Tà Bổn


Người đăng: hbyen

Trần Hy buông thõng cả hai tay xuống, hắn không ngờ sự việc bấy lâu
nay cha hắn giấu kín trong lòng lại phức tạp như thế, lại càng có
xung động truy tìm đến tận cùng kẻ truy sát gia đình hắn là ai, nén
nỗi xúc động, hắn nhìn vào bóng người mờ ảo tựa sương khói đấy,
hỏi lớn.
"Cha! Mẹ con rốt cuộc chết như thế nào, mẹ con là ai? Còn phiến Vô
danh giới chỉ này là gì? mà khiến bọn người Vô Diện đó truy sát
chúng ta hàng chục năm không buông? Lại còn Tang bá, sao bá ấy lại
chết rồi, hơn nữa Tang bá nói con không có Long Hồn, con không thể tu
tiên, điều này..."
Trần Hy ôm đầu, trăm nỗi tơ vò cứ xoắn vào trong đầu hắn, mới hôm
qua, hắn còn là con trai trưởng trấn Diệp Mai trấn, cùng vui đùa với
thôn dân một cách vui vẻ, sáng đọc sách thánh hiện, chiều lên núi
hái thuốc, vô vi không lo nghĩ gì.
Còn giờ đây, hắn chạy khắp trốn đào vong giữ mạng, nguy hiểm rình
rập khắp nơi, trong người hắn không có bất cứ một năng lực gì, làm
sao có thể tránh được sự truy sát của một đám người- mà trong mắt
hắn- là "thượng tiên" cao cao tại thượng trong truyền thuyết. Và hôm
nay, hắn mới biết được, thật ra thân thế của hắn thế nào!
Mẫu thân hắn bị người ta bức chết, hắn thậm chí còn chưa một lần
cảm nhận được tình mẫu tử.
Phụ thân hắn bây giờ sinh mệnh như mành treo, sinh tử không rõ.
Tang bá là một trong những người thân nhất của hắn- nuôi hắn lớn
lên- tình thâm như máu mủ- cũng bị bức tử.
Nhưng lý trí cũng cho hắn biết rõ, thế ực truy đuổi gia đình hắn,
quá mức cường đại- theo như lời Tang bá và cha hắn- thì có thể một
tay che trời. Lần đầu tiên trong đời, Trần Hy cảm thấy bị áp bức,
cảm giác bức bối đến nghẹt thở này, không hề làm hắn nản chí, mà
còn bức ra ý chí chiến đấu vốn ẩn sâu trong lòng hắn. Dù cái tổ
chức kia là một đỉnh núi, hắn nhất định phải trèo quađể đòi lại
công bằng cho người thân của hắn.
Hình chiếu Trần Tầm bấy giờ vẫn lặng yên nhìn Trần Hy, vì ông
biết, đây có thể là lần cuối ông nhìn thấy hắn, sau một hồi lâu,
Trần Tầm mới cười cười, bước lại gần Trần Hy, vỗ vai hắn mà nói.
"Hy nhi, ta hy vọng con không nên quá suy nghĩ về chuyện này, Long Hồn
không có vẫn có thể tuy tiên, tuy nhiên chỉ có thể tu thuật pháp,
chứ không thể luyện nhục thể được. Tu chân giả Thiên Nam chúng ta
được thiên địa ưu ái, có thể Pháp-Thể song tu, ngoài pháp lực hùng
hậu, chúng ta còn có chỗ dựa là nhục thân cường hãn, không hề yếu
ớt. Không có Long Hồn, vậy thì tập trung vào pháp lực, tuy thực
chiến có yếu đi một chút, nhưng không sao cả, con đừng lo lắng! Còn
mai giới chỉ này, là do trước kia ta và mẹ con du lịch khắp nơi,
liền một lần vượt qua ải Nam quan, rồi đi đến Động Đình Hồ của Hoa
Hạ, lúc đấy mẹ con đang mang thai con, thì một ngôi sao băng lao từ
cửu thiên xuống, khi ta kiềm hãm được thì mới biết ngôi sao đấy là
mai giới chỉ này, bấy nhiêu lâu ta nghiên cứu, cũng không phát hiện
nó có gì bất ổn, chỉ là nó là một không gian giới chỉ đặc biệt
lớn một chút, xưa nay ta chưa từng thấy một không gian nào lớn như
vậy"
"Cha, nghe như cha nói thì mai giới chỉ này không có gì đặc sắc, vậy
đám người kia làm sao lại truy tìm vậy? Hơn nữa chúng hình như không
phải người Đại Việt ta!
Ảnh phân thân của Trần Tầm bỗng nhiên xao động, nhập nhòe không vững,
hiển nhiên không thể tiếp rục lâu, ông liền gấp gáp nói những lời
cuối
"Hy nhi, cuối cùng con phải nhớ thật kỹ điều sau: Kẻ dồn ép gia
đình ta tự xưng là Tà Bổn, nếu chưa đến NGuyên Anh kỳ, vĩnh viễn
chưa xuất đầu trước chúng, không được để lộ thân phận của mình,
cũng không được lộ ra mai giới chỉ này, hứa với ta"
Nói xong câu đấy, Trần Tầm bỗng nhiên tan biến, như chưa từng xuất
hiện.
Trần Hy thì thào "Tà Bổn- bản nguyên tà ác, tên thật đúng như mục
đích của các ngươi mà, chờ ta..."
Hắn nhìn xuống tay hắn, lúc này mai giới chỉ đã trở về một màu
thuần đen nhánh, không thể biết được mai giới chỉ này làm từ vật
liệu gì, tựa ngọc mà không phải ngọc, càng không phải kim loại,
không phải gỗ, lúc này một dòng khí mát lạnh từ giới chỉ ùa lên
mi tâm hắn, khiến hắn thoải mái không thể kể xiết.
Bỗng nhiên thấy ngứa ngứa ở vai trái, hắn liền vạch áo ra xem, không
ngờ vết thương của hắn lúc chiều đã lên da non, hồi phục đến 9
thành rồi. Trần Hy biết thuốc của hắn còn lâu mới có hiệu quả
này, chắc chắn là do dòng khí thanh mát lúc nãy từ cái giới chỉ
vô danh này rồi.
Càng nhìn càng boăn khoăn, hắn liền đưa cái giưới chỉ ngang tầm mắt,
thì thầm "Rốt cuộc ngươi là thứ gì vậy?"
"Lão tử tên Tiềm Long"
Trần Hy trợn tròn mắt, chẳng lẽ ngoài hắn ra lại có người khác ở
đây sao? Không thể nào! Chả nhẽ cái giới chỉ này nói sao?


Thiên Nam Tàn Ký - Chương #6