Tại hạ Lâm Hoàng, là dân cư bản địa ở phụ cận Thiên Nguyệt Thành, chẳng hay
tiểu thư cao danh quý tánh là chi?”

“Tiểu nữ họ Từ, tên Linh Nhi, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi. Đại ân của công
tử, không biết lấy gì đền đáp!”, vừa nói, nàng vừa cúi đầu thi lễ thật sâu.

“Tiểu thư quá lời, thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ là lẽ thường tình.
Huống hồ chi, Hoa Thiên là kẻ nham hiểm, tàn độc, ức hại dân lành, đáng bị quả
báo. Đúng rồi, theo khẩu âm thì hình như tiểu thư không phải người ở vùng này.
Chẳng hay tiểu thư nguyên quán ở đâu, tại sao biết Hoa Thiên mà lên kế hoạch
ám sát y?”

“Tiểu nữ…”, thiếu nữ vừa định mở lời bỗng im bặt, như có điều chi khó nói.

“Thứ cho tại hạ đường đột, nếu tiểu thư thấy khó xử thì không cần phải nói
ra!”, Lâm Hoàng mỉm cười.

Thiếu nữ ngần ngừ giây lát, rồi như đã quyết định, nàng cắn răng, nói: “Công
tử có từng nghe qua….Thần Nữ Các ở Đông Hải chưa?”

“Thần Nữ Các?”, Lâm Hoàng lắc lắc đầu: “Tại hạ kiến thức hạn hẹp, chưa nghe
qua bao giờ!”

“Khó trách công tử, Thần Nữ Các đã lâu không hiện thân trong dân gian, e chỉ
có cao tầng các môn phái hoặc danh sĩ võ lâm là biết tới.”, thiếu nữ cũng
không tỏ vẻ ngạc nhiên: “Vốn dĩ, tiểu nữ xuất thân từ Thần Nữ Các, nhưng do
gia tộc phạm trọng tội, nên bị giáng chức, phải lưu lạc đến đại lục để chấp
hành nhiệm vụ!”, nàng bỗng chốc bần thần, dường như cảm khái cho sự thăng trầm
của gia tộc mình.

Lâm Hoàng tinh tế cảm nhận sự thay đổi của thiếu nữ nhưng cũng không lên
tiếng, ít giây sau, nàng mới nói tiếp:

“Thật ra, cùng đi với tiểu nữ đến đại lục còn có a di* và một số người nữa,
nhưng thứ cho tiểu nữ không thể tiết lộ họ là ai.”

“Tiểu thư chớ bận tâm!”, Lâm Hoàng sảng khoái đáp, nhưng trong lòng đã tám
chín phần mười đoán được a di của nàng là người nào.

“Lần này, tiểu nữ ám sát Hoa Thiên cũng là vì chấp hành nhiệm vụ. Công tử có
từng nghe qua hoả độc quả?”

“Hoả độc quả? Tại hạ có nghe qua!”, Lâm Hoàng ngạc nhiên, không ngờ hành động
của thiếu nữ lại có liên quan đến vật mà Hoa Thiên đang truy tìm.

“Nhắc tới chuyện này thì lại phải nhắc tới nguồn gốc của hoả độc quả, nếu công
tử không phiền thì tiểu nữ có thể giải thích một hai.”

“Thỉnh Từ tiểu thư!”

Thiếu nữ ngưng lại trong giây lát như để sắp xếp lại mạch suy nghĩ, sau đó mới
lên tiếng, âm thanh dịu dàng, trong trẻo : “Tương truyền, phiến đại lục này
trước kia rất hỗn loạn. Thuở ấy, chiến loạn xảy ra liên miên, quần hùng tranh
bá không ngớt. Trong giang hồ lúc bấy giờ nổi lên tứ đại thế lực là Ngọc Thanh
Cung, Thiên Ma Điện, Thần Nữ Các và Thanh Phong Cốc.”

“Truyền nhân của tứ đại thế lực lần lượt là Thiên nữ Mai Tuyết Dao, Độc ma
vương Hoả Độc Tinh Quân, Thần nữ Khương Linh Tuyết và Thanh Phong công tử
Dương Lâm. Cả bốn người đều là bậc kỳ tài ngàn năm mới có một. Trong đó, luận
về dung mạo, Thiên nữ và Thần nữ được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân,
Thanh Phong công tử còn có biệt hiệu là Ngọc công tử, tuấn mỹ vô song, nhưng
nếu xét về thực lực, thì Hoả Độc Tinh Quân là người mạnh nhất. Người này võ
công trác tuyệt, thiên phú siêu quần, tiếc thay, tâm tính lại dâm tà hiếu sắc,
tàn hại không biết bao nhiêu con gái nhà lành, làm lòng người căm phẫn, có
điều, lúc ấy Thiên Ma Điện thế như mặt trời ban trưa, lại thêm bản thân Hoả
Độc Tinh Quân chiến lực không tồi, nên không ai dám làm gì hắn.

