Long Minh Tuyết Nữ


Người đăng: hunterdemon

-Thiên Lâm ngươi có thể thắng ta nhưng ngươi sẽ không toàn vẹn mà thắng.

Hắn cười gằn lên võ hồn thả ra.

-Muội muội giúp huynh,

Hắn hét lớn lên sau lưng cái kia cô gái võ hồn xuất hiện, một con huyền vũ võ
hồn một cái nhân ngư võ hồn, Thiên Lâm sắc mặt lạnh lại nhìn hai tên này võ
hồn dung hợp.

-Không được.

Cô Chu hét lên nhưng chưa kịp lao vào thì hai cái kia võ hồn đã hòa làm một.

Ầm!

Một dáng người tuyệt mỹ nữ nhân từ hư không xuyên đến, nàng một thân trắng
tinh quần áo con mắt nhìn xuyên thấu tất cả rồi nhẹ nhàng cất tiếng hát, nàng
cái kia giọng hát êm đềm nhưng lại mang theo khủng bố chấn động.

-Thiên Lâm thả ra Long Thần Hoàng võ hồn.

Vương Thanh vận dụng tốc độ đến cực hạn lao đến Thiên Lâm nàng võ hồn phóng,
đằng sau lưng bọn hắn chính một con tử kim chiến long mạnh mẽ thống trị tất cả
Long Thần Hoàng và một con băng giá lạnh lẽo Băng Bích Đế Hoàng Hạt.

Ầm!

Hai bọn hắn võ hồn dung hợp đem Thiên Lâm cùng Vương Thanh biến mất lại chỗ,
đem bọn họ hút vào một cái bộc ánh sáng rồi từ từ to lên hút lấy thiên địa
toàn bộ quang minh nguyên tố.

Bụp!

Bọc ánh sáng nổ tung để lộ một tuyệt mỹ bóng người, nàng tỏ ra cường đại quanh
minh ánh sàng khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh lùng nhẹ nhàng nhất tay khiên cho không
gian sụp đổ, nàng phi thường cao quý xem thường vạn vật tất cả mọi thứ vì nàng
mà cúi đầu.

Ánh mắt lạnh lùng khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng nhìn cái kia nữ nhân chỉ khẽ
cười duyên dáng rồi ngồi tay chỉ lên áo bay phấp phơi mê hoặc lòng người.

Ầm!

Một luồng ánh bạc từ tay nàng bay ra đem cái kia nữ nhân khóa chặt, nàng rất
đẹp nhưng đối với Thiên Lâm cùng Vương Thanh dung hợp võ hồn thì nàng chỉ như
một người thường đem so cùng vơi tiên nữ.

Nhẹ nhàng siết chặt cái kia nữ người hình bóng bị nàng bóp nát, trên nàng trán
sáng lên một ấn kí hoàng kim hình một thanh kiếm, cái kia bóng người nữ nhân
hoàn toàn tan biến chỉ còn lại một nam một nữ người.

-Thất bại bọn họ như vậy dung hợp võ hồn cũng chẳng phải lớp trưởng đối thủ.

-Không ngờ lớp trưởng bọn hắn lại có thể sử dụng võ hồn dung hợp kỹ.

Cô Chu Diệp Tịch Thủy cùng toàn lớp bất ngờ nhìn cái này Thiên Lâm bọn hắn, họ
đã không ngờ tới cái này khả năng đầu tiên hai người kia huynh đệ dĩ nhiên là
võ hồn dung hợp kĩ người bây giờ Thiên Lâm bọn hắn cũng như vậy còn chưa kể
đến Thiên Lâm cùng Vương Thanh chính là cực hạn võ hồn.

Một cái cực hạn sức mạnh khống chế quanh minh một cái cực hạn băng khống chế
băng nguyên đây một cái tổ hợp cực kì hoàn mỹ dung hợp kĩ võ hồn.

Nàng hình bóng đừng trên đạo đài nét mặt xinh đẹp nụ cười điểm trên môi một
thân bạch y phấp phơi đem toàn bộ ánh mắt đều hướng mình thu hút.

