Hàn Bối Ngư.


Người đăng: nguyenvanquanga

Thuận Trần nhân giới.

Đông chí, bông tuyết bay bay phủ kín bầu trời, trắng xoá, mênh mang, phóng hết
tầm mắt cũng không cách nào nhìn qua mười dặm, dĩ vãng vốn đã như thế nhưng
tựa hồ năm nay có điều khác biệt, những bông tuyết kia thậm chí còn không kịp
trọn vẹn rơi xuống đều tan chảy, hoá thành hàn thủy ngấm sâu vào lòng đất.

Trăm sông về biển, vô số mạch nước ngầm róc rách ngày đêm rốt cuộc hội tụ,
cùng đổ thẳng vào dòng Nguyệt Giang, mặc dù pha tạp, mặc dù trong đục bất phân
thế nhưng ngập tràn hoà ái, khí tức tươi mới vô cùng.

Nguyệt Giang bao quanh Trầm Tử Sơn, như đại xà uốn lượn gần trăm dặm lộ trình,
thượng du nằm ngay trên đỉnh Trầm Tử độ cao ngàn trượng, hạ du hướng Á La đại
lục, đây là con sông duy nhất chảy vượt sơn phong mà nước sông chẳng bao giờ
có dấu hiệu khô cạn.

Bầu trời xám khói, quanh năm mây mù ảm đạm rất ít khi bắt gặp mặt trời nhô cao
khỏi đỉnh Trầm Tử, khí hậu lành lạnh, cái lạnh này không đến từ ngoại giới mà
đến từ sâu thẳm nhân tâm.

Nếu có người tinh ý sẽ thấy, khung cảnh tại đây phi thường xinh đẹp.

Sơn phong cao vút phủ đầy tuyết trắng, dòng Nguyệt Giang như dải lụa tiên từ
chín tầng trời mênh mang rũ xuống, vừa nhìn như uống vào vân thủy thiền tâm
khiến cho con người ta cảm giác được gột rửa, thanh tịnh vô cùng.

Á La bình nguyên cách xa Trầm Tử Sơn, nơi hạ du Nguyệt Giang có một cái thôn
trang nhỏ tên gọi Đàm thôn nhân khẩu độ ngàn người, dân chúng trong thôn lấy
nghề chài lưới làm chủ kế sinh nhai.

Ở đây dân phong đằm thắm, khung cảnh cũng phi thường tươi đẹp, có lẽ thượng
thiên ưu ái mà ban phát cho Đàm thôn một loại sản vật quý giá không nơi nào có
được.

Hàn Bối Ngư.

Cá này tuổi thọ như nhân loại, trải xuân hạ, uống nguyệt dương, qua niên đại
lâu dài hấp thu hàn khí mà thịt của nó thơm ngon kỳ lạ, được liệt vào hàng
trân bảo quý giá khó tìm.

Bá tánh Đàm thôn vô cùng may mắn, bất kể hài tử hay lão phụ thì trong bữa cơm
thường ngày đều có lấy chút ít thịt Hàn Bối Ngư để mà nhấm nháp, sang trọng
đến độ khiến cho Tiên môn, đại phái cũng phải nóng ruột đem lòng ganh tỵ.

Đáng nói ở chỗ, chỉ dân Đàm thôn chính gốc mới thi thoảng câu được vài đầu Hàn
Bối Ngư, cá này tinh khôn không kém gì linh thú, vừa thấy bóng người đã ngụp
lặn mất tiêu, Hàn Bối Ngư khoái nhất Thiết Sa Trùng, một loài sinh vật như
giun, bụng dưới trắng bạc ánh sáng màu kim loại.

Tựa hồ vô duyên vô cầu mà đã từng có thời điểm rất nhiều tu sĩ trong Tiên môn,
ngay như đám tán tu nhân gian từ khắp Á La đại lục cũng lũ lượt kéo đến Đàm
thôn hy vọng một lần được vận may câu lên Hàn Bối nhưng đồng dạng đều lòng ôm
thất vọng ra về.

Truyền khẩu, cách đây hơn chín mươi năm có một vị lão tu sĩ, hắn ta phong thái
thoát tục, cưỡi mây đạp gió, thần thông quảng đại vô cùng, ấy vậy mà suốt tám
tháng kiên trì đến tăm hơi của Hàn Bối Ngư cũng không cách nào nhìn thấy được,
phân cá cũng không.

Trước khi cam chịu rời đi lão để lại trên cầu nửa tấm bia đá, bút lực như rồng
bay phượng múa, khắc chìm năm chữ " Lão hủ không cam tâm ".

