Hồn Khí Khiếm Khuyết


Người đăng: Shone

Hôm qua Tử khá mệt, lại bị Ngã Đạt hành cả đêm, sáng dậy cậu dường như không
muốn ra khỏi giường, nếu không phải hôm nay là ngày quan trọng cậu cũng chẳng
buồn mở mắt.

Ngã Đạt và hai nữ được nghỉ, đến giờ vẫn đang còn ngủ, Tử cũng chẳng muốn đánh
thức họ dậy, bóp nhẹ miếng Tinh Thần Thạch La Đinh đưa bữa trước, Tử khoan
thao tận hưởng sự mát lạnh đến từ đầu lưỡi.

“ Cũng nên đi thôi “, nhấm nháp xong từng giọt dịch vị cuối cùng, dựa theo lộ
tuyến đi với Cao Khiết bữa trước, Tử theo đó mà đi về Đấu Thần Điện.

Đừng coi thường trí tuệ của thiên thần, cho dù chỉ là trẻ nhỏ nhưng khả năng
tiếp thu, ghi nhớ hơn xa so với nhân loại, không phải ngẫu Thiên giới giữ vị
trí độc tôn của mình trong vô vàn thế lực tại tinh không.

Nếu như nhân loại tư tin dựa vào ý chí, nghị lực và trí tuệ của mình từng bước
chinh phục tinh không thì thiên thần cũng thế, chỉ là khác là khởi đầu của họ
cao hơn rất nhiều so với nhân loại mà thôi.

“ Uy, đây chẳng phải cục vàng của Ỷ Lan sao ? “

Một gã thiên sứ với cái đầu tổ quạ cười trêu, thân hình của gã to quá khổ so
với những thiên sứ xung quanh, đứng bên cạnh là hai tên khác trông nhỏ hơn.

“ Và cả U Lam nữa chứ “

Hai tên đứng cạnh cũng xen vào, nói rồi chúng cười rộ lên.

“ Biết ngay mà “, Tử thầm than, hôm trước hai cô nàng dẫn cậu quậy tung cả học
viện, không bị để ý mới lạ.

Tử cũng không trả lời bọn chúng, dưới uy danh của Ỷ Lan và U Lam thì còn lâu
chúng mới dám đụng đến cậu, họa chăng xui lắm mới gặp mấy tên nằm top mà thôi.

Khẽ lách người qua, Tử một mạch đi thẳng để lại hàng loạt tiếng cười phía sau,
muốn sống yên ổn tại đây cũng không dễ tí nào.

Lúc Tử đến lớp cũng đã đông người may thay lão Lôi Áo vẫn chưa đến, Tử đi tới
chổ ngồi quen thuộc của mình.

“ Sao người đến muộn thế? “

Nhã Trân ngồi bên cạnh, tay chống cằm hỏi.

“ Có mấy con ruồi phá đám “

Tử nhàn nhạt trả lời.

“ Ruồi là con gì vậy? “

Đại Ôn nói chen vào.

“ Là những con trùng hay đi làm phiền người khác “

Tử đáp qua loa, nói rồi cậu nằm gục xuống bàn, cố chợp mắt một chút trước khi
Lôi Áo đến.

“ Tử . . .dậy . . .lão sư đến rồi “

Giữa lúc đang mơ màng, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Tử, cậu choàng mở mắt khi
nghe Lôi Áo đến.

“ Chào cả lớp “

Lôi Áo vừa đến liền cúi đầu chào theo nghi thức truyền thống, xong ông bước
lên bục giảng.

“ Chào lão sư “

Cả lớp đồng thanh đáp.

“ Mọi người cũng đã làm quen nhau rồi, bây giờ ta sẽ nói một chút về lịch sử
Thiên giới “

Hài lòng với biểu hiển của các học viên, Lôi Áo mỉm cười, theo nhịp tay của
ông, chiếc bảng đen kịt chẳng mấy chốc phát sáng, từng hư ảnh lập thể dần hiện
ra dưới con mắt kinh hãi của các học viên.

“ Song hành cùng Thiên giới là Ma giới, nhị giới được ngăn cách bởi màn chắn
tinh không, chúng ta không thể xung đột trực tiếp với nhau nhưng hoàn toàn có
thể thẩm thấu qua tinh không, từ đó khống chế và đưa bọn chúng theo ánh sáng
của chân lý “

Quan sát một lượt lớp học, các học viên vẫn đang chăm chú lắng nghe, Lôi Áo
nói tiếp.

“ Không một sự vật nào là hoàn hảo, màn chắn tinh không ngăn cách chúng ta và
Ma giới đã bị phá vỡ bởi lực xung kích cực mạnh từ Tam giới, cuộc chiến Kháng
Ma Vệ Thần cũng từ đó diễn ra, Thần và Ma vốn là hai thái cực riêng biệt, nhân
loại vì không chịu sự chi phối của Thần đã liên hợp cùng ma tộc tấn công. “

Nói tới đây Lôi Áo thở dài, những hình ảnh còn sót lại từ thời viễn cổ được
lưu lại cho chúng thần sau này, từng gương mặt, bầu khí thế như cảm nhiễm
những gương mặt non nớt nơi đây.