Đồn rằng, Thiên nữ Mai Tuyết Dao vốn có cảm tình với Ngọc công tử, nhưng y lại
tương thân tương ái với Thần nữ Khương Linh Tuyết. Điều này khiến Hoả Độc Tinh
Quân ghen ghét, lợi dụng lúc Thần nữ bế quan luyện công, hắn liền lẻn vào ô
nhục nàng!”

Nói đến đây, giọng điệu thiếu nữ bỗng nhiên thay đổi, như chất chứa muôn nỗi
căm hờn: “Thần nữ vì quá nhục nhã và tủi hổ nên đã tự vẫn. Các chủ trong cơn
đau đớn vô hạn, đã liên hiệp với hai đại thế lực còn lại và đông đảo nhân sĩ
giang hồ vây công Thiên Ma Điện, quyết tâm tiêu diệt tên dâm tặc Hoả Độc Tinh
Quân. Nghe nói, trận chiến ấy kéo dài suốt nhiều năm, rốt cuộc, Thiên Ma Điện
bị san bằng, Thiên Ma điện chủ và thủ hạ đều trận vong, nhưng bản thân tam đại
thế lực cũng tổn thương nghiêm trọng, nên dần dần lui vào ẩn thân, không còn
tham gia vào sự vụ trên giang hồ nữa.”

“Vậy còn Hoả Độc Tinh Quân và những người còn lại thì sao?”, Lâm Hoàng hỏi.

Thiếu nữ khẽ thở dài, đáp: “Hoả Độc Tinh Quân cũng phải đền tội, nhưng trước
khi chết, y đã vũ hoá thành muôn ngàn hạt giống, bao phủ khắp Huyền Tôn đại
lục. Từ đó về sau, cứ cách khoảng trăm năm, ở phía nam đại lục, cũng là nơi
xảy ra trận chiến, lại xuất hiện tung tích của hoả độc quả, nghe nói là hạt
giống của Hoả Độc Tinh Quân khi xưa. Tương truyền, người ăn quả này, không
những có thể phá bỏ bình chướng, gia tăng công lực, mà còn có thể tăng thêm
mấy mươi năm thọ nguyên. Nên mỗi lần chúng xuất hiện, đều cuốn lên một màn
tranh giành trong chốn võ lâm”

“Chẳng lẽ tam đại thế lực lại khoanh tay ngồi nhìn?”

“Sau trận chiến trên, Ngọc công tử bỗng dưng mất tích. Nghe nói vì quá đau
lòng mà y đã chọn cách ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, xa lánh chốn giang hồ,
nhưng trước khi ra đi, y vẫn kịp để lại rất nhiều thư tịch, di vật…cho người
hữu duyên, trong đó có Tương Tư kiếm pháp, Thất Tuyệt chỉ, Thái Ất Ma Âm, Lãnh
Thiên Quyết… Có nhiều người đã nhặt được di vật của y, nhưng chưa ai luyện
được đến mức xuất thần nhập hoá như y xưa kia.

Về phần Thiên nữ Mai Tuyết Dao, nghe nói do đau buồn vì mối thâm tình giữa
Ngọc công tử và Thần nữ nên cũng lui về ẩn thân nơi Bắc vực, còn Thần Nữ Các
thì lui về Đông Hải. Kể từ đó, đại lục dần dần hình thành nên thế cục mới, tứ
đại thế lực coi như chìm vào quên lãng.”, giọng điệu thiếu nữ buồn bã.

Lâm Hoàng trầm ngâm, không ngờ nguồn gốc của hoả độc quả lại có liên quan tới
một thiên ái hận tình cừu đan xen phức tạp như vậy, hắn hỏi tiếp: “Khi nãy,
tiểu thư nói nhiệm vụ ám sát Hoa Thiên có liên quan tới hoả độc quả, nghĩa
là…”

“Không giấu gì công tử, cách đây vài năm, Thần Nữ Các bỗng nhận được tin tức,
Hoả Độc Tinh Quân thật ra vẫn chưa chết, mà chỉ tạm thời ly hồn, chờ ngày phục
sinh!”

