Ta Muốn Phong Tiên.


Người đăng: nguyenvanquanga

Đêm đó cha mẹ Vạn Hoa Quân cùng hai vị sư thúc, sư bá trở về sau nửa ngày quần
quật với sóng nước, một nhà mười ba người quây quần bên mâm cơm nhỏ, trong đó
có món thịt Hàn Bối Ngư xào mặn.

Đầu Hàn Bối Ngư này lớn cỡ nắm tay người trưởng thành, sở dĩ mẹ hắn làm ra món
xào mặn cũng vì để cho cả nhà được thưởng thức một cách công bằng, đệ đệ Vạn
Hoa Chân mười tuổi tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, chằm chằm nhìn dĩa Hàn Bối
Ngư thơm lừng mà miệng không ngừng chảy xuống nước dãi, bữa cơm này vô cùng
vui vẻ, tràn ngập tiếng cười.

Sau bữa ăn, Vạn Hoa Quân lững thững đi dạo, hàn khí từ thịt Hàn Bối Ngư chậm
rãi chuyển hoá thành linh khí thẩm thấu trong từng tấc kinh mạch, tẩm bổ cơ
thể, mặc dù là ít ỏi thế nhưng cũng đủ khiến cho Vạn Hoa Quân cảm giác toàn
thân thư thái.

Đông chí, bầu trời le lói ánh trăng, ở Đàm thôn tầm này sương mù bao phủ,
người đứng đối diện người mười trượng không thể nhìn thấy rõ trang dung, Vạn
Hoa Quân ngồi tại vườn rau nhỏ sau nhà, hai tay bắt quyết, tâm thần nhanh
chóng đi vào trạng thái nhập định.

Thiên địa linh khí ít ỏi xung quanh bị công pháp luyện khí dẫn dắt, tại trên
bầu trời như có từng trận gió nhỏ quét qua, linh lực bàng bạc xao động tựa hồ
một màn sương mù mỏng manh, lấy Vạn Hoa Quân làm trung tâm cấp tốc bao trùm.

Huyết Khí cảnh tất cả có ba tiểu kỳ phân chia thành sơ, trung, hậu, xem trọng
việc thanh lọc, làm tinh thuần máu huyết trong cơ thể, mà thiên địa linh khí
lại như chất dẫn, hình dung cụ thể thì là dung môi dùng để thanh lọc khí
huyết, sau khi đạt đến hậu kỳ mỗi giọt huyết dịch đều chứa đựng một lượng linh
khí cực kỳ nồng đậm, phía sau là trạng thái bão hoà hay còn gọi viên mãn cảnh,
muốn đột phá tầng thứ cảnh giới này phải tìm cách để cho linh khí thấm nhuần
vào xương cốt, tẩy lễ nhục thân.

Đàm thôn lịch sử mấy trăm năm hình thành cũng cực hiếm người có thể thuận lợi
đi đến Hoá Cốt kỳ bởi lẽ độ khó của nó vô cùng to lớn, hơn nữa tại hạ du
Nguyệt Giang linh khí trong thiên địa quá mức ít ỏi, tuyệt đối không phải chốn
phúc địa tu chân, Đàm thôn thôn trưởng hiện tại Uông Chung chính là Hoá Cốt
hậu kỳ cường giả, lão nhân gia năm nay cũng ngót nghét bảy mươi, thời trai trẻ
từng là ngoại môn đệ tử của một đại môn phái tu Tiên.

Vạn Hoa Quân đột phá viên mãn Huyết Khí cách đây hơn ba tháng, trước mắt là
Hoá Cốt, nếu như trường hợp dưới hai mươi tuổi trở thành Hoá Cốt thì hắn sẽ
chính thức ghi danh vào lịch sử Á La đại lục với tư cách thiên tài trẻ tuổi,
điều này không những khó mà ở trong hoàn cảnh của Vạn Hoa Quân lại càng thêm
khó vạn phần.

Nhiều lần minh tư khổ tưởng nhưng rốt cuộc Vạn Hoa Quân cũng không thể tìm ra
cho mình một con đường thực sự rõ ràng, trên lý thuyết để đột phá Huyết Khí
cảnh tiến vào Hoá Cốt điều kiện tiên quyết phải khiến cho khí huyết đạt đến
trạng thái bão hoà, sau nữa là đánh sâu dung nhập linh khí vào trong xương
cốt, bất quá, đó chỉ là lý thuyết, tại thời điểm này đã đạt đến cực hạn của
bản thân rồi, tựa hồ gông cùm xiềng xích trói chặt Vạn Hoa Quân vậy.

Buổi sáng trời trong, sương mù chưa kịp tản, trên từng tấc cây ngọn cỏ vẫn còn
ẩm ướt, sau một đêm tu luyện Vạn Hoa Quân uể oải mở mắt, hắn thư thái trầm
mình xuống dòng Nguyệt Giang sau nhà, nước sông lạnh toát như dao sắc cứa vào
thân thể, hàn khí tích tụ trên da thịt hoá thành vô số bọt bong bóng khí, chậm
rãi thẩm thấu, du nhập vào mười vạn lỗ chân lông.

