Rời Khỏi Hoàng Long Học Viện


Người đăng: hunterdemon

Sau đêm đó hắn tâm ý càng ngày càng rắn rổi hơn, muốn bảo vệ người mình quan
tâm muốn trả thù thì hắn cần thực lúc, từ lúc đến đây hắn đã cảm nhận được sự
ấm áp nhưng cái này cũng làm hắn lơ là hơn.

Một tháng tiếp theo hắn tiếp tục tu luyện, hắn tinh thần thức hải cái kia tiểu
nhân đã thành hình vẫn đang xếp bằng ngồi im trong hắn tinh thần hải.

Lúc này cửa phòng hắn bổng mở ra, Vương Thanh hắn đã trở về phòng, Vương Thanh
ngó nhìn Thiên Lâm đang tu luyện hắn từ từ bước lại gần Thiên Lâm.

Gương mặt hắn kề sát Thiên Lâm rồi nở nụ cười, sau đó hắn cũng về mình giường
rồi tu luyện, đến lúc hoàng hôn thì hắn lại mở mắt gọi Thiên Lâm.

-Thiên Lâm, học kì này đã sắp hết rồi trong vòng hai tháng này ngươi có muốn đi với ta về nhà không.

Thiên Lâm hắn cũng đã tỉnh, trên trán con mắt dọc đang mở ra nhìn thẳng vào
mắt Vương Thanh.

-Ta cũng chẳng đi đâu nếu như ngươi nói vậy ta sẽ đi với ngươi.

-Được, vậy ngươi chuẩn bị hành lí trước đi.

Nói xong tên đó lại bỏ ra ngoài mất dạng, nhưng hắn vẫn còn ở đây ở trong phạm
vi dò xét của Thiên Lâm.

-Hành Thiên bá bá.

Sau khi bước ra khỏi phòng rồi đi được ba mươi trượng thì hắn dừng lại móc một
tâm lệnh bài ra khẽ gọi.

-Vương Thanh con có việc gì.

Một thanh niên chậm rãi từ miếng lệnh bài đó nỗi lên, hắn thân hình Thiên Lâm
không thể nhìn thấy được, chỉ nhìn thấy một nam tử có dáng người cứng cáp đang
đứng.

-Bá bá con muốn đưa bạn còn về cùng có được không.

Bóng mờ nam tử nghe vậy chỉ hơi sửng sốt rồi cười và gật đầu với Vương Thanh,
bỗng nhiên hắn sắc mặt thay một con mắt sắc bén như nhìn thấu cả linh hồn nhìn
chầm chầm vào Thiên Lâm.

Thiên Lâm vội đóng hắn con mắt lại ngừng dò xét thanh niên đó, cái nhìn đó
khiên hắn cực kì chấn động, lúc đó hắn cư như là bị hung thú nhìn vào.

-Thật bất cẩn, nếu như Vương Thanh biết ta nhìn chầm chầm hắn như vậy thì ta tiêu đời rồi.

Trên trán hắn cũng toát mồ hôi lạnh, cái kia bá bá của Vương Thanh quá khủng
bố rồi chỉ nhìn thôi mà đã khiến hắn cảm thấy nguy hiểm như vậy nếu thật chất
đứng trước thì sẽ như thế nào.

-Thôi không lo nữa giờ thì lo dọn đồ đi với tên kia.

Một lát sau Vương Thanh hắn cũng bước vào nhìn chầm chầm cái này Thiên Lâm,
Thiên Lâm cũng giật mình thầm nghĩ : chẳng lẽ hắn biết ta dò xét hắn".

Thiên Lâm đứng dậy rồi đi ra ngoài, hắn chạy đến pháp hệ để lấy trận pháp trữ
vật, hắn sau khi đến pháp hệ về thì thấy Vương Thanh đã soạn đồ xong đang chờ
hắn.

Lại phải nói Vương Thanh cái tên này lúc nào cũng rất thơm, thơm đến mức làm
Thiên Lâm ngây người ra.

-Được rồi chúng ta đi thôi.

Vương Thanh đứng dậy dòm Thiên Lâm một cái rồi bước ra khỏi phòng, hắn không
nói gì đến chuyện kia cả.

