39:


Người đăng: hunterdemon

Thiên Lâm lại một mình bước chân vào cái này tháp, hắn liên tục ở đó tu luyện
dưới áp lực Thiên Lâm hắn chỉ muốn một mực nâng cao mình tự thân sức mạnh hắn
muốn sẵn sàng cho Thiên Tài Tranh Phong lần này.

Cái gọi Thiên Tài Tranh Phong đơn giản chính là các học viện đưa ra mình mạnh
nhất đội ngũ thi đấu với nhau, trong đó Hoàng Long học viện đội ngũ trước giờ
chính mạnh nhất tám người cứ đến khi Thiên Tài Tranh Phong tổ chức thì Hoàng
Long học viện luôn lấy chức vô địch từ tay Tiếu Viện.

Chung kết luôn là giữa hai học viện Hoàng Long và Tiếu Viện bọn họ Tiếu Viện
luôn dùng mọi thủ đoạn để thắng nhưng chưa bao giờ thành công nên qua các đợt
tổ chức bọn họ thủ đoạn ngày một tàn nhẫn hơn, đỉnh điểm nhất một lần chính là
Triệu sư huynh đạo lữ bị bọn hắn giết.

Thiên Lâm hắn hiện giờ đã thông qua bậc thang thứ hai mươi, hắn vẫn chưa gặp
phải yêu thú cản đường nhưng nơi đây áp lực không chỉ đơn giản là chấn áp mà
đã đến mức độ công kích hắn tinh thần lực, Thiên Lâm thức hải càng ngày càng
vững chắc hắn nguyên hồn tự thân mức độ đã đạt đến ngưỡng cửa cao nhất đại
viên mãn.

Thiên Lâm mỗi ngày hầu như nếu không ở với Thanh Nhi chăm sóc nàng thì hắn đều
đến nơi này rèn luyện, nơi đây thân ảnh lão giả có nói với hắn có thể thông
qua đánh giết yêu thú đều lấy bọn chúng bản nguyên tinh thần lực mà tẩm bổ tự
thân.

Thiên Lâm mỗi ngày đều là một chuỗi lặp đi lặp lại, hàng ngày cùng Thanh Nhi
cùng nhau nắm lấy nhân sinh thú vui hàng ngày nướng cá cho nàng ăn rồi sau đó
hắn bước vào tòa tháp này cùng Thanh Nhi cùng nhau tu luyện tinh thần lực.

Nàng cùng Thiên Lâm luyện hóa lôi kiếp dịch hồ tự thân hồn lực cũng đã đạt đến
năm mươi cấp độ chỉ cần hồn hoàn là sẽ đột phá nhưng Thiên Lâm căn dặn nàng
vẫn chưa cần tìm hồn hoàn gấp, hai người bọn hắn tiếp tục luyện hóa hết toàn
bộ lôi kiếp dịch.

Thiên Lâm càng ngày càng giống một con sam đeo theo bên người Thanh Nhi cho dù
bên ngoài hắn không tỏ ra thân mật cùng nàng nhưng khi về đến phòng thì hắn
luôn cứ ôm lấy nàng mọi việc hắn đều giành làm không để nàng làm việc gì.

Mọi thứ cứ như vậy êm đẹp diễn ra cho đến ngày học kì mới bắt đầu, mọi thứ
khung cảnh diễn ra cứ như là ngày đầu hắn đến đây lại một nhóm mới học viên
được tuyển mộ, hắn thầm tắc lưỡi khi những ngày đầu tiên gặp cô Chu.

Hắn trên vai một cái huy hiệu trận sư cấp độ hai làm cho nhiều học viên mới
chú ý đến hắn, một lát sau hắn đến lớp nhìn thấy cai kia nhút nhát thiếu nữ
thấy hắn liền chạy rồi còn một vài khuôn mặt mới.

Hắn lần lượt điểm qua cái kia từng cái thành viên mới rồi nhìn lại về cái kia
nhút nhát thiếu nữ, Thiên Lâm bỗng nhíu mày từ cái kia thiếu nữ bên cạnh là
một cái nhỏ bé đang lở lửng linh hồn nhưng cái này chỉ mình hắn thấy không ai
nhìn ra.

-Ngươi là ai, làm sao lại nhìn muội muội ta.

Một dáng người thanh tú thanh niên mái tóc đỏ rực đứng lên quát Thiên Lâm.

-Không có gì.

Thiên Lâm khuôn lạnh băng không cảm xúc nhìn tên kia khoác tay rồi bước đại
vào một chỗ ngồi, tên kia thanh niên khóa chặt Thiên Lâm như muốn động thủ,
Thiên Lâm cũng lười cùng hắn nhiều lời nếu hắn muốn thì cứ phóng ngựa qua đây.

-Vương Thanh ở đây.

Vương Thanh vừa bước vào thì đã bị Thiên Lâm kéo về chỗ gần hắn, mọi người
thấy cảnh này cũng chỉ lắc đầu bọn họ không ngờ chỉ mới hai tháng qua đi lớp
trưởng lại cùng Vương Thanh đã thân lại càng thân hơn.

