10 Năm


Người đăng: Shone

Theo thời gian số người số người giác tỉnh hồn khí ngày càng nhiều, ai nấy đều
vui vẻ, háo hức với thanh vũ khí trên tay mình trừ Tử.

Cậu thậm chí hoài nghi tư chất mình không bằng bất kỳ một ai trong đây, nếu
không phải có lợi thế từ Ngự Thần Binh, Tử không dám chắc mình đủ can đảm đối
diện với những người khác hay không nữa.

Cậu quyết định giấu bí mật này cho riêng mình, cho đến khi một lần nữa gọi tên
nó.

“ Tất cả im lặng, xem chừng các ngươi đã có hồn khí của mình rồi ta sẽ giảng
sơ qua cho các ngươi về cấp độ của hồn khí “

Lôi Áo đập mạnh vào bàn chấm dứt tiếng xì xào bàn tán từ những lũ học trò.

“ Hồn khí lúc đầu rất yếu, nó sẽ lớn mạnh dần cùng với các ngươi theo thời
gian, nó gồm ba cấp độ “

Giọng Lôi Áo trở nên cao vút, ông ngập ngừng kéo dài thời gian, gia tăng thêm
sự tò mò cho đám học trò, đây là một thói quen xấu nhất là khi giảng giải về
những kỹ năng cũng như hồn khí cho những học viên mới.

“ Nói tiếp đi lão sư “

“ Đúng đấy, ba cấp độ đó là gì “

Ở dưới nhao nhao lên kháng nghị, trí tò mò của chúng bị Lôi Áo kích phát triệt
để.

“ Khai giải: đây là dạng cơ bản nhất nhưng để làm được điều đó ít nhất phải
đạt trình độ trung cấp trở lên, cỡ các ngươi thì mơ đi “

Lôi Áo cười hà hà mặc lũ học viên đang đen mặt.

“ Dạng thứ hai gọi là Nguyên giải, nó giải phóng các hệ thuộc tính của chủ sở
hữu lên hồn khí đồng thời kích hoạt ẩn thuộc tính bên trong mỗi người, mỗi một
cấp độ gắn liền với một kỹ năng khác nhau, từ đó làm nên tên tuổi của Đấu
Thần, nó được chia làm hai nấc nhỏ là Ẩn giải và Hiện giải.

Dạng thứ ba là Vạn giải : giải phóng toàn bộ năng lực của hồn khí và gia tăng
chiến lực cho người sử dụng, ta chỉ biết đến đây thôi, trên Thiên giới ngoài
các tổng lãnh thiên thần ra thì không ai biết rõ về nó. “

Từng tiếng bàn tán xôn xao từ dưới vang lên, nghe thôi đã thấy sướng tai rồi
nhất là đối với những đứa trẻ như chúng, cho dù trí tuệ thiên thần là tuyệt
đình đi chăng nữa nhưng nhận thức của chúng chỉ là trẻ nhỏ mà thôi, vẫn có
những ham muốn tò mò như những giống loài khác.

“ Không biết khi giải phóng hồn khí ở cấp bậc Vạn giải sẽ như thế nào? “

Nhã Trân hỏi Tử với con mắt đầy mơ mộng, cậu có thể thấy một trời sao trong
đôi mắt đó.

“ Cỡ ngươi thì cùng lắm là Khai giải mà thôi “

Từ bàn trên một thằng bé tóc đen để dài lên tiếng châm chọc.

“ Nói gì hả? “

Nhã Trân đứng bật dậy như muốn đánh nhau tới nơi, thấy thế Tử liền kéo cô bé
lại.

“ Muốn đánh nhau sao, hết giờ học ta đánh với ngươi “

Hắn cười khoái trá.

Nhã Trân hừ lạnh cho qua, co bé cũng không muốn vì đó mà xích mích lẫn nhau.

“ May mà ngươi cản ta, nếu không ta cũng không biết phải làm sao nữa “

Những tưởng cô nàng sẽ trách mình ai ngờ Tử nhận câu nói không thể bất ngờ
hơn, cậu liền nhớ tới câu nói huyền thoại kiếp trước, con gái là loài động vật
khó hiểu nhất trần đời.

“ Không có gì “

Tử cười cho qua.

“ Trật tự . . .trật tự “

Lôi Áo quát lớn, dạy những học viên sơ cấp thế này luôn mệt hơn dạy trung cấp,
ít nhất bọn kia biết nghe lời hơn.

“ Ngoài hồn khí ra các ngươi còn được dạy các loại thần thuật chuyên dùng cho
thiên thần, các ngươi sẽ được học dần qua từng cấp học “

Lôi Áo lại tung ra một quả bom nữa, quả nhiên vừa nghe xong là đám học viên
lại im thin thít, tất cả dán mắt lên bục giảng.