“Cái gì?”, Lâm Hoàng kinh ngạc thốt lên.

“Lại có lời đồn rằng, hoả độc quả thực chất là bản mạng linh hồn của Hoả Độc
Tinh Quân, người nào ăn phải, sẽ dần dần bị khống chế, sau đó bị Hoả Độc Tinh
Quân đoạt xá, trọng sinh.”

“Nhưng hoả độc quả trước kia đã từng xuất hiện và có người ăn được, nếu lời
đồn là có thật, tại sao y vẫn chưa sống lại mà phải đợi đến lúc này?”, Lâm
Hoàng thắc mắc.

Thiếu nữ gật gù, đáp: “Nhiều người cũng có suy nghĩ như công tử, không tin vào
chuyện này, do đó, khi nghe tin hoả độc quả xuất hiện, họ vẫn lao vào tranh
đoạt. Tuy nhiên, Thần Nữ Các vốn đã kết thù bất cộng đái thiên với Hoả Độc
Tinh Quân, cho nên, dù chỉ là tin đồn, bổn các vẫn phải cố gắng triệt tiêu mọi
khả năng hồi sinh của hắn.”

“Cho nên tiểu thư và đồng sự tiến vào lục địa điều tra tung tích hoả độc quả,
đồng thời âm thầm hạ sát những người có liên quan?”

“Công tử thông tuệ, tiểu nữ xin bái phục! Không sai, tiểu nữ được giao nhiệm
vụ tiêu diệt những ai muốn tiếp cận hoả độc quả. Không chỉ một mình tiểu nữ,
mà rất nhiều đồng sự khác cũng nhận được nhiệm vụ này.”

“Vậy tại sao quý các không trực tiếp đi tìm hoả độc quả rồi huỷ diệt chúng,
hoặc chờ cho có người tìm được rồi ra tay đoạt lấy?”, Lâm Hoàng thắc mắc.

Từ Linh Nhi cười khổ, đáp: “Công tử có điều không biết, kể từ sau đại chiến
năm đó, hậu nhân của Thần Nữ Các bỗng vướng phải lời nguyền, không thể tiếp
cận hoả độc quả được, nếu không sẽ trúng độc thân vong. Do đó, bổn các chẳng
thể làm gì khác hơn là đi tắt đón đầu, âm thầm hạ sát những người biết tung
tích của hoả độc quả nhằm hạn chế khả năng có người tìm được.”

Lâm Hoàng ngạc nhiên, không ngờ trên đời còn có lời nguyền kỳ lạ như thế, tuy
nhiên, trực giác mách bảo cho hắn căn nguyên của sự việc không đơn giản như
vậy. Bởi lẽ, ám toán như vậy vừa hao tốn nhân lực, tài lực, mà hiệu quả lại
rất thấp. Hắn tin Từ Linh Nhi không nói dối mình, nhưng việc nàng có che giấu
điều gì nữa hay không thì chưa biết được.

Từ Linh Nhi như hiểu được suy nghĩ của Lâm Hoàng, nàng lắc lắc cái đầu nhỏ,
nói: “Tất nhiên, cách làm này chỉ có thể hạn chế, chứ không thể tuyệt đối ngăn
chặn hoả độc quả hiện thân, nhưng thà cố gắng nỗ lực hết sức còn hơn là khoanh
tay ngồi nhìn. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, hoả độc quả là loại vật có
linh tính, không dễ tìm được. Từ xưa đến nay, chúng hiện thân tổng cộng mười
ba lần, nhưng chỉ có ba lần là có người tìm ra, hơn nữa số lượng cũng không
đồng nhất. Vả lại, chúng chỉ hiếm lạ đối với nhân sĩ võ lâm, còn đối các đỉnh
tiêm nhân vật, chưởng quản các đại phái, thì họ đã phục dụng không biết bao
nhiêu là thiên tài địa bảo rồi, cho nên họ chỉ xem chúng là món thuốc bổ bình
thường, không đáng phải cất công tìm kiếm. Do đó, bổn các cũng không quá lo sợ
có nhân vật lớn xuất đầu tranh đoạt.

Theo điều tra của bổn các, nhiều khả năng lần này hoả độc quả hạ lạc ở phụ cận
Hắc Liên Sơn. Trước mắt, chỉ có Hoa Thiên của Hoa Kiếm sơn trang và một vài
thế lực khác là biết tin này. Vì thế, trước khi bọn họ ra tay, bổn các phải
tìm cách ngăn chặn hoặc quấy rối”.