“ Ba vị tổng lãnh thiên thần đã ngã xuống cho trận chiến này, những cái tên ấy
đã đi vào huyền thoại, trận chiến chỉ kết thúc khi Người ra tay, vô số giới
diện bị hủy diệt, Thiên giới nguyên khí đại thương phải mất hàng ngàn năm để
khôi phục “

Dù chỉ là những hình ảnh mờ nhạt được lưu giữ lại nhưng phần nào Tử cũng đoán
biết được, tim cậu đập liên hồi khuôn mặt đỏ bừng như kích động, không những
Tử mà các học viên khác cũng như vậy.

“ Ba vị tổng lãnh thiên thần đó là ai vậy lão sư? “

Một người nhịn không được hiếu kỳ liền hỏi, những hình ảnh hào hùng ấy như
khắc sâu vào tâm trí non nớt của chúng.

“ Hỏi hay lắm, một người tên là Cổ Hựu Ngự Thần Binh đầu tiên, hai người còn
lại lần lượt là Hộ Vi, một Vệ Thần Binh và Đấu Thần vĩ đại nhất lịch sử, Chân
Võ “

Tiếng Lôi Áo trầm bổng vang vọng khắp phòng, đây cũng chính là chủ đề học hôm
nay của chúng.

“ Nhân loại và ma tộc là thứ gì vậy lão sư? “

Ngồi bên Tử, Đại Ôn nhịn không được liền hỏi, nãy giờ nghe nhắc đến nhân loại,
hắn không hiểu nhân loại là thứ gì, do hình ảnh lưu giữ được không rõ ràng, ma
tộc thân thể cao lớn, ma khi xung thiên che dấu hết nhân loại nhỏ bé, hắn
không thấy cũng bình thường.

“ Một giống loài bất kham, yếu đuối và tham lam vô độ “

Lôi Áo trầm giọng, không khó để nhận ra lão không hề ưa giống loài gọi là nhân
loại kia.

“ Vậy hôm nay chúng ta học gì? “

Liếc mắt nhìn các học viên, Lôi Áo nở nụ cười thần bí, từ trong hư không Lôi
Áo lấy ra một cây rìu màu huyết.

“ Đây là vũ khí linh hồn của ta, nó gọi là Huyết Phủ. Chân Võ đại nhân cũng
có, ngài dùng thanh trường thương của mình quét ngang ma tộc, nếu không phải
bị vây công ngài tuyệt đối sẽ không ngã xuống như vậy. “

Lôi Áo nói như đinh đóng cột, trước khi bắt đầu khóa học các học viên bắt buộc
phải có vũ khí linh hồn cho riêng mình.

“ Chúng ta làm sao để có “

Tử nói trúng trọng tâm vấn đề, cậu không hy vọng nó khủng khiếp giống quá
trình thức tỉnh Cửu Hỏa, nghĩ lại lúc đó Tử không rét mà run.

“ Ta sẽ truyền cho các ngươi pháp quyết, cứ theo đó mà làm, thứ này chỉ có tác
dụng đối với thần tộc cho dù có lọt ra ngoài cũng chỉ là mớ giấy lộn “

Trong ánh mắt chờ mong của lũ học trò Lôi Áo đưa tay bắt quyết, theo từng động
tác từng dòng cổ ngữ dần tổ hợp lại với nhau thành những qui tắc tối nghĩa.

“ Dùng trái tim mà cảm nhận, dùng linh hồn để tiếp cận và dùng bản tâm của
mình đánh thức nó “

Lời Lôi Áo vang vọng bên tai mỗi học viên, từng tiếng chú ngữ theo như theo
một qui luật nào đó không ngừng truyền đến, nghe như xa nhưng tưởng đâu rất
gần, không thể nắm bắt.

Tử lúc này đang chìm trong trạng thái vi diệu, trong mắt cậu không còn hình
ảnh của lớp học mà nó chỉ toàn một màu xám xịt.

“ Tên ta. . .hãy gọi tên ta “

Giọng nói khô khốc, không chút tình cảm nào truyền vào tai Tử, cậu cố đưa mắt
xác định phương hướng nhưng vô ích.

Âm thanh ấy luôn lởn vởn trong đầu cậu, cậu cứ thế bước đi đi không mục đích,
đôi mắt cậu trống rỗng cho đến một ngày.

Trước mặt cậu, không gian màu xám đã biến mất thay vào đó là tòa địa mộ khổng
lồ, trên đó cắm vô số các chủng loại vũ khí kỳ lạ trong đó nhiều loại đã rỉ
sét, hoen ố theo thời gian.

“ Đến đây . . .”

Tử dường như nghe rõ hơn, âm thanh đó phát ra từ những thanh vũ khí nơi đây.