Tích ấy thật giả thế nào chẳng ai dám đi khẳng định, bởi vì niên đại xảy ra đã
quá lâu rồi, đa phần những người chứng kiến đều sớm trở về cát bụi, dần dà mà
tại trong Đàm thôn trở thành giai thoại, hay một câu chuyện tiếu lâm trưởng
bối mua vui cho con trẻ.

Bá tánh Đàm thôn vì lẽ đó hết mực tự hào về xuất thân của mình, trên đời này
bọn họ không làm được nhiều thứ nhưng có một thứ ngoài bọn họ ra không ai làm
được, đó là ăn thịt Hàn Bối Ngư.

Trời chiều, Trầm Tử Sơn le lói ánh sáng xích hồng, như níu kéo chút hơi thở
cuối cùng của sinh mệnh, tà dương hiện, thiên không bỗng nhiên xanh ngắt, dòng
Nguyệt Giang tựa hồ mái tóc dài của một nữ tử phất phơ buông xoã.

Trước lối vào Đàm thôn mọc cao một mô đất, chất đất đỏ đục màu máu, bên trên
tồn tại vô số cái lỗ nhỏ cỡ nắm tay hài tử, những chiếc lỗ này câu thông với
nhau tạo thành mạng lưới dày đặc, ở đó nếu ghé sát tai có thể nghe được thanh
âm tiếng thở phì phò tựa như Địa Long gầm gừ, hay vào đêm trăng hàng tháng lúc
hạo nguyệt tỏ nhất còn bắt gặp anh linh than khóc, thi thoảng là lệ quỷ cuồng
minh.

Sau mô đất đứng im lìm một đầu quan đạo cũ nát, tường thành đổ vỡ, mái ngói
phủ rêu nhìn cổ lão, thê lương tàn tạ, tương truyền vào vô số năm tháng trước,
nơi thượng nguồn Nguyệt Giang bây giờ là Đàm thôn, khi ấy khai sinh ra một cái
môn phái tu chân lớn tên gọi Phiêu Miễu đạo tràng.

Bất quá tuế nguyệt vùi dập, đắp lên một lớp bụi mờ, dần dà cũng không mấy ai
còn nhớ đến danh tự cùng một đoạn lịch sử kia, người ta đồn, sau trận diệt
tông chi chiến kinh thiên động địa năm ấy hơn vạn đệ tử, ba trăm trưởng bối
Phiêu Miễu đạo tràng đều bị địch nhân giết sạch, còn nói Hàn Bối Ngư chính là
oan hồn tu sĩ Phiêu Miễu tích tụ hoá thành.

Chuyện quá khứ thực hư thế nào không người đi kiểm chứng, giờ phút này trên mô
đất cao trơ trọi giữa bình nguyên thuộc ngoại vi Đàm thôn có một cái nhân ảnh
xếp chéo hai chân, đôi mắt hắn nhắm nghiền như đang ngưng thần tĩnh toạ.

Nhìn vẻ ngoài đoán chừng là thiếu niên trẻ tuổi, hắn mặc một bộ thanh sam tầm
thường, dung mạo cũng không có gì nổi trội, bất quá, từ trên thân thiếu niên
thi thoảng lại tản mát ra một dòng nhiệt lưu nóng bỏng, phía đỉnh đầu tùy thời
còn le lói hào quang tử sắc, phạm vi mười trượng lân cận dễ dàng nghe được
thanh âm tê minh từng hồi như lôi âm cuồng chấn mặc dù âm lực không lớn nhưng
chừng ấy cũng đủ để phàm nhân thế tục phải giật mình kinh hãi.

Thiếu niên tên gọi Vạn Hoa Quân, là thôn dân Đàm thôn, năm nay Vạn Hoa Quân
vừa tròn mười tám, trong đám hài tử trẻ tuổi của Đàm thôn được liệt vào hạng
người có thiên phú.

Vạn Hoa Quân từ nhỏ đã sớm triển lộ ra tư chất, mười ba tuổi bước chân vào Khí
Huyết cảnh, mười bảy tuổi trung kỳ Khí Huyết, tại sinh nhật tuổi mười tám đột
phá hậu kỳ trở thành cường giả Khí Huyết viên mãn.

Đàm thôn mặc dù tám phần hành nghề ngư phủ như cũng rất coi trọng con đường
tiên lộ, bọn họ thậm chí còn có riêng cho mình một cái hệ thống giản lược,
trải qua bao đời biến tấu tại trong tu chân giới được thừa nhận như công pháp
tu chân bậc thấp.

Nói là giản lược bởi môn công pháp này trên thực tế không đầy đủ, trong tu
chân bát cảnh thì Đàm thôn công pháp chỉ mới ghi chép đến cảnh giới thứ ba.

