Mất Khống Chế


Người đăng: hunterdemon

Bỗng nhiên Thiên Lâm hắn võ hồn lại lần nữa sáng lên, hắn tả đồng từ xanh lam
bỗng trở thành tử kim.

Răng rắc!

Toàn bộ không gian xung quanh ba người lại lần nữa sụp đổ, hồn điện điện chủ
và cô Chu lại bị hắn kéo vào ảo ảnh không gian.

-Thiên Lâm tiểu tử ngươi đang làm cái gì vậy.

Hồn điện điện chủ hắn lại phát hiện mình trong ảo cảnh rồi la lớn lên, nhưng
lần này ảo cảnh không còn nhẹ nhàng như trước, từng ma thú từ trong ảo cảnh
lần lượt xuất hiện.

Những con ma thú này đều khác những ma thú mà hắn từng thấy, từng từng con hắc
quang mạnh mẽ tỏa trên người bọn chúng có một đường vân màu tím chạy dọc theo
sống lưng.

-Điện chủ, cái này không phải là ta, ta võ hồn con mắt bỗng nhiên kích hoạt ta không thể làm chủ.

Thiên Lâm hai mắt lúc này một mảnh tử kim càng ngày càng sáng rực, từ trong
hắn tả đồng từ đợt tưng thần lực tỏa ra công kích hai người kia, tuy cái này
công kích không mạnh nhưng đang từ từ suy yếu bọn họ.

-Thiên Lâm nhắm hai mặt lại.

Bóng mờ thanh niên giọng nói vang lên chấn tỉnh Thiên Lâm, hai mắt hắn nhắm
nghiền lại nhưng cái này con mắt thư ba lại mở ra.

-Tiểu tử, ngươi cái này ngươi con mắt cho đến khi học được ngươi hãy đeo bịt mắt đi.

Cô Chu lúc này một hôi từ trán chảy xuống, còn điện chủ tuy không như cô Chu
nhưng nét mặt vẫn rất là khó coi, hắn tuy có thể dễ dàng phá vỡ cái này ảo
cảnh nhưng sẽ khiến cho Thiên Lâm bị thương.

-Thiên Lâm cái này có làm khó tầm nhìn của ngươi không.

Cô Chu lúc này quay sang Thiên Lâm ân cần hỏi thăm hắn, điều này khiến cho
Thiên Lâm cảm thấy ấm lòng vì ngoài mẫu thân và phụ thân hắn thì cô chu chính
là người làm cho hắn cảm thấy ấm áp.

-Cô Chu, không có việc gì ta tinh thần lực và cái này con mắt dọc hoàn toàn có thể thay thế ta con mắt.

Thiên Lắm quấn vải trắng che lại hắn hai mắt, còn con mắt thư ba kia vẫn ở đó
nhưng trong trạng thái ẩn khiến không ai nhìn thấy.

-Được rồi Thiên Lâm, nếu không có việc gì nữa thì hãy về đi ở đây ta còn có việc.

Nói xong hắn thân hình ngay lập tức biến mất, một lát sau hắn lại xuất hiện
lần nữa bên cạnh là một vị khác điện chủ.

-Nếu điện chủ đã nói vậy thì chuyện hôm nay kết thúc đi, con cứ về lớp trước đi.

Cô chu khoát tay với hắn rồi cũng bỏ đi, lúc này hắn đành đi về lớp một mình.

-Thiên Lâm có chuyện gì vậy.

Hắn đang đi trên đường về lớp thì thấy Vương Thanh đang đứng trước đợi hắn,
Vương Thanh cái tên này hai đôi mắt tròn xe nhẹ nhàng nhìn Thiên Lâm làm hắn
ngây người.

-Thiên Lâm tại sao ngươi không tra lời, oh sao ngươi còn bịt mắt nữa, mắt ngươi có vấn đề sao.

-Không mắt ta vẫn ổn chỉ là do hồn kỹ không thể khống chế nên không thể mở mắt.

Thiên Lâm lắc đầu nhìn hắn, cái tên là huynh đệ của hắn mà hắn lại bị tên này
làm cho hắn thất thần.

-Về sau ta cần phải luyện tâm ý thêm nữa, ta bây giờ quá dễ bị mê hoặc.

-Ngươi đang nói gì đó Thiên Lâm, mà bộ dáng khá hợp với ngươi đó.

Hắn cùng Vương Thanh bước vào lớp, cả lớp nhìn thấy hắn cũng bất ngờ nhưng sau
khi nghe hắn giải thích thì cũng gật đầu rồi không nói gì.

-Thiên Lâm, con tâm định quá yếu quá dễ bị những thứ như nữ nhi mê hoặc.

Bóng mờ thanh niên lại hiện lên trong hắn thức hải rồi than nhẹ, liếc chừng
hắn rồi lại bỏ đi rất nhanh.

-Ta thấy bộ dạng này của lớp trưởng còn tiêu soái hơn cả trước nữa.

-Hừ.

Vương Thanh nghe vậy hắn hai má cũng đỏ lên, tức giận đúng hắn đang giận từ
một tâm điểm của lớp mà giờ đây hắn đã bị Thiên Lâm chiếm hết, nhưng hắn không
ghen tỵ với Thiên Lâm mà ngược lại hắn rất vui


Thiên Mệnh Cải Biến - Chương #25