-Thiên Lâm Vương Thanh bọn ngươi khỏe chứ.

Diệp Tịch Thủy nàng đã trở về rồi bước vào lớp cười đùa nhìn bọn hắn.

-Bọn ta khỏe.

Thiên Lâm nhìn nàng cười đáp, hắn làm sao không khỏe được chứ.

Một lát sau cô Chu bước vào lớp, lớp học đều yên tỉnh nhìn cô Chu rồi nàng yên
tỉnh gật đầu bước vào bục giảng.

-Hôm nay nếu không có ai có ý kiến thì lớp trưởng vẫn là Thiên Lâm.

Thanh niên kia sắc mặt khó coi nhìn Thiên Lâm.

-Ta không có ý kiến.

-Ta cũng vậy.

Cả lớp đều không có ý kiến với điều cô Chu nói đều đồng ý gật đầu mỉm cười với
Thiên Lâm, bọn họ đều hiểu rõ hắn tính cách và thực lực nếu so ra thì không
cần phải nói bọn họ không thể cùng Thiên Lâm sánh vai.

-Ta không đồng ý.

Cái kia thanh niên bất mãn cuối cùng đã lên tiếng.

-Oh nếu vậy thì các ngươi hãy quyết đấu với nhau để xem ai thắng thì người đó làm lớp trưởng.

Vương Thanh kinh ngạc nhìn tên kia rồi tươi cười nhìn hắn.

-Được ta ủng hộ ý kiến này.

-Đúng nơi đây tu chân thế giới thực lực vi tôn.

-Đúng đúng.

Trong lớp ai cũng gật đầu đồng ý cô Chu cũng không ngoại lệ, cái kia thanh
gương mặt nổi lên mạt độ công nhìn Thiên Lâm đầy hàn ý.

-Nếu ngươi đã muốn thì ta đến cùng ngươi.

Thiên Lâm nhẹ nhàng đứng lên hắn một mắt vải che mái tóc xanh phất bay làm cho
nơi đây nữ học viên cũng ngây người, không thể không nói hắn càng lớn càng
tiêu soái.

Hai người bọn hắn đi đến đạo trường, khắp đạo trường lúc này vắng vẻ chỉ có
toàn bộ thành viên lớp một ở đây, Thiên Lâm bước lên đạo đại cùng cái kia
thanh niên dưới sân Vương Thanh đang ngước nhìn hắn còn có cái kia nhút nhát
thiếu nữ.

-Không được giết người không được đánh tàn phế đó chính là quy tắc.

Một ông lão bước lên sân rồi hét lên.

-Thiên Lâm ta hy vọng ngươi có thể cho ta thấy ngươi như thế nào bản lĩnh mà hiêu trương trước mặt ta.

Thiên Lâm nhìn cái kia thanh niên hắn không thèm để tâm chỉ trên tay một kiếm
vẫn chưa rút khỏi bao.

-Huyền Vũ Thuần.

Hắn cái kia thanh niên hét to lên hắn thứ tư võ hồn màu đen hiện lên màu cái
màu đên huyễn thuẫn từ hư không xuất hiện rơi vào trên Thiên Lâm đỉnh đầu chấn
áp hắn.

-Bộ Đạp Thiên Hạ.

Thiên Lâm biến mất tại chỗ rồi lại xuất hiện ở một nơi khác rồi lại để lại hắn
tàng ảnh, từng bước chân của Thiên Lâm đều khéo léo đến cự điểm hoàn toàn
không có một tí dao động xuất hiện.

-Linh Hồn Suy Yếu.

Thiên Lâm xuất hiện hét lên phóng thích hồn lực hắn thứ hai hồn hoàn màu đên
hiện lên một cái đầu lâu xám tro trên đầu thanh niên kia hiện lên, Thiên Lâm
tiếp tục biến mất tại chỗ.

-Ngươi có đám cùng ta một trận hay chỉ biết trốn như một kẻ hèn.

Thanh niên tóc đỏ tức giận hét lên hắn chưa từng thấy cái gì thân pháp nhưng
vậy nhanh nhẹn làm cho chính hắn hoa mắt cả lên.

-Ngươi nghĩ trong một trận chiến sẽ có người cùng ngươi đứng trước mặt cho đánh cái này ngươi còn quá ngây thơ.

Thiên Lâm ngữ điệu vang lên kèm theo khinh thường đến cực điểm, hắn thấy cái
này người quá ngu ngốc nơi chiến trường sẽ có kẻ cùng ngươi trực tiếp chiến
sau quá ngu ngốc.

-Đúng lớp trưởng của các ngươi hắn nói rất đúng nếu thực chất là một trận chiến thì với suy nghĩ đó các ngươi chính là một cái xác.

Cô Chu nghe lời hắn nói cũng gật đầu đồng ý nói.

-Nếu ngươi thấy ta như vậy bất công ngươi thì ta sẽ cùng ngươi một trận.

Thiên Lâm cước bộ dùng lại trên lưng thanh kiếm đã rút một luồng vô tình kiếm
ý lạnh lẽo từ hắn tràn ra, nơi đây cô Chu cũng bắt đầu khiếp sợ hắn chỉ mới
biến mất hai tháng liền như vậy kiếm ý trở nên vô cùng mạnh mẽ.