Suốt bảy năm trời, việc tắm sông buổi sáng đã sớm trở thành thói quen, Vạn Hoa
Quân phát hiện ra hàn khí không những có tác dụng bồi bổ thân thể, cường gân
kiện cốt mà còn bù đắp đầy đủ khí lực cho bản thân hắn mỗi khi mệt mỏi, lao
lực.

" Hoa Quân! Lại tắm sông a? Mấy năm rồi cũng không chịu từ bỏ thói quen, cẩn
thận không lại cảm hàn thì khổ! " Đúng lúc này phía sau lưng Vạn Hoa Quân bỗng
nhiên vang lên tiếng gọi trầm trầm, thanh âm kia trong trí nhớ của hắn vô cùng
quen thuộc, bất quá, một đoạn thời gian khá dài Vạn Hoa Quân tựa hồ đã quên
lãng.

" Thiết Ngưu! " Vạn Hoa Quân kinh ngạc, đứng trước mặt hắn một thanh niên cao
lớn, tướng người phương phi vạm vỡ, toàn thân trên dưới vô cùng tráng kiện,
chỉ có khuôn mặt non nớt là nói cho người ta biết thanh niên này thực chất
cũng mới tầm tuổi Vạn Hoa Quân.

" Bảy năm rồi không gặp, chừng ấy thời gian tiểu tử ngươi rốt cuộc đã đi đâu?
" Nét kích động hiện rõ trên khuôn mặt, Vạn Hoa Quân vội mặc lại y phục, nhanh
chóng chạy thẳng lên bờ vừa hỏi han ân cần vừa ôm chặt lấy đối phương.

" Ta đi tu Tiên, haha, Hoa Quân, ngươi không biết đâu, thế giới bên ngoài quả
thực vô cùng to lớn, phi thường đẹp đẽ, bảy năm miệt mài chẳng quản khổ cực
cuối cùng Thiết Ngưu ta cũng đặt chân vào hàng ngũ tu chân giả, ngươi biết
không! Cách đây mấy hôm ta vừa đột phá trung kỳ Huyết Khí! Hắc Hắc.. Nói đến
đây lão tử lại không kìm nén được kích động.. Sư tôn ta, lão nhân gia người
rất hài lòng mới cho phép ta xuống núi.. Lão tử về thăm ngươi.. Huynh đệ tốt "
Ở phía đối diện đôi tay to lớn của Thiết Ngưu đồng thời mở sẵn.

" Ngươi về thôn chỉ để thăm hỏi ta thôi sao? " Vạn Hoa Quân bĩu môi cười.

" Ta về trước là để bái tạ vong linh phụ mẫu, sau nữa là thăm ngươi! " Thiết
Ngưu nhìn Vạn Hoa Quân gật đầu nói, cánh tay to lớn xiết chặt lấy cơ thể hắn
như muốn nhấc bỗng đối phương.

" Hoa Quân! Cả đời này ta chỉ có duy nhất ngươi là huynh đệ, lần này trở về ta
muốn dẫn ngươi rời khỏi Đàm thôn, cùng lão tử ngao du thiên hạ, đừng lo, từ
nay ta sẽ thay bá phụ, bá mẫu bảo hộ ngươi, tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ
nào khi dễ ngươi, chỉ cần Thiết Ngưu còn thì Vạn Hoa Quân tốt " Ánh mắt trầm
xuống, Thiết Ngưu lần nữa gật đầu chắc nịch như muốn khẳng định lại tâm ý của
mình.

" Ta cứ tưởng ngươi quên mất Hoa Quân rồi!... Chúc mừng ngươi! Thiết Ngưu,
phần tâm ý này ta nhận nhưng có lẽ ngươi không thể bảo hộ được cho ta cả đời,
hơn nữa ở Đàm thôn ta còn phụ mẫu ".

Vạn Hoa Quân trầm mặc nói, trong lòng vô cùng cảm khái, nếu như để cho Thiết
Ngưu biết hiện tại bản thân hắn đã là viên mãn Huyết Khí thì có khác gì đem
cây búa nện thẳng vào mặt đối phương, đả kích lớn như vậy chưa chắc Thiết Ngưu
có thể nhất thời chấp nhận được.

" Hoa Quân! Ngươi khoan từ chối, thế giới bên ngoài lắm điều thú vị, lão tử
mặc dù chỉ mới đi hết một vòng Á La đại lục nhưng trong lòng cực kỳ mong đợi,
ở đó ngập tràn tươi mới cũng đầy rẫy hy vọng, đừng nói chi Đại Thiên Thế Giới
mênh mông .. Hoa Quân!

