Dị Tượng Phát Sinh.


Người đăng: nguyenvanquanga

" Hoa Quân! Ngươi có nghe thấy gì không? " Thiết Ngưu tay ôm bầu rượu, biểu
tình kinh dị liếc mắt nhìn Vạn Hoa Quân.

" Ta cứ tưởng chỉ mình ta nghe được, vậy là hoàn toàn không phải do ảo giác!
Theo ta " Vạn Hoa Quân kinh nghi đáp, sau đó kéo tay Thiết Ngưu đi về hướng
quan đạo đầu thôn.

Trời hửng sáng khung cảnh chưa tỏ, trong men rượu chuếnh choáng hai cái thân
ảnh cẩn thận di chuyển từng bước một, đầu quan đạo đối với Vạn Hoa Quân vẫn vô
cùng quen thuộc lúc này hiện ra trước mặt với đầy đủ sự ma mị.

Ở phía xa mấy tiếng thét dài mang theo ai oán trùng điệp vang vọng rồi bỗng
chốc im bặt, có cảm giác màn sương mù dày cộm kia cũng chậm rãi vặn vẹo, một
tiếng thiên lôi nổ vang như muốn chia đôi trời đất khiến cho Vạn Hoa Quân giật
thót, Thiết Ngưu rụt người dừng bước.

Nhìn lên bầu trời lôi quang chớp động tử sắc tràn ngập, phong vân chuyển, dị
tượng hiện, mây đen không biết từ đâu ngùn ngụt kéo đến che lấp hết thảy khiến
cho thiên địa lại chìm vào bóng đêm.

Phía chân trời Trầm Tử Sơn thình lình loé lên hào quang mãnh liệt, dòng Nguyệt
Giang tự thân phát ra quang mang bàng bạc cực kỳ mỹ diệu, bá tánh Đàm thôn
những người dậy sớm chuẩn bị dụng cụ ngư phủ giờ phút này cảm giác được bất
thường, ai nấy đều tỏ ra vô cùng hãi nhiên.

Đầu thôn, Thiết Ngưu đứng cạnh Vạn Hoa Quân, cả hai đồng thời mang theo kinh
dị nhìn hướng Trầm Tử Sơn.

Một cột sáng màu vàng kim bỗng nhiên hiện hữu, tựa hồ lưu tinh từ mặt đất xông
phá thương khung, kim quang trùng thiên, bầu trời kịch liệt vặn vẹo cảm tưởng
như mặt nước phẳng lặng bị ai đó dùng gậy nhỏ khuấy đảo.

" Răng rắc! ".

Bên cạnh Vạn Hoa Quân cổ lão quan đạo kia vậy mà chậm rãi bay lên khỏi mặt đất
lững thững ở độ cao mười trượng, cơ hồ cây to bật gốc khiến cho cát bụi ngập
trời, trên đại địa là một cái lỗ lớn sâu không thấy đáy, Vạn Hoa Quân cùng
Thiết Ngưu ho sặc sụa hai tay xiết chặt lấy nhau, một cỗ bất an mãnh liệt nhất
tề ập xuống khiến cho vạn Hoa Quân cảm giác sống lưng rét lạnh.

" Đại sự phát sinh! Hoặc là trân bảo xuất thế hoặc là ác nhân thức tỉnh " Tầm
mắt của Thiết Ngưu tự nhiên sâu xa hơn rất nhiều so với Vạn Hoa Quân, dù sao
hắn cũng là bảy năm lang bạt, bảy năm ngao du thiên hạ cũng đã trải qua hay
tận mắt chứng kiến không ít thể loại chuyện lạ.

" Đùng Đoàng ".

Màn sương mù bàng bạc bỗng nhiên bị xé toang, ngàn vạn tinh điểm nhỏ như Hoả
Huỳnh Trùng từ dòng Nguyệt Giang cấp tốc bay lượn rồi chồng chất vào nhau
ngưng tụ hoàn hảo tạo thành một cái khung cảnh, khung cảnh này vô cùng bi
tráng, đầy đủ khốc liệt, tái hiện lại một trận ác chiến.

Ở đó chém giết kinh thiên, máu tanh đỏ đất, có tiếng binh khí leng keng va
chạm, có thần thông thuật pháp ngập trời bộc phát.

" Truyền thuyết là thật! Chúng ta đang sống ngay trên vùng đất thánh địa,
Phiêu Miễu đạo tràng " Vạn Hoa Quân vô thức nói, trong lòng kinh hãi.

" Đúng vậy! " Thiết Ngưu gật gù, thở sâu lấy lại bình tĩnh.

" Ngươi còn nhớ không? Trong quan đạo, bên phải có một cánh cửa mà ngày nhỏ
chúng ta vẫn thường lén lút thăm dò, nếu truyền thuyết là thật ta thực muốn
một lần minh bạch rõ ràng! " Vạn Hoa Quân xiết tay Thiết Ngưu, quả quyết nói.

" Không được! Vô cùng nguy hiểm, từ trước đến nay phàm là người trong thôn đều
lấy cổ lão quan đạo làm cấm khu, ngăn cản thôn dân bước vào, hơn nữa thôn
trưởng có nói, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được mở cửa đại môn,
bên trong không biết chứa đựng thứ gì nhưng trước sau ta vẫn luôn cảm thấy thứ
đó tuyệt đối không tầm thường, ngay như sư tôn của ta Túc Mệnh cảnh cũng vô
pháp tìm hiểu rõ ràng " Thiết Ngưu trầm giọng.

" Nguy cơ luôn đi cùng kỳ ngộ, huynh đệ ngươi là người tu Tiên mà không biết
đến điều này sao? " Vạn Hoa Quân cười nhạt nói.

" Được rồi! Vạn Hoa Quân không sợ tại sao Thiết Ngưu ta phải sợ, để xem rốt
cuộc là tên tiểu nhân vật nào dám làm chuyện kinh thiên động địa ngay ngày lão
tử hồi hương a..Haha " Thiết Ngưu cười to, đáy lòng lộp bộp một cái.

" Quyết định như vậy! ".

......

Dị tượng tiếp diễn như không có tận cùng, thôn dân Đàm thôn khiếp sợ cài then
chốt cửa cố thủ trong nhà, từ hài tử đến đại hán đều âm thầm khấn vái, bất an,
khí tức tai hoạ bao trùm lấy nhân tâm bá tánh Đàm thôn.

Trong căn nhà tranh cũ rách bên cạnh một cái bếp lửa than hồng âm ĩ cháy có
một lão giả đang trầm ngâm ngồi, thi thoảng lão lại vô thức đưa chén trà nguội
lên miệng như định uống nhưng rồi lập tức đặt ngay xuống đất, hành động kỳ dị
đó cứ lặp đi lặp lại đến hàng chục lần, lão già này tuổi độ thất tuần, tướng
người khô gầy như que củi, tóc trắng, râu trắng, làn da nhăn nheo, tựa hồ
không có lấy chút sức lực nào, bất quá đôi mắt tinh anh như ngọc bích, cả
người cao thấp lan tràn ra uy áp.

" Hoặc là tai hoạ, hoặc là cơ duyên lớn " Lão già trầm giọng nói, người này
không ai khác, Uông Chung thôn trưởng, cường giả Hoá Cốt hậu kỳ.

.....

Từ bình nguyên Á La đại lục nhìn về Đàm thôn lúc này không khác gì bức tranh
sơn hà thủy mặc, cả vùng trời bị vấy lên mực đen, cách xa ngàn dặm cũng dễ
dàng cảm nhận được một luồng tử khí kinh thiên động địa đang mạnh mẽ khuếch
tán.

Mấy ngàn tông môn lớn nhỏ cảm nhận chuyện lạ phát sinh ở Đàm thôn đều bị dẫn
động, riêng phần mình suất lĩnh đệ tử, tế ra lực lượng mạnh nhất, từ bốn
phương tám hướng vô số đạo cầu vồng gào thét rạch phá hư không kéo về Đàm
thôn, bầu trời lập loè quang điểm, đây là lần đầu tiên trong vòng mấy trăm năm
Á La đại lục trở nên nhộn nhịp như vậy.

Thời điểm này đại môn bên trong cổ lão quan đạo hé mở, có hai cái thân ảnh cẩn
thận bước vào.

" Bầu trời màu tro, mặt đất màu máu! " Nhìn khung cảnh trước mắt Thiết Ngưu
không kiềm chế được kích động hét lớn, quả thực vậy, đây chân chính là một cái
thế giới kỳ lạ.

" Lại một toà thành trì khổng lồ !" Vạn Hoa Quân động dung.

Đặt chân đến thật gần mới cảm nhận được rõ ràng khí tức bàng bạc thê lương của
nó, tường đá phủ đầy rêu xanh, cờ xí tối màu rách nát tan hoang đã không còn
nguyên vẹn hình thù, bên trên ngàn vạn bộ xương khô trắng treo lủng lẳng, đại
địa một màu đen sậm, mặt đất ẩm ướt nhơ nhớp vô cùng, không khí xung quanh
càng là cực kỳ trầm lắng, cơ hồ tuyên cổ đọng lại sau vô số cái tuế nguyệt
thành công tạo nên một vùng tuyệt âm chi địa.

" Ta cứ tưởng phía bên kia quan đạo chỉ là một căn hầm ngầm hoặc giả một cái
động phủ hay địa hào gì đó, thực không ngờ cả một phiến thiên địa mênh mông
như vậy, không biết địa phương này nằm ở vị trí nào trên Á La đại lục? " Thiết
Ngưu cảm khái nói.

Phía trước quan đạo trường thành trùng điệp kiến trúc, lớn nhỏ, cao thấp bất
đồng, thậm chí có những toà tháp chọc trời, đi thêm tầm trăm trượng mặt đất
khô cