Võ Hồn Dung Hợp


Người đăng: hunterdemon

Mặt ngọc dây truyền sáng lên một đạo thân ảnh từ nó xuất hiện, thân ảnh kia
trang nghiêm toàn thân thân trường bào trắng sau lưng thêu một con mắt, hắn
hai con mắt ngó nhìn Thiên Lâm rồi lại nở nụ cười.

-Ta chờ con ở Đại Thiên thế giới.

Hắn thân ảnh biến mất chỉ còn Thiên Lâm đang ngẩn ngơ.

-Hắn là ai, tại sao lại chờ ta.

Thiên Lâm đứng dậy rồi nắm trên tay mặt dây truyền trong lòng hắn dậy sóng,
xunh quanh hắn có quá nhiều bí ẩn, Độc Hành Thiên Đế vì hắn xưng chủ bóng mờ
ông lão một mực đợi hắn trở về Đại Thiên thế giới.

-Bây giờ ta muốn biết hết những này bí mật chỉ có thể tự thân mạnh hơn mới có thể chạm đến.

Thiên Lâm hai tay siết chặt nhìn về nơi kia bầu trời xanh hắn muốn một ngày
mình tự thân phá vỡ thương khung, siêu thoát thành mọi ràng buộc đi tìm tự
thân mình bí ẩn.

Thiên Lâm bước ra khỏi phòng từ từ cất bước hắn tự thân suy nghĩ những cái kia
bí ẩn đều từ hắn mà sinh ra, Độc Hành Thiên Đế tháp vì hắn sự hiện mà thức
tỉnh rồi hắn mặt dây truyền tự thân sáng lên chiếu rọi một khủng bố bóng
người.

Hắn sư phụ đã từng nói hắn gia tộc chính là không phải tự thân xuất hiện trên
cái này vị diện mà từ Đại Thiên thế giới đi qua, hắn đi lại pháp hệ rồi bước
vào mình tự thân phòng thí nghiệm rồi bắt đầu tiến hành điêu khắc.

Thiên Lâm trong nhẫn trữ vật lôi ra lôi kiếp dịch rồi tiếp tục lấy ra một khối
băng tinh, cái này băng tinh chính là hắn từ trong tòa tháp lấy ra, cái này
băng tinh không phải là bình thường băng tinh mà là vạn năm băng tinh đã cô
động băng dịch.

Thiên Lâm đem này băng dịch hòa vào lôi kiếp dịch, hai thứ hòa quyện vào nhau
một cách hoàn mỹ cả hai tỏ ra một làn sóng chấn động cực lạnh khiến nhiệt độ
giảm nhanh nó cái này chấn động còn kèm theo lôi lực.

Thiên Lâm tiếp tục lấy ra một một cái màu đỏ quặng, đây chính là cương thiết
vô cùng dẻo dai thích hợp để lưu trữ băng hồn lực, nếu đem băng hồn lực súc
tích ở đây lúc bạo phát một đòn có thể đưa cái kia công kích tăng gấp đôi.

Thiên Lâm đem cái này cương thiết từ từ cắt ra rồi hắn lấy đi vị trí hạch tâm
quan trọng nhất của cương thiết, từ cái này hạch tâm vị trí hắn đêm cắt nhỏ
rồi từ từ mày mòn nó từng khối nhỏ, Thiên Lâm trên tay đao khắc từ từ chạm
khắc tỉ mĩ từng hoa văn trên đó.

Hắn trên tay đao hòa vào mình tự thân hữu tình kiếm ý đem cái này cương thiết
khắc lên từng pháp trận súc tích hồn lực rồi tiếp tục khắc lên từng con chiến
kim phượng hoàng, Thiên Lâm đưa cái kia dịch vào trong đây trận pháp hòa làm
trận pháp hạch tâm.