-Huyền Vũ Khống.

Thanh niên tóc đỏ rống lên sau lưng hắn huyền vũ chân thật hiện lên, một cái
bản chân hướng về Thiên Lâm mà lao đến muốn đưa hắn giam lại.

-Không hổ là huyền vũ võ hồn nhưng ngươi còn chưa được.

Thiên Lâm tại chỗ trào phúng hắn, liền hắn một thân kiếm ý tuôn trào một luồng
băng lãnh vô tình làm thấu lạnh tim người trực tiếp đem cái kia bóng mờ bàn
chân chém nát.

-Huyễn Vũ Hoán Trí.

Cấp tốc hắn nhận ra nguy hiểm đem mình thứ hai võ hồn thôi thúc, hắn và Thiên
Lâm hai người vị trí bỗng chốc đỗi cho nhau, Vương Thanh cùng mọi người thấy
màn này cực kì kinh hãi đây là cái gì kinh khủng năng lực hoàn toán có thể
chuyển bại thành thắng.

-Hahahah Thiên Lâm ta biết ngươi sẽ như vậy không ngờ tới ta còn có loại này năng lực.

Hắn ngay tại chỗ cuồng tiếu nhìn cái kia kiếm ý đã lao đến gần Thiên Lâm chuẩn
bị đâm thủng Thiên Lâm.

-Thiên Lâm không.

Vương Thanh tại chỗ hét lên nàng không muốn hắn bị thương.

Thiên Lâm tại chỗ đôi môi nổi lên mạt độ công muốn dùng hắn kiếm ý tổn thương
hắn nực cười đến cực điểm, hắn kiếm ý chính là hắn tự thân tinh thần lực nuôi
dưỡng chỉ cần tùy ý là có thể làm nó biến mất hay xuất hiện.

-Không, không thể nào

Cái kia kiếm ý liền khi va chạm đến Thiên Lâm liền không có chút nào lực sát
thương rồi biến mất.

-Muốn dùng ta kiếm ý tổn thương ta, ngươi đây là cỡ nào nực cười.

Thiên Lâm đứng tại chỗ khuôn mặt băng lãnh nhìn cái kia ngu ngốc thanh niên
đang cực kì tức giận.

-Huyền Vũ Hóa Thuẫn.

Cái kia thanh niên thư nhất màu tím võ hồn xuất hiện, từ trên hắn tay một cái
một cái đên kịch phiến mai rùa xuất hiện rồi hắn một thân một thuẫn lao đến
chỗ Thiên Lâm mỗi hắn bước chân đều nhỏ xuống một vũng nước, từ Huyền Vũ Thuẫn
một luồn nước tràn ra đem Thiên Lâm khóa chặt lại.

-Chết đi.

Thanh niên tóc đỏ la lên.

-Ngươi còn chưa đủ khả năng.

Thiên Lâm vải băng che mắt biến mất.

Ầm!

Thanh niên kia hoàn toàn không phòng bị trước Thiên Lâm nên đã bị hắn đem nhốt
vào trong ảo cảnh, nơi đây không gian đen kịch từng thanh kiếm hiện lên đâm
trên người hắn, hắn toàn thân đã bị một cái trắng bốc khô lâu khóa lại.

Á!

Hắn la lên trong vô vọng từng thanh kiếm xuất hiện rồi đem hắn đâm tới toàn
thân máu tươi chảy ra, liên tục liên tục đâm đên khiên cho hắn thất khiếu đều
chảy máu.

-Thiên Lâm dừng lại.

Vương Thanh thấy cảnh này đã không chụi nỗi cái này Thiên Lâm võ kỹ quá tàn
nhẫn.

Sau khi nghe Vương Thanh gọi Thiên Lâm bừng tỉnh đem cái kia vải băng quấn
lại, lúc này thắng thua đã rõ.

-Ca ca ngươi không sao chứ.

Cô gái kia vội chạy lên sân đem chính mình hồn lực đánh vào cái kia thân người
đang suy yếu, hắn hồn lực đã không còn bao nhiêu còn tinh thần lực đã bị Thiên
Lâm bẽ gãy.

-Hồn lực dung hợp, là võ hồn dung hợp kĩ.

Cô Chu kinh ngạc nhìn cái kia thiếu nữ rót vào cái kia thanh niên hồn lực hoàn
toàn không bài xích mà tận lực cùng nhau hòa quyện.

-Cái gì bọn họ lại là võ hồn dung hợp kĩ người.

-Qúa kinh khủng rồi.

-Có vậy thì sao chẳng phải đến cả lớp trưởng ảo cảnh đều không thể chóng lại sao.

-Cho dù bọn họ có liên thủ cũng chả làm gì được lớp trưởng hắn võ hồn còn chưa toàn bộ phóng thích.

Toàn bộ nơi đây có người cảm phục nhìn họ cũng có người trào phúng bọn họ


Thiên Mệnh Cải Biến - Chương #39