“ Thần thuật được chia làm bốn loại gồm : cấp độ lãnh thổ, cấp độ lục địa, cấp
độ hành tinh và cấp độ tinh không.

Ở mức độ sơ cấp các ngươi sẽ học về thần thuật cấp độ lãnh thổ những cấp độ
sâu hơn thì sau này các ngươi dần tìm hiểu.

Bên cạnh đó các ngươi sẽ được học về các luật lệ của thiên thần, cách đối nhân
xử thế và lịch sử Thiên giới.

Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ dạy các ngươi về các loại cấm thuật chuyên dùng cho
Đấu Thần, về luật lệ của Thiên giới ta sẽ phát cẩm nang cho các ngươi học,
nhưng trước hết các ngươi cần học chữ đã, mù chữ cho dù có tuyệt thế bí kíp
trong tay cũng là thứ bỏ đi. “

Sau khi kết thúc bài giảng của mình, Lôi Áo bắt đầu dạy lũ học viên của mình
cách đọc, cách viết, với trí nhớ của thiên thần chẳng mấy chốc bọn chúng đã
nắm được cách vận dụng.

“ Tử, nay ngươi đưa ta qua Ngự Thần Điện chơi được không? “

Ngồi bên cạnh Nhã Trân bất ngờ đề nghị.

“ Cả ta nữa, ta cũng muốn xem Ngự Thần Điện trông như thế nào, lão sư nói cho
bọn ta biết cả rồi. “

Đại Ôn cũng nói hùa vào, ánh mắt trông đợi nhìn Tử.

“ Rất sẵn lòng “

Tử cười nói.

Thế là buổi học cũng kết thúc, Tử dẫn Đại Ôn và Nhã Trân qua khu ký túc xá của
mình, hôm nay cậu cảm thấy may mắn vì không bị Ỷ Lan và U Lam làm phiền, chứ
ngày nào cũng như vậy chắc chết.

Thật ra Tử nghĩ oan cho hai người rồi, đâu phải lúc nào họ cũng rãnh đâu, cái
danh thiên tài không phải tự dưng mà có, hai người giờ đang thực hiện nhiệm vụ
do Chấp Pháp Viện phát ra, một thời gian dài nữa mới về.

“ Đây là phòng ta, trong này có một tên cực to mồm, các ngươi cẩn thận “

Tử nhìn hai người nghiêm túc nói, thấy biểu hiện của Tử, Nhã Trân và Đại Ôn
bất giác khẩn trương lên.

“ Két “

Cánh cửa chầm chậm mở ra, mọi việc vẫn như thế tiếp diễn không thay đổi, Ngã
Đạt có lẽ đã quên trận đòn tối qa cho dù tàn tích của nó vẫn còn trên khuôn
mặt hắn.

“ Tên khốn kiếp, dám dẫn trai về nhà, á còn có gái nữa cơ chứ “

Vẫn là màn la hét inh ỏi, hai người phía sau được Tử cảnh báo trước nên cũng
phần nào đỡ được.

“ Hai người là bạn của Tử à? Vô đây chơi mậc kệ hắn đi, tính hắn vậy đó “

Từ trên giường, Phương Tuyết nhảy xuống, cô bé kéo hai người về phía giường
mình ngồi, Thiên Thanh thấy thế cũng ngồi xuống góp vui.

“ Tử à, quanh ngươi nhiều hoa quá, giá như ta có được một đóa như ngươi thì
tốt biết mấy “

Đại Ôn cảm khái, phòng của hắn toàn đực rựa, kiếm một bé loli cũng không thấy.

“ Ngươi hái được đóa nào thì cứ hái “

Tử cười nói.

“ Thật chứ? “

Đại Ôn sáng mắt, hai mắt không ngừng đảo qua tam nữ.

“ Đùa thôi “

Tử chốt lại một câu khiến Đại Ôn đen mặt.

“ Tử làm sao nỡ bỏ chúng ta được, phải không nào? “

Thiên Thanh ôm lấy tay Tử cười tủm tỉm.

“ Các ngươi coi ta là không khí à? “

Thấy không ai để ý tới mình, Ngã Đạt hét lớn, sao mọi người cứ bu lại tên Tử
thế này, nhiều lúc Ngã Đạt soi gương thấy mình cũng không đến nổi
nào cơ mà chẳng có ma nào đoái hoài là sao.

“ Chào ngươi, ta là Nhã Trân rất vui được làm quen “

Thấy cô bé với đôi mắt pha lê tuyệt mỹ đang chìa tay trước mặt mình, Ngã Đạt
cũng rất phong độ đưa tay bắt lại, từ đầu đến cuối hắn không nhìn Đại Ôn một
cái.