-Vương Thanh, ngươi cầm lấy.

Thiên Lâm quăng cho Vương thanh một chiếc nhẫn nhỏ, trên chiếc nhẫn ấy có một
viên hắc thạch khắc đầy trận pháp nằm ở bên trong.

-Thiên Lâm, ngươi cái này đây là.

Vương Thanh mắt tròn xoe nhìn chiếc nhẫn này rồi ngó nhìn Thiên Lâm, hai mặt
của tên đó đỏ lên.

-Đây là nhẫn trữ vật, ngươi mau cất đồ vào đi.

Thiên lâm sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đang nghĩ tại sao cái tên này lại
đỏ mặt, chỉ đưa hắn một chiếc nhẫn mà đã như thế.

-Hừ!

Vương Thanh hắn hừ lạnh rồi nhéo vào hông Thiên Lâm một cái, Thiên Lâm chưa
kịp phản ứng thì hắn đã chạy đi trước.

-Cá...cái tên này.

Bị nhéo nên Thiên Lâm cũng bị khựng lại sau đó hắn hai cánh bật tung ra, Long
Thân Hoàn võ hồn long dực phóng thích đuôi theo.

Vương Thanh hắn dưới chân băng nổi lên, hắn nhẹ nhàng lướt đi cực nhanh, hai
người bọn họ rời khỏi Hoàng Long học viện tiến về phía hướng bắc.

Rời khỏi Long Hoàng Học viện được ba canh giờ thì họ dừng lại bên một bờ suối,
lúc này cũng đã giữa trưa Vương Thanh đang lấy lương khô ra ăn.

Thiên Lâm thì lại bước xuống hồ bắt cá, hắn con mắt mở ra đưa toàn bộ cái hồ
này nhìn thấu, từng động tác tay của hắn cực kì uyển chuyển, mỗi lần hắn tay
vung ra là có một con cá bây lên bờ hồ.

Một lát sau đầy đủ năm mươi đầu cá thì hắn mời dừng lại, từ trong hắn nhẫn trữ
vật lấy ra từng lo từng lọ gia vị, sau đó lại là một cái chảo.

-Tên này chẳng lẽ còn biết nấu ăn, không lẽ hắn tính chiên cá, thế vậy ta còn ăn lương khô sau.

Vương Thanh hai con mắt nhìn cái tên đang lấy nồi kia nhìn chầm chầm, gương
mặt bất ngờ nhìn Thiên Lâm.

Thiên Lâm cũng không chú ý chỉ lo làm sạch cái kia cá, một lát sau ròng rã một
muồi thơm nổi lên bay đến chỗ Vương Thanh.

Cái tên này đang ngồi đó bỗng nhưng hai mũi hắn như muốn nổ ra, chạy theo mùi
thơm này lúc hắn đến nơi chỉ thấy cái tên Thiên Lâm đang ngồi bên một đống cá
chiên với ca nướng.

Từng con cá óng ánh sắc vạng như mặt trời, Vương Thanh nuốt nước miếng bước
lại gần Thiên Lâm, mùi thơm của cá vẫn đang làm cho Vương Thanh mũi như muốn
nổ ra.

Lúc lại gần hắn thấy Thiên Lâm vải băng đang quấn trên mắt tung bay theo làng
gió, Thiên Lâm mái tóc màu xanh đang bay theo gió, tóc hắn như là nước biển
đang đung đưa theo gió.

Lúc này Vương Thanh hắn hai má đỏ lên rùng mình nhìn Thiên Lâm một cái rồi lại
nhéo hông hắn, Thiên Lâm bị nhéo con đau truyền đến đại não vội quay về sau
lưng hắn.

Lúc này hắn nhìn thấy Vương Thanh hai má đang đỏ lên, ánh nắng chiếu vào tên
kia mái tóc hồng làm cho mái tóc ấy càng thêm đẹp làm cho Thiên Lâm rùng mình
lên.

Hắn vội vàng lấy cá đưa cho Vương Thanh rồi lại nhéo mình một cái, trong lòng
hắn bây giờ đang có một cảm xúc kì lạ mà hắn chưa từng thấy


Thiên Mệnh Cải Biến - Chương #27