Trong tòa địa mộ có vô số ngôi mộ nhỏ khác nhau, trên mỗi ngôi mộ cắm một
thanh vũ khí, có thể là cung, kiếm, đao cho đến súng, đến cả những món vũ khí
khổng lồ như đại bác cũng có.

Tử đi đến một ngôi mộ nhỏ trên đó cắm một thanh đao, một cái tên bất chợt hiện
ra giữa tâm trí cậu, Huyết Ẩm.

Tử nhấc nó lên nhưng không được cho dù cậu đã thử mọi cách, cậu có thể đọc
thông tin những món vũ khí trong này nhưng không thể sử dụng chúng.

Sau khi đã chán chê rồi, Tử chuyển sự chú ý của mình sang những thứ khác, cậu
phát hiện một thanh trường kích, nó có một lưỡi nhỏ hình trăng lưỡi liềm gắn ở
phần đầu và một nhúm lông màu lửa đính ở phần nối liền giữa đầu và cán.

“ Phá Thiên Kích “

“ Cái tên nghe thật khí phách “, Tử cảm thán.

Cũng như Huyết Ẩm, Tử vẫn không thể rút thanh trường kích ra, không bỏ cuộc
cậu tiếp tục thử vận may của mình ở những món khác.

Đã qua thử rất nhiều lần, tất cả vẫn chỉ là thất bại, Tử dần cảm thấy nãn
lòng, cậu nằm bệt xuống đất.

“ Dùng trái tim mà cảm nhận, dùng linh hồn để tiếp cận và dùng bản tâm của
mình đánh thức nó “

Từng dòng suy nghĩ miên man tràn về, Tử chợt nhớ tới câu nói cuối cùng của Lôi
Áo trước khi bị đưa đến đây.

Cậu nhắm mắt lại mọi thứ trở về một màu đen, dần dần những điểm sáng li ti
xuất hiện, chúng kết nối với nhau thành một con đường, Tử không tự chủ được đi
theo đó.

Từ mi tâm cậu, đoàn hỏa sắc vàng kim dần ló ra, Tử có thề nhìn thấy cơ thể
mình đứng dưới mặt đất, linh hồn cậu trong trạng thái hoàng hỏa lăng không vào
trung tâm mộ địa.

Ở vùng trung tâm không tồn tại bất kỳ thanh vũ khí nào trừ một đôi song kiếm,
nó cứ như vậy tồn tại như một vị vua không ngai.

Đoán chừng đây là thứ mình cần tìm Tử liền tiến về nó nhưng một lực cản vô
hình ngăn cậu lại.

“ Ngươi đã tới “

Giọng nói khô khốc một lần nữa vang lên, Tử có thể nghe thấy rõ mồn một, những
thanh kim khí xung quanh lung lay như triều bái vị vua của chúng.

“ Ngươi có thể nói? “

Tử liền kinh ngạc, lần này cậu chắc chắn âm thanh đó phát ra từ cặp song kiếm
kia.

“ Ngươi chưa trả lời, tên ta là gì? “

Song kiếm không trả lời cậu, nó hỏi câu hỏi đi theo bấy lâu.

“ Hắc Bạch Song Kiếm “

Tử nói đại một cái tên căn cứ theo màu sắc của hai thanh kiếm.

“ Sai rồi, đó không phải tên ta “

Hai thanh song kiếm rung lên rất là nhân tính hóa.

“ Song Kiếm Tuyệt Thế “

“ Hay cho một chữ Tuyệt, nhưng chỉ đúng một nữa “

Song kiếm lắc mình, một trong số hai thanh kiếm bay về phía Tử kèm theo câu
nói.

“ Ta đã cho ngươi hai cơ hội, ngươi chỉ có thể đoán đúng một nữa, hãy quay trở
lại khi bản tâm ngươi thức tỉnh để một lần nữa gọi tên ta “

Nói rồi Tử bị tống ra ngoài, lớp học vẫn như vậy, nhiều người trong số đó đã
có vũ khí cho riêng mình, nhưng Tử thì không, vũ khí linh hồn của cậu vẫn chưa
hoàn thiện.

“ Đây là vũ khí linh hồn của ngươi sao Tử? “

Nhã Trân vuốt ve thanh hắc kiếm Tử cầm trên tay, nó dài tới 2m quá dài so với
một đứa trẻ như cậu, nó mang hình dáng thanh thoát trông khá giống kiếm Nhật
kiếp trước chỉ khác ở chuôi kiếm là viền xoăn ốc và móc ngược lên trên.

“ Sao bằng của ta được “

Đại Ôn đưa ra một thanh đao bự tổ chảng, đường kính của nó gấp chục lần thanh
kiếm kiếm của Tử chứ chẳng chơi nhưng trong mắt cậu thì đao tên này chẳng khác
gì con dao chặt thịt mấy gã đồ tể trong lò mỗ heo hay dùng.


Thiên Thượng Chí Thần - Chương #10