“ Ta là Đại Ôn “

Ngã Đạt hừ lạnh, bộ dáng chẳng quan tâm.

“ Bỏ đi, tính hắn vậy đấy “

Phương Tuyết lên tiếng gỡ rối cho Đại Ôn, không hiểu sao tên này hôm nay lại
giở chứng.

“ Các ngươi dẫn ta tham quan Ngự Thần Điện đi “

Nhã Trân nói ra mục đích của mình, ngồi mãi trong phòng cũng chán, thế là cả
nhóm nhóc tỳ rủ nhau đi dạo, cho đến chiều tối hai người Đại Ôn và Nhã Trân
mới chia tay đi về.

“ Tử này, mai chúng ta sẽ đến Luyện Hồn Tháp, La Đinh lão sư nói vậy “

Khi hai người Đại Ôn và Nhã Trân rời đi, Phương Tuyết nhìn Tử nghiêm túc nói.

“ Ta cũng tò mò không biết nó ra sao? “

Tử cười đáp.

Cũng như mọi ngày, Thiên Thanh lại mò qua giường Tử mà ngủ, Tử cũng không nghĩ
gì nhiều, cậu thích cảm giác mát lạnh Thiên Thanh đem lại.

Nằm trên giường Tử nhớ về những gì Lôi Áo nói lúc sáng, đi làm nhiệm vụ, các
thế giới, chúng lởn vởn quanh tâm trí khiến cậu không thể chợp mắt.

Liệu cậu có thể trở về quê nhà một lần không?

Sáng sớm, Ngã Đạt lôi tất cả mọi người trong phòng dậy, trông hắn có vẻ rất
hào hứng cho chuyến đi lần này.

La Đinh với bộ bạch sắc trường bào quen thuộc, vẫn khung giờ quen thuộc đến,
nhóm nhóc tỳ được ông dẫn đến một tiểu thiên thạch khác, nôi trực tiếp với Ngự
Thần Điện.

“ Đây là Luyện Hồn Tháp, cấp độ các ngươi quá nhỏ nên ta chỉ cho các ngươi rèn
luyện ở khu vực ngoài rìa tầng một, khi nào đủ thực lực hãy tính tiếp. “

Trước con mắt ngạc nhiên của bốn người, La Đinh đưa tay vào hư không, từng màn
sóng dao động vô hình khuếch tán trên tay lão.

Dần dần một lổ hổng được lão tạo ra, thì ra đây là một kết giới vô sắc, nếu
không biết trước hoặc là một trận pháp sư siêu cường sẽ không đoán biết được.

“ Bài tập của các ngươi, ráng tiến sâu vào hết mức có thể, Ngự Thần Binh cái
chính là rèn luyện linh hồn, sau này các ngươi sẽ thực tập vũ kỹ, hồn kỹ tất
cả đều ở đây. “

Bốn người Tử được đưa đến chân rìa tầng một tháp, vừa bước vào Tử có cảm giác
như trọng lực tăng hàng chục lần, trọng lực không những đè nén thể xác mà còn
cả mặt linh hồn, cậu lảo đảo sắp ngã.

Ba người kia thì thảm hơn, Phương Tuyết trực tiếp nằm bẹp xuống, Thiên Thanh
và Ngã Đạt thì bò từng bước tiến tới, trông cực kỳ chật vật.

“ Ngày tháng còn dài, các ngươi cứ từ từ tận hưởng . . .ha ha ha ha. “

La Đinh cười lớn, lão vác một bộ bàn ghế vui vẻ nhìn bốn đứa trẻ trước mắt.

Nâng một cốc trà lên, lão nhấp từng ngụm thậm chí còn lôi đống thức ăn linh
tinh ở đâu ra nữa, Ngã Đạt nhìn lão mà tức đến phun khói, mặc dù không ăn được
nhưng hắn không kìm chế được mùi thơm tỏa ra từ đó, bụng hắn đã lên tiếng
kháng nghị rồi kìa.

“ Lão già chết bằm, lão chơi ta hả? “

Mặc kệ trọng lực dồn nén trên người, Ngã Đạt gào lớn, đáp lại hắn là tràng
cười không dứt của La Đinh.

Và cứ như thế thời gian của Tử được chia đều cho hai ban Đấu Thần Điện và Ngự
Thần Điện, nhịp sống của cậu vẫn thế không thay đổi, thấm thoắt đã 10 năm trôi
qua, Tử bây giờ cũng đã được 10 tuổi.


Thiên Thượng Chí Thần - Chương #11