Đầu Trọc Sư Huynh


Người đăng: hunterdemon

Thiên Lâm sau ngày hôm đó, hắn chưa một lần mở vải băng ở mất rồi cứ vậy một
tháng trôi qua, hắn sinh hoạt chỉ là đến lớp rồi lại đi qua trận pháp sư rồi
lại tu luyện.

Đối với trận pháp hắn chăm chú học, hắn thức dậy trước cả Vương Thanh rồi đến
pháp hệ để nghiên cứu trận pháp cùng với cách khống chế hắn tinh thần lực, sau
đó hắn lại đến lớp rồi lại đến pháp hệ đến tận tối mới về.

Có một số lần hắn được thầy Lâm chỉ ôm về phòng vì do quá mải mê nghiên cứu
nên tinh lực không biết từ lúc nào đã cạn.

Hôm nay hắn lại đên pháp hệ, nhưng lúc này ở đây không chỉ có thầy Lâm mà còn
có cả một tên đầu trọc thanh niên, hắn dang người to cao bắp thịt săn chắc cứ
như là một pháo đài di động.

-Oh đây là Thiên Lâm sư đệ sao.

Hai người lúc này cũng đã nhìn thấy Thiên Lâm, tên kia đầu trọc cũng nở nụ
cười rồi bước chậm đến bắt tay Thiên Lâm.

-Thiên Lâm đây chính là ngươi sư huynh, Triệu Tử hắn vừa trở về.

Thầy Lâm nhẹ nhàng chắp tay sau lưng bước tới, thầy Lâm lúc này cũng cực kì
vui mừng.

-Thì ra là Triệu sư huynh, sư đệ xin chào sư huynh.

Thiên Lâm hay tay chắp lại bái Triệu Tử một bái.

-Lâm sư đệ không cần đa lễ như vậy, sau này cứ gọi ta một tiếng sư huynh là được.

Triệu Tử đang rất vui nhìn về phía Thiên Lâm, sau đó hắn dắt Thiên Lâm và thầy
Lâm vào một căn phòng, căn phòng này rộng khoảng bốn mươi trượng dài hai mươi
trượng.

Toàn căn phòng này đều là các bản vẽ của trận pháp, nơi đây Thiên Lâm hắn chưa
từng được đặt chân tới.

-Thầy Lâm lần này sau khi hoàn thành nhiệm vụ em đã biết được trong cuộc chiến giữa các học viện sắp tới Tiếu viện sẽ giở trò với chúng ta,

Sau khi bước vào phòng sắc mặt của Triệu Tử hắn tràn đầy tức giận, hắn thở dài
rồi nói cho thầy Lâm và Thiên Lâm về kế hoạch của Tiếu viện mà hắn đã vô tinh
biết được từ trong lần làm nhiệm vụ này.

-Ta không ngờ Tiếu viện lại nhanh đến như vậy đã chuẩn bị ra tay đối phó chúng ta.

Sắc mặt hai người tràn đầy nghiêm nghị, bọn họ không ngờ Tiếu viện lại như vậy
chuẩn bị đối phó bọn họ học viện người sớm như vậy.

-Học viện chúng ta và Tiếu viện có xích mích gì sao thầy Lâm.

Thiên Lâm hắn sau khi nghe những gì sư huynh nói sắc mặt cũng âm trầm lóe lên
từng tia hàn ý.

-Không phải chỉ là xích mà bọn hắn điện trưởng rất cậm hắn chúng ta điện trưởng.

Thầy Lâm nghe Thiên Lâm hỏi hắn cũng chỉ biết thở dài rồi nói.

-Tại sao vậy thầy Lâm.

Thiên Lâm sau khi nghe vậy hắn cũng có một tí hiếu kì, tại sao hai vị điện
trưởng lại hận nhau đến vậy.

-Chuyện này, ta cũng không rõ lắm nếu muốn biết ngươi chỉ có thể hỏi hai cái vị kia điện chủ, chỉ có bọn hắn mới từng được điện trưởng kể qua ngọn ngành.

Thầy Lâm lắc đầu, đến hắn đã ở đây lâu như vậy mà cũng chả biết tại sao chỉ
biết là Tiếu viện trong mỗi lần tiến hành chiến đấu giữa các viện đều nhằm vào
họ học viện mà bày trò.

-Được rồi tiểu sư đệ, chuyện này đệ không cần biết mà hãy cố gắng nâng cao thực lực để đối phó bọn họ.