Ngươi tư chất không kém ta, chẳng lẽ cứ ru rú mãi trong cái ao nhỏ này? Nghe
lời ta, thà là sao băng một lần đốt sáng thiên không rồi tắt còn hơn ngọc bích
chìm trong bùn đất, ta dám chắc bá phụ, bá mẫu cũng hy vọng ở ngươi như vậy,
hùng ưng khôn lớn phải bay lượn chín tầng trời.. Lý Ngư vượt võ môn phải tung
hoành cửu trọng thiên " Ngôn từ hùng hồn, khí thế chấn nhiếp, Thiết Ngưu hung
hăng bắt lấy bả vai Vạn Hoa Quân lay mạnh.

" Thế giới bên ngoài ư? Sớm muộn ta sẽ đến, nhưng không phải lúc này " Đôi mắt
ngập tràn lửa nóng Vạn Hoa Quân thầm nghĩ, trong cái nhìn hướng Thiết Ngưu
cũng chứa đựng một chút ngưỡng mộ.

" Tạm thời bỏ qua chuyện đó đi, huynh đệ! Ngươi định ở lại Đàm thôn bao lâu? "
Vạn Hoa Quân hỏi.

" Một tháng " Thiết Ngưu cười.

" Được! Vậy một tháng này Hoa Quân cùng ngươi bồi bạn " Vạn Hoa Quân đáp.

....

Nghĩa địa Đàm thôn, cạnh gốc cây Tuyết Tùng có hai nấm mồ nhỏ phía trước dựng
lên hai tấm bia đá nghiêng ngã sơ sài, Thiết Ngưu phủ phục quỳ gối trên mặt
đất hung hăng dập đầu ba cái, trong ánh mắt thiếu niên thanh thuần chứa đựng
nồng đậm tang thương cùng hồi ức, tựa hồ một lão nhân ly hương lâu ngày quay
trở lại, nhìn cảnh vật xung quanh Thiết Ngưu sụt sùi khóc nấc.

" Phụ mẫu! Hài tử về thăm các người rồi! Hai người yên tâm, thù nhà sớm muộn
ta cũng báo, phụ mẫu nhìn đi, Thiết Ngưu đã trưởng thành, đã là một cây đại
thụ không sợ bão bùng mưa nắng, bảy năm! Bảy năm, hài tử thực sự rất nhớ các
người ".

Hắn khóc, một đại nam nhân với vẻ ngoài phong trần sương gió tưởng chừng sau
khi kinh qua mọi chuyện thì trái tim đã sớm chai lỳ!..Không phải!.

Nước mắt Thiết Ngưu thi nhau nhỏ giọt, ở trước mặt đấng sinh thành dù chỉ là
anh hồn của họ thì bất kỳ ai bất kể cho kẻ đó có xuất thân, có vị thế gì cũng
ngay lập tức hoá thành hài tử ngây dại.

Tiếng khóc nấc trong nghĩa địa nhỏ thê lương quanh quẩn nghe bi ai, não ruột,
Vạn Hoa Quân tròng mắt đỏ hoe, hắn cực kỳ nhạy cảm với loại chuyện sinh ly tử
biệt, hơn nữa còn là hội ngộ khi âm dương cách trở, bản thân hắn biết chính
mình rồi cũng có ngày sẽ rơi vào hoàn cảnh tương tự.

" Thà là sao băng một lần đốt sáng thiên không rồi tắt, còn hơn ngọc bích mãi
chìm trong bùn đất " Càng nghĩ Vạn Hoa Quân càng thấy câu nói này của Thiết
Ngưu vô cùng chí lý.

Đỡ bằng hữu đứng lên, Vạn Hoa Quân vỗ vai Thiết Ngưu an ủi :" Đêm nay phải
uống! Không say không về ".

" Đúng! Đáy lòng nặng trĩu, chỉ có rượu mới dễ xoá đi " Thiết Ngưu gật đầu
đồng tình.

Trăng sáng sao thưa, bầu trời Đàm thôn vẫn vậy, hơi hơi xám xịt, hàn phong tựa
dao sắc gầm rú quét ngang, tại đầu quan đạo trước thôn, trên mô đất mọc cao có
hai cái thân ảnh mờ ảo trong sương đang nhiệt tình đối tửu, bọn họ kể cho nhau
nghe về những trải nghiệm của bảy năm, về cái hay, thứ lạ của thế giới bên
ngoài.

Rượu không cạn, tình không cạn.

Khi ánh dương lé lói phía chân trời Trầm Tử Sơn, đầu óc Vạn Hoa Quân đắm chìm
trong tửu ý, đây là lần đầu tiên hắn say, cũng là lần đầu tiên trải cuộc rượu
thâu đêm suốt sáng, ở đó qua lời Thiết Ngưu mặc dù bản thân hắn không tự mình
bước tới nhưng lại có được những trải nghiệm vô cùng quý giá.

" Đại Thiên Thế Giới chân ta muốn đạp... Hồng Hoang vũ trụ.. Ta Muốn Phong
Tiên " .


Thiên Hạ Độc Hành - Chương #2