Một canh giờ sau hắn hoàn thành cái này chiếc nhẫn nhỏ, cái này nhẫn được hắn
tận tâm khắc lên từng cái từng cái pháp trận cùng hoa văn, sau đó hắn còn mạ
thêm trên này nhẫn một ít vàng để tăng độ bóng, Thiên Lâm đưa cái này nhẫn làm
thành hai chiếc.

Hắn một chiếc là tử kim chiến long đang ở trên hắn ngón tay còn một chiếc khác
đang nằm trong nhẫn trữ vật để đưa cho Vương Thanh.

-Không biết muội ấy sẽ như thế nào nếu nhìn thấy nó, hehehe.

Hắn vừa đi vừa cười cợt.

Ầm!

Thiên Lâm va phải một cái thiếu nữ, khiến hắn cùng nàng té xuống đất nàng một
thân y phục cùng hắn chính là năm hai học sinh mái tóc óng ánh một màu xanh
thẳm nàng toàn thân gợi lên một vẻ đáng yêu.

-Xin lỗi, là do ta không nhìn đường.

Thiên Lâm xin lỗi nàng nhân nàng hai má đỏ lên rồi vội bỏ chạy đi, nàng máy
tóc xanh bay bay trong lúc chạy còn ngước nhìn hắn nói nhỏ gì đó.

-Thật kì lạ cô nương, thôi ta cần tìm cái của ta Vương Thanh.

Thiên Lâm lại tiếp tục đi, gương mặt hớn hở chạy về phòng mình lúc hắn mở cửa
ra một thân ảnh toàn thân trắng trẻo hồng hảo nữ tử đang cởi mình y phục, nàng
khuôn mặt không tì vết khuynh nước khuynh thành nhìn hắn rồi bỗng nhiên đỏ mặt
lên hét to.

-Cái đồ háo sắc huynh.

Vương Thanh hai má đỏ ửng nhìn hắn trên tay một ưng tụ thành một thanh kiếm
băng lao về phía Thiên Lâm nổ tung đầy lùi hắn ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Thiên Lâm tạp niệm trong đầu hắn dâng lên rồi liên tục nghĩ về cái kia trắng
trẻo thiếu nữ đang cởi y phục Vương Thanh, hắn lần đầu thấy Vương Thanh hình
dáng trắng trẻo thiếu nữ cái này bóng người đã trực tiếp in sâu vào hắn linh
hồn.

-Vương Thanh huynh có thể vào chưa.

-Không cho vào.

Vương Thanh nhốt hắn ở bên ngoài còn nàng thì hai má đỏ lên, nàng quá bất cẩn
để cái này sắc lang như vậy nhìn chằm chằm không chớp mặt.

-Vương Thanh tha lỗi cho huynh đi mà.

Thiên Lâm đứng ở bên ngoài chỉ biết bất đắc dĩ đứng đó cầu xin Vương Thanh,
rồi một hồi lâu sao hắn cũng đã được đi vào.

-Vương Thanh huynh có vật này muốn tặng muội.

Hắn trong tay cầm một chiếc nhẫn đưa ra.

-Thiên Lâm huynh, cái này đồ ngốc của ta.

Nàng vui mừng ôm trầm lấy cổ Thiên Lâm, Thiên Lâm trên tay chiếc nhẫn nhẹ
nhàng xỏ vào ngón tay nàng rồi hôn lên cái đó ngọc ngà đôi tay của nàng làm
cho Vương Thanh đỏ mặt lên.

-Thiên Lâm từ bây giờ huynh hãy gọi muội là Thanh Nhi.

-Được, Thanh Nhi của ta.

Hắn trên môi điệu cười nham hiềm nhìn nàng, nàng không ngờ cái này trước đây
băng lãnh người lại có như vậy sắc lang bộ mặt nhưng đó cũng chỉ lên chỉ đối
với nàng làm hắn trở nên như vậy háo sắc.