“Đa tạ tiểu thư đã tận tình giải thích!”, Lâm Hoàng cất tiếng cười. Dù thế nào
đi nữa, cuộc trò chuyện hôm nay cũng mang đến cho hắn nhiều điều bổ ích.

Từ Linh Nhi thấy hắn vui vẻ như vậy thì cũng vui lây, nàng nhoẻn miệng cười,
tựa như hoa mai nở rộ giữa trời đông. Đây là lần đầu tiên Lâm Hoàng thấy nàng
cười, hắn thấy cả gian phòng như bừng sáng lên. Nhưng bất chợt, nàng bỗng xụ
mặt xuống, nói: “Tiểu nữ vì chấp hành nhiệm vụ mà giết người…công tử có coi
tiểu nữ là nữ ma đầu không?”

Lâm Hoàng ngưng cười, nhìn thẳng vào mắt nàng, thiếu nữ cũng lấy hết can đảm
nhìn lại hắn. Từ trong đôi mắt nàng, hắn như thấy được bao nỗi âu lo, sợ hãi
cũng như áp lực. Nàng mới có mười bảy tuổi thôi. Nếu rơi vào thời hiện đại thì
nàng đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất của cuộc đời, đáng lẽ ra, với nhan sắc hoa
nhường nguyệt thẹn của mình, nàng xứng đáng có một cuộc sống vô tư, hạnh phúc
cả về vật chất lẫn tinh thần. Trớ trêu thay, sao xấu chiếu mạng, tuy sở hữu
nét đẹp mỹ miều, nhưng vì hoàn cảnh khó khăn của gia tộc, nàng phải suốt ngày
làm quen với lớp mặt nạ xấu xí kia, bàn tay nàng thay vì dùng để cầm bút hay
thêu thùa, thì lại phải cầm kiếm, cầm dao để đi giết người. Dẫu biết cái thế
giới này, sinh mạng con người là thứ bị coi rẻ nhất, nhưng với một thiếu nữ,
việc phải sống trong chém giết và mùi máu tanh thế này quả là điều khó chấp
nhận.

Lâm Hoàng lắc đầu, mỉm cười đáp: “Tiểu thư xin cứ yên lòng, bất kể nàng có làm
điều gì xấu, tại hạ cũng không để bụng, chỉ cần nàng không thẹn với lương tâm
là được.”

“Ưm!”, thiếu nữ mím môi gật đầu, nàng nở nụ cười nhưng nước mắt lại chảy ra,
đẹp như đoá hoa hải đường buổi sớm. Quả thật nàng rất sợ, sợ con tim mới chớm
rung động của mình bị bóp nát. Sợ thiếu niên tuấn mỹ trước mặt sẽ xa lánh
nàng. Rất may, lời khẳng định của hắn như đặc xá, giải thoát mọi nỗi lo âu của
nàng.

Lâm Hoàng khẽ thở dài, đúng là tâm trạng nữ nhân thật đa sầu, đa cảm, mới vui
đó, rồi lại buồn, rôi lại vui. Hắn rút từ trong túi ra một chiếc khăn sạch,
sau đó đưa lên mặt nàng, chầm chậm lau nước mắt cho nàng. Thiếu nữ đứng yên
cho hắn lau từng dòng lệ, đôi mắt như bị thôi miên, dán chặt vào khuôn mặt của
hắn. Cả thế giới như thu nhỏ lại, chỉ còn có hắn và nàng.

Lâm Hoàng lau nước mắt cho nàng xong, lại lấy tay vuốt nhẹ lên mái tóc suôn
mềm như lụa của nàng, cười nói: “Như thế này có phải xinh xắn không nào, lúc
nãy tiểu thư như con mèo con ấy!”

Thiếu nữ cũng bật cười, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, xuất phát từ tận
đáy lòng nàng. Nàng nắm chặt lấy chiếc khăn tay của Lâm Hoàng, giống như nắm
lấy thứ gì đó rất quý giá.

Tiếp đó, Lâm Hoàng lại nhờ nàng giảng giải hoặc kể cho hắn nghe về thế giới
này. Hắn cũng có hỏi nàng về Lăng Túc, nhưng đáng tiếc, thiếu nữ chỉ mới đặt
chân tới đại lục vài năm, có nhiều chuyện nàng cũng chưa biết rõ.

Mãi đến khi trời đã gần sáng, Lâm Hoàng mới giật mình, nói: “Sắc trời không
còn sớm, nhân lúc Trần tiên sinh chưa quay lại, tại hạ sẽ đưa tiểu thư rời
khỏi Thiên Nguyệt Thành, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên!”