Khí Huyết cảnh, Hoá Cốt cảnh, Túc Mệnh cảnh.

Vạn Hoa Quân mười tám tuổi cực hạn Khí Huyết đã xem như thiên tài trăm năm
hiếm gặp, bởi Đàm thôn công pháp chỉ là ghi chép sơ sài dựa trên đúc rút, có
quá nhiều thiếu sót, quá nhiều chỗ sơ hỡ mà vô tình nâng cao lên độ khó, hơn
nữa trong tu chân thế giới người ta cực kỳ tôn cao Tiên Đạo, lấy Tiên Chỉ làm
duy lý sinh tồn, Á La đại lục nói chung bất kỳ môn phái nào cũng đều rất xem
trọng hạt giống, ở trong môn phái những đệ tử có tư chất luôn luôn được hưởng
đầy đủ quyền lợi, có động phủ riêng linh khí tinh thuần, có tài nguyên tài bảo
quý giá, có công pháp tu luyện cấp cao.

Những điều kể trên Vạn Hoa Quân không có, bản thân hắn chỉ có mỗi nghị lực hơn
người cộng với hàn khí tinh chất từ thịt Hàn Bối Ngư, đặc ân to lớn phía
thượng thiên ban tặng.

Nếu Vạn Hoa Quân từ nhỏ sinh ra trong danh môn chính phái có lẽ tại thời điểm
này hắn đã sớm đặt chân đến Hoá Cốt kỳ, bất quá, tán tu nhân gian bằng vào
chút thực lực cùng thiên phú ấy đã đủ khiến cho thế nhân khiếp sợ.

Vạn gia trang nằm ở cuối thôn, cả trang có mười ba nhân khẩu, cha mẹ Vạn Hoa
Quân là ngư phủ, nói đúng hơn từ đời tổ tiên hắn cho đến nay đều là ngư phủ.

Trang viên này không rộng, chỉ có sáu túp lều nhỏ như cây nấm mọc lên từ mặt
đất đủ để che nắng che mưa, phía sau là một cái vườn nhỏ trồng rau cùng một
vài loài hoa dại, vừa mới đặt chân bước vào tức thì mùi vị tanh nồng của biển,
của hải sản phơi khô ập ngay vào mũi.

Trước sân, một lão bà tuổi ngoài tám mươi lưng còng da rạn đang chăm chú thêu
thùa, lão bà đôi mắt trắng dã không còn sự tinh anh vốn có nhưng hai tay xe
sợi lại thuần thục vô cùng.

" Bà ngoại! Người vào nhà đi, trời sắp tối rồi " Vạn Hoa Quân âu yếm nhìn lão
bà, ôn nhu nói.

" Ừm! Trời tối rồi, ta phải đi ra đồng a! " Lão bà thoáng giật mình, nhếch môi
chầm chậm đáp lời.

" Trời tối bà ra đồng làm gì, mà nhà chúng ta đâu có điền thổ ruộng vườn? Bà
ngoại! Đi vào nhà, cháu cho bà ăn cơm " Vạn Hoa Quân cười.

" Nửa tháng nay tụi nó chẳng cho già ăn uống gì, già đói! " Lão bà biểu tình
hờn giận, đôi mắt rưng rưng trách móc.

" Đúng là lão phụ càng lớn tuổi càng y hệt hài tử, ăn rồi cứ một hai quả quyết
chưa ăn " Vạn Hoa Quân cười khổ.

" Rồi có ngày cha mẹ ta sẽ già đi, sớm muộn cũng bỏ ta mà về với cổ nhân, giá
như trên đời không có sinh ly tử biệt, đời người trăm năm ngắn ngủi vô thường!
Ta quyết tâm truy tầm Tiên Đạo cũng vì ước vọng này, liệu tu Tiên có thực sự
được trường sinh? Liệu sống lâu có trở thành bất tử? ".

Vạn Hoa Quân miên man suy nghĩ, đạo tâm này đã theo hắn từ lúc bản thân mới
học được cách nhận thức, nhìn phù sinh muôn hình vạn trạng, chuyện bệnh tử
diễn ra như cơm bữa, Vạn Hoa Quân quả quyết.

" Kiếp này tuyệt đối sẽ không phí hoài, dù cho có gian khổ đến đâu cũng phải
một lần đặt chân lên ngưỡng cửa Tiên Gia, tu Tiên không chỉ vì bản thân mà còn
vì thân nhân bằng hữu.

Khi ta thành Tiên thì các ngươi nhất định cũng thành Tiên! ".


Thiên Hạ Độc Hành - Chương #1