Ngày hôm đó bọn cùng nhau ngủ chung một giường, Vương Thanh đối với nàng nam
nhân vẫn rất hiếu kì hắn từ một người không có gì nổi bậc lại nhanh chống như
vậy trở thành toàn trường tâm điểm.

Nàng đem hắn từng kí ức nhờ lại, lần đầu gặp hắn lúc nhỏ một cái đáng yêu hài
tử rồi lại nhớ đến lần đầu gặp hắn ở đây Hoàng Long học viện rồi bị hắn đè lên
ức hiếp tiếp tục nhìn hắn kiên cường rồi giúp nàng vượt quá cô Chu thử thách.

Rồi lại tiếp tục một đánh bại từng đối thủ sau đó là cứng đầu một mình chống
đỡ võ hồn dung hợp kĩ, nang đôi môi nở một nụ cười tuyệt đẹp rồi nhẹ nhàng hôn
lên môi hắn.

Lúc này trên tay hồn lực thủ truyền vào người hắn nàng muốn biết bọn nàng có
thể hay không sử dụng võ hồn dung kỹ, nàng hồn lực đi vào người hắn cùng hắn
hồn lực tự nhiên là câu thông rồi hòa vào nhau tạo thành một cái khác hoàn
toàn hồn lực.

-Đúng là có thể, không ngờ huynh lại cùng ta như thế hồn lực thích hợp hoàn toàn.

Nàng đôi gương mặt cười tươi rồi ngủ đi chưa muốn nói với hắn lúc này.

Tại một nơi khác một đại hán nam nhân cùng một ông lão đang ngồi sau lưng bọn
họ là một cái tuyệt sắc thiếu nữ.

-Phụ Thân, ngươi nói đại ca tộc ấn lại một lần nữa phát quang.

-Đúng vậy, ta đã nhìn thấy hắn nhưng hắn bây giờ không như trước nữa mà là một cái khác người.

Đại hán kia nghe vậy gương mặt hốt hoảng hắn không ngờ mình ngày xưa đại ca
đại chiến mà dẫn đến tử vong, đằng sau hắn thiếu nữ cũng hốt hoảng không thôi.

Từ cái này ông lão thả ra một tấm lệnh bài đang phát sáng trên đó có một thân
ảnh thiếu niên đang ngồi tu luyện.

-Ta có thể cảm nhận linh hồn nhưng hắn khí tức khác xa, chỉ có thể nói là hắn đã luân hồi chuyển thế thành công.

-Hahahahah

Đại hán kia cuồng tiếu ngước nhìn nơi đây trời cao.

-Ta đại ca đương nhiên là sẽ trở lại các người cái kia quần vương bát đản sẽ có một ngày bị hắn phá nát.

-Gia gia cái kia ta thúc thúc hắn hiện giờ đang ở đâu.

Thiếu nữ nghe nàng cha nói cũng nhiệt huyết sôi trảo.

-Hiện giờ hắn chính là đang ở hồn đấu đại lục.

Ông lão vuốt hắn trắng buốt bộ râu nói.

Lời hắn vừa nói ra như khủng bố thiên lôi đánh vào hai người kia trong đầu,
hồn đấu đại lục cái kia chẳng phải là bọn họ ngày xưa kia bọn họ gia chủ đem
bon họ một nhanh chạy trốn với hi vọng rằng những kia đại cường gia sẽ không
thể tìm ra.

-Liên hệ với bọn kia Linh tộc là bọn ta đã tìm thấy ngày xưa hoàng huyết.

Nam nhân kia cầm một cái pháp ấn bóp nát truyền đi một đạo thần niệm đến một
nơi xâu xa.

-Hahahhaha, bọn ta ngày xưa huy hoàng hoàng huyết đã tìm thấy các ngươi cái kia người hãy chuẩn bị đem chúng ta còn xót lại hoàng huyết trở vệ.

Một vị toàn thân tỏ ra mênh mông hồng hoang khí tức người cuồng tiếu cười to.


Thiên Mệnh Cải Biến - Chương #38