Thiếu nữ kinh ngạc, hỏi: “Hoá ra…chúng ta vẫn còn đang ở trong thành à? Tại
sao tiểu nữ lại cảm thấy như đang ở trong một thạch động? Hay…đây là một tiểu
thế giới?”

Lần đầu tiên Lâm Hoàng nghe tới danh tự “tiểu thế giới”, nhưng hắn nhanh chóng
đoán được đó là gì. Hắn mỉm cười, đáp: “Đây không phải tiểu thế giới, nhưng
bản chất tương đối giống nhau, kính xin tiểu thư giữ bí mật dùm tại hạ. Tại hạ
cũng cam đoan không kể chuyện hôm nay cho ai biết!”

Thiếu nữ khẽ gật đầu, nhưng rồi, nghĩ tới cảnh mới gặp nhau ngắn ngủi lại phải
chia ly, nàng bỗng hoa dung thất sắc, thần sắc ảm đạm vô cùng. Nàng mấp máy:
“Công tử…liệu chúng ta có còn gặp nhau nữa không?”

“Nếu hữu duyên, tất sẽ gặp lại!”, Lâm Hoàng đáp. Hắn nào phải kẻ vô tri mà
không biết tâm ý của nàng, nhưng trước mắt, bản thân hắn còn lo chưa xong, làm
sao có tâm trạng tương thân tương ái với ai. Hơn nữa, nếu để chậm trễ, Trần
tiên sinh về đến nơi thì lúc đó muốn đưa nàng thoát ra ngoài còn khó hơn lên
trời.

Thiếu nữ cõi lòng đau đớn, nhưng cũng biết cân nhắc nặng nhẹ, trước mắt phải
lo thoát thân đã rồi tính sau. Nàng nhìn hắn thật sâu như muốn ghi nhớ từng
đường nét trên gương mặt hắn, sau đó mới lặng lẽ lấy ra một chiếc túi gấm,
nhét vào tay hắn.

“Đây là di vật mà mẫu thân tiểu nữ để lại, kính xin công tử trân trọng!”

Tay ngọc của nàng khẽ chạm lấy tay hắn, ngón tay nàng mềm mịn, nhu nhuyễn như
không có xương. Lâm Hoàng nhận lấy túi gấm như nhận lấy cả tấm chân tình của
thiếu nữ, hắn nhìn kỹ thì thấy túi màu vàng, có mùi thơm rất nhẹ, như chính
hương thơm trên cơ thể nàng, trên túi có thêu hình đôi uyên ương.

Trong nội tâm hắn âm thầm thở dài, nhưng vẫn nở nụ cười để trấn an nàng. Sau
đó, hắn tập trung tinh thần, điều khiển hồn ngọc bay như gió ra khỏi thành.
May là, trời sáng sớm vẫn còn sương, nên lính canh cũng không nhận ra có điều
gì bất thường.

Mất chưa đầy nửa canh giờ, Lâm Hoàng đã hạ xuống một cánh rừng ở ngoại thành.
Hắn cẩn thận cảm ứng, xác nhận xung quanh không có người, mới dắt tay thiếu nữ
bay ra khỏi hồn ngọc.

Từ Linh Nhi hiếu kỳ nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ hắn, mím môi nói: “Công tử,
lần sau có gặp lại, xin cho phép Linh Nhi gọi người là Lâm đại ca, có được
không?”

“Việc đó có gì khó? Tại hạ cũng mạn phép xưng tiểu thư một tiếng “Linh Nhi”
vậy!”, Lâm Hoàng nở nụ cười. Mặt trời bắt đầu ló dạng, từng tia nắng ban mai
chiếu rọi trên khuôn mặt đẹp như điêu khắc của hắn, khiến tâm hồn thiếu nữ
lâng lâng.

“Thôi, cũng không còn sớm nữa, tiểu…à không, Linh Nhi, hẹn ngày tái ngộ!”, Lâm
Hoàng vẫy vẫy tay chào nàng, sau đó bay dứt khoát bay vào bên trong hồn ngọc.
Hắn không muốn kéo dài, sợ lại làm nàng thêm buồn.

Từ Linh Nhi đứng nhìn chiếc vòng ngọc từ từ bay khuất dạng, mãi đến hơn mười
phút sau, nàng mới lấy tay khẽ lau giọt nước mắt đang lăn dài trên má.

“Lâm đại ca, hẹn ngày tái ngộ!”

*Chú thích: "A di" nghĩa là dì


Thiên Tru Biến - Chương #20