Triệu Tử lúc này cũng khoác tay rồi dẫn Thiên Lâm đi đến Long Thần Hồ, nơi đây
cảnh đẹp thơ mộng, từng con bướm màu xanh lam bay trên mặt nước cực kì huyền
ảo.

Nơi đây nước cực kì trong đến nổi thể thấy được đấy hồ, đúng lúc này Triệu Tử
cũng dừng lại hắn ánh mắt tràn đầy hận thù.

-Sư đệ lần này chúng ta cần phải làm cho bọn chúng có đến mà không có về.

Nghe thấy vậy Thiên Lâm hắn cũng sửng sốt, sư huynh lại có như vậy sát cơ với
Tiếu viện, rõ ràng mối quan hệ giữa hai viện là không chết không thôi.

-Sư đệ có muốn biết vì sao ta lại nói như vậy không.

Thiên Lâm vải băng quấn trên mắt cũng không thế giấu được sự hiếu kì của mình,
hắn nghe vậy rồi gật đầu.

Hai huynh đệ bọn hắn đi đến ven hồ, lúc này Triệu Tử hai mắt hàng lệ đã từ từ
chạy xuống, hắn nhàng ngồi xuống đôi mắt như nhìn về thăm thẳm xâu xa nơi.

Hắn cơ thể tuy ở đây nhưng hồn thì đã không biết ở đâu, hắn tay đặt lên Thiên
Lâm rồi hắn cất tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề này.

-Ngày xưa ta đã từng yêu một người, nàng ấy tuy không phải đẹp nhất nhưng trong lòng ta không ai sánh bằng, ta và nàng sống một cuộc sống yên vui ở học viện.

Hắn giọng nghẹn lại, trái tim như bị thứ gì đó cắn xé dòng lệ chạy dài trên
hắn hai má.

-Sư huynh nếu ngươi không chụi được thì hãy khóc lên ta sẽ ở đây với ngươi.

Thiên Lâm nhìn thấy Triệu Tử lúc này cũng nghẹn lòng, hắn từ một nam nhân cao
to mạnh mẽ mà giờ khi nói về hắn đạo lữ lại biến thành bộ dáng này.

Đây là phải cỡ nào yêu thương quan tâm mới có thể dẫn đến đau buồn như thế
này, Thiên Lâm hắn tuy chưa từng có đạo lữ nhưng hắn vẫn có người thân và hắn
cũng đã nếm trải cái này cảm giác.

-Khi ta và nàng tham gia các viện đại chiến, bọn ta đã gặp phải Tiếu viện, bọn chúng cái này tiểu nhân bị ổi sau khi bị bọn ta đánh bại đã ra tay đánh lén muội ấy, nàng ấy chết trên đôi tay ta, còn cái kia hung thủ tuy đã bị ta giết nhưng ta sát tâm lại chưa bao giờ tiêu tang.

Trong mắt hắn hỗn độn cảm giác đen xen, sát cơ nồng nặc, đau thương, thù hận,
tự trách mình đó là những gì Thiên Lâm nhìn thấy trong đôi mắt của Triệu Tử
lúc này.

-Sư huynh ngươi đã trả thù cho tỷ ấy rồi, có thể nếu tỷ ấy biết sẽ rất vui nhưng tỷ sẽ không muốn thấy mình cái kia yêu nhất nam nhân vì mình mà tiều tỵ đến mức này.

Thiên Lâm nhìn thấy Triệu Tử lúc này cũng không khỏi cảm thấy chua xót, hắn
chỉ thấy một người đang vô cùng bất hạnh nhưng cũng vô cùng kiên cường nếu sợ
là người khác thì e là ở đây nói chuyện với hắn chỉ là cái xác.

-Sư đệ cảm ơn ngươi, ta hi vọng ngươi mang về cho ta học viện vinh quang.

Triệu tử đứng dậy hắn hai con mắt hàng lệ nóng đã mất chỉ còn lại ánh mắt kiên
định nhìn về Thiên Lâm.

-Sư huynh, học viện đã mang đến cho ta gia đình thứ hai ta sẽ vì nó mà cố hết sức.

Hai mắt của Thiên Lâm tràn đầy kiên định, nhưng trong tâm hắn cũng đã sinh ra
sát khi với Tiếu viện.


Thiên Mệnh Cải Biến - Chương #26