Bóng người nữ nhân biến mất hiện ra Thiên Lâm cùng Vương Thanh hai người bọn
hắn ôm chặt lấy nhau trên trán mỗi người đều có một cái khác nhau ấn ký hoàng
kim, Thiên Lâm hắn trên trán nổi lên một cái hư không ấn ký trong cái đó ấn ký
như chứa đựng bản nguyên vũ trụ, còn trên Vương Thanh trán chính một đám mây
nhỏ đang bao quanh một cái cây kiếm.

Thiên Lâm trên tay đang bồng Vương Thanh đi xuống khỏi đạo đài, hắn nhìn cái
này của hắn nữ nhân đang giả nam nhân không ngờ lại giấu hắn chuyện bọn họ có
thể dùng võ hồn dung hợp kỹ, nàng hai má đỏ lên rồi nhìn thấy mọi người nhìn
chằm chằm mình vội vẩy giụa bay ra khỏi hắn tay.

-Ai nha ai nha các ngươi coi như cũng thân mật ý tứ quá đó.

Diệp Tịch Thủy nhìn thấy màn này liền cười to trào phúng Thiên Lâm cùng Vương
Thanh.

-Ta với hắn có gì thân mật chỉ là thuận tiện bế hắn thôi.

Thiên Lâm cười nhạt đỏ mặt nhìn về cái kia cũng đang đỏ mặt Vương Thanh.

-Hai bọn hắn như vậy kì lạ chả nhẽ bọn hắn thật sự.

Diệp Tịch Thủy thầm nói rồi nhìn bọn hắn động tác thật sự đáng nghi.

-Đã vậy ta sẽ chú ý bọn hắn.

Cô Chu tức giận nhìn cái này hai huynh muội.

-Các ngươi đã thua nhưng vẫn ra tay độc ác.

-Niệm tình các ngươi thiên tài sở hữu dung hợp võ hồn ta quyết định chuyển các ngươi đến lớp 4.

Cô Chu nói rồi bay đi Thiên Lâm hắn đầy khinh bỉ nhìn cái này huynh muội tài
nghệ đã không bằng người nhưng không biết điểm dừng còn như vậy đối vơi hắn ra
tay độc ác, còn Vương Thanh hai con mắt đúng là tức giận nhìn cái kia bọn
người rồi hừ một tiếng bỏ đi.

-Đại ca, chúng ta vẫn không thể cùng hắn sánh vai.

Thiếu nữ đôi mắt ướt ướt đỡ mình đại ca lên rồi diều hắn đi.

Hắn cơ bản không phải muốn cùng Thiên Lâm gây chuyện mà là hắn tức giận Thiên
Lâm ngày xưa bọn hắn chính là Thiên Lâm người quen, trước đây bọn họ cùng với
nhau chơi đùa đối với nhau còn hơn cả huynh đệ ruột thịt nhưng dĩ nhiên bây
giờ hắn hoàn toàn quên bọ họ làm sao không giận hắn.

Cái kia thiếu nữ gặp hắn vô cùng vui mừng nhưng chính vì hắn biểu hiện làm
nàng buồn, nàng trước đây đem hắn xem là mình đạo lữ nhưng bây giờ hắn lại
quên đi nàng, lần kia gặp hắn nàng đã rất muốn nhiều chuyện cùng hắn ôn lại
nhưng hắn gặp nàng lại tỏ ra không quên biết.

Bọn họ lặn lẽ rời đi trước đi bọn họ muốn cùng hắn sánh vai nhưng dù như vậy
xa cách lâu năm bọn họ phấn đấu vĩnh viễn không thể cùng hắn chung một cấp
bậc, thiếu niên kia chính là Dương Lược còn cái kia thiếu nữ chính Nhu Nhi bọn
họ rời đi nhưng hai tay nắm chặt vẫn chưa từ bỏ hắn.

Thiên Lâm cùng Vương Thanh đi về lớp, bên cạnh Diệp Tịch Thủy vẫn đang rất mực
chú ý đến họ làm cho bọn họ cảm thấy không được thoải mái.

-Tịch Thủy ngươi có cần như thế nhìn ta cùng Vương Thanh.

Thiên Lâm không chịu được nói lên nhưng Diệp Tịch Thủy như không nghe hắn nói
gì chỉ quay đi chỗ khác một tí rồi lại tiếp tục nhìn bọn hắn.

Thiên Lâm đã trở thành lớp trưởng bọn hắn ngày hôm đó diễn ra suôn sẻ cứ như
vậy không có bất ngờ cho đến khi Thiên Lâm tan học về phòng, lúc này trước hắn
cửa phòng chính là cái kia huynh đệ.

-Các ngươi còn vác mặt đến đấy.

Vương Thanh tức giận nhìn bọn họ rồi bị Thiên Lâm ngăn lại.

-Các ngươi đến đây tìm ta là có gì việc.

Thiên Lâm hai mắt nghiêm túc nhìn bọn họ.

-Thiên Lâm ngày xưa chúng ta như huynh đệ ruột chẳng lẽ ngươi đã quên bọn ta

Dương Lược hắn ngữ khí ảm xuống nói.

-Lâm ca đã quyên Thu Nhi muội rồi sao.

Thiên Lâm đầu óc quay cuồng hắn bắt đầu nhơ lại từng chuyện ngày xưa ngày đó
khi hắn là tiểu hài đồng đi vào rừng thì báo mẹ rồi cứu lấy hắn bây giờ đạo lữ
rồi từng hình ảnh hiện lên trong đó có một thiếu niên cùng với hắn muội tử
ngày ngày đều sang Vô gia tìm hắn nhưng bỗng nhiên một ngày bọn họ biến mất
không đến gặp hắn nữa.

-Đúng là ngươi sao Dương Lược Thu Nhi các ngươi đã khác xa ngày xưa nên ta chẳng nhận ra.

-Ngày xưa các ngươi đã đi đâu.

Thiên Lâm hắn mừng rỡ lên ngày xưa hắn bạn thân chỉ còn lại bọn họ.

-Bọn ta cùng với cha đi về bọn ta gia tộc nhưng chưa kịp nói với ngươi bọn ta đã phải đi.

Dương Lược hắn khuôn mặt cười tươi cuối cùng cái này huynh đệ cũng đã nhớ hắn.

-Thu Nhi muội đã quá khác xưa nên đừng trách huynh không nhận ra muội.

-Hừ

Nàng hừ lạnh rồi ôm lấy hắn Thiên Lâm không đẩy nàng ra, Vương Thanh hai tay
ấn mạnh vào Thiên Lâm sau lưng rồi mở cửa ra vào phòng, Thiên Lâm hắn chỉ đành
cười khổ rồi mời hai người kia vào phòng.

-Thiên Lâm à ngươi vẫn chưa có đạo lữ chứ.

Dương Lược nhẹ nhàng hỏi hắn làm Thiên Lâm bối rối cùng lúc đó Vương Thanh
quay lại con ngươi xin đẹp nhìn hắn, đúng lúc đó Thu Nhi cũng là chăm chú nhìn
hắn hai nàng chính là chờ đợi hắn câu trả lời.

-Ta đã có.

Thiên Lâm thở ra nói Dương Lược nghe câu này trên mặt bắt đầu nhăn nhó còn cái
kia thiếu nữ chính là chán nản ảm đạm Vương Thanh thì ưỡn ngực tự hào nhìn
hắn.

-Ngươi có thể nói cho ta đó là ai không?

-Cái này.

Thiên Lâm gãi đầu nhìn Vương Thanh, Vương gật đầu nhìn hắn.

-Ta đạo lữ chính là cái kia Vương Thanh.

Lời hắn vừa nói làm cho Dương Lược cùng Thu Nhi hốt hoảng.

-Đừng nghĩ ta là cái kia nàng chính là nữ cải nam trang thôi.


Thiên Mệnh Cải Biến - Chương #40