Thân Thế Trần Tầm


Người đăng: hbyen

Trời đã ngả tối, ở bên trong Ngôn Lập sâm lâm từng cây đại thụ như
đâm xuyên lên bầu trời tỏa tán lá dày như cái lọng vậy, ánh mặt
trời không xuyên qua được tầng cây, nên càng có vẻ âm u.
Đến lúc này, Trần Hy bắt đầu tỉnh lại, đầu hắn đau như búa bổ,
khẽ cựa mình, hắn như đau tới thấu gan thấu ruôt, vết chém của lão
giả ngân bào kia tuy chỉ sượt qua vai hắn, nhưng qua phần mềm, khiến
hắn mất máu nhiều mà tạm thời ngất đi.
Vậy nên, việc Tang lão tự bạo kéo theo tên ngân bào kia nhằm bảo
mệnh cho hắn, hắn không hề hay biết. Khẽ lắc đầu để thanh tỉnh một
chút, hắn nhỏm dậy nhìn quanh,lúc này bên cạnh hắn vô cùng vắng
vẻ, tịnh không một bóng người, chỉ thuần một màu đen thẫm của hắc
ám.
"Tang bá, bá ở đâu..."
Trần Hy không phải chưa từng đi vào sâm lâm, nhưng một chuỗi sự kiện
khiến hay có đôi chút lo sợ, liền muốn tìm một người ở bên. Hắn
đang định đứng dậy, liền thấy đau đến phát mếu.
Chợt nhớ vai mình đang bị thương, hắn liền sờ soạng lại mở tay nải,
lấy thuốc bột rắc vào vết thương, thứ thuốc bột này do cha hắn
điều chế, khá là công hiệu trị ngoại thương.
Sau đó lấy Trần Hy moi đá đánh lửa ra đánh một đống lửa, vừa để
sưởi ấm, vừa để xua đuổi thú dữ.
Cuối cùng, hắn lại lục lọi tay nải một chút, lôi ra một bình phấn,
cố gắng đứng dậy, hắn rắc bột trắng này khắp chỗ hắn ngồi, tạo
thành một vòng tròn tầm vài thước, xong xuôi đây đấy, hắn liền ngồi
nghỉ.
Thứ phấn trắng hắn vừa rắc tên là Tị Thú phấn, làm từ phân của
mãnh thú phơi khô, lại them một chút dược liệu, vừa có thể che đi
mùi máu, lại khiến mãnh thú tưởng nhầm là địa bàn của thú khác,
đi rừng rất hiệu quả để bảo mệnh.
Vết thương trên tay chưa lành, lại thêm việc di chuyển quá độ, hắn
mệt mỏi ngồi tựa vào gốc cây. Đang ngồi suy nghĩ, hắn chợt nhớ đến
cái giưới chỉ màu đen nhánh trên tay hắn, liền cắn tay trích một
giọt máu lên giới chỉ này.
Giọt máu rới trên giới chỉ, liền lập tức tan biến, giống như một
giọt nước rới xuống cát vậy, biến mất không chút tung tích nào! Sau
đó chiếc giới chỉ đen nhánh này không có một chút phản ứng nào!
Trong lúc Trần Hy đang xen lẫn sự nghi ngờ cùng thất vọng, hắn chợt
nhớ đến cha hắn, không phải ông đã nói chỉ cần trích huyết sao?
Nghĩ vậy, hắn cố gắng nhỏ thêm vài giọt màu nữa. chiếc giới chỉ
màu đen vẫn không có phản ứng gì.
Đang lúc hắn chán nản, thì bỗng ngón tay của hắn nóng rực lên, hắn
liền hốt hoảng nhìn xuống, thì ra nhiệt độ phát ra chính từ chiếc
giới chỉ kia, nó đang đỏ hồng lên như huyết ngọc, sáng rõ một
khoảng quanh người hắn.
Bỗng nhiên một làn khói dâng lên từ chiếc giới chỉ nọ, làn khói
dần dần cô đặc lại, rồi hóa thành một trung niên mặt như ôn ngọc,
ánh mắt lấp lánh hữu thần. Trung niên này nghiêng nghiêng cười cười,
nhìn Trần Hy bằng ánh mắt hòa ái, nhỏ nhẹ nói với hắn.
Người này còn ai khác ngoài cha hắn, Trần Tầm nữa!
"Hy nhi! Khi con nhận được những lời này của ta, thì có khi ta đã
gặp bất trắc rồi. Thứ con nhìn thấy bây giờ chỉ là một ảo ảnh ý
niệm của ta, nó giống như sương khói vậy, nên con hãy nghe kỹ những
lời ta nói. Ta thật sự muốn con thứ lỗi cho ta, thường ngày ta nghiêm
khắc với con, lạnh nhạt với con, chỉ vì trong ta luôn cảm thấy có
lỗi với con. Con luôn hỏi ta mẹ con ở đâu, vì sao lại không sống cùng
chúng ta. Ta biết con luôn day dứt về chuyện này, đúng không? Ta sẽ
nói cho con biết rõ: Mẹ con đã qua đời rồi, giống như Tang bá của
con, đã tự bạo! Nàng tự bạo vì bảo vệ ta, vì ta mà chết, nên cả
đời này dù thế nào ta cũng thấy có lỗi với mẹ con. Đã có lúc ta
muốn theo nàng, nhưng ta lại không thể, vì còn có con, mẹ con muốn ta
chăm sóc con khôn lớn, ta không thể trái di nguyện của nàng, lại càng
không thể để con bơ vơ một mình được.”
Trần Tầm khẽ thở dài, yên lặng không nói gì, Trần Hy cũng yên lặng,
hắn đang dần dần tiêu hóa những thông tin cha hắn nói, tram dặm đào
vong,, lại đang bị thương, khiến trí não hắn có chút chậm chạp,
không tiêu nổi.
“Nhưng hôm nay, kẻ trước đây truy sát ta và mẹ con đã tìm được chúng
ta, ta không thể nhẫn nhục được nữa, ta lo sợ con không thể trưởng
thành, nhưng lại càng lo sợ ta không thể báo thù cho mẹ con.Vậy nên
ta nhờ Tang bá đưa con đi cùng với vật mà chúng ta liều mạng mới
tìm được- chính là phiến Vô danh giới chỉ này. Trong phiến giới chỉ
đó, có đủ hoàng kim để con tiêu dao thế tục, sống vương giả cả đời
không hết, cũng có đủ tài nguyên tu chân cho con, có thể đủ cho con tu
luyện đến Đan Nguyên cảnh"


Thiên Nam Tàn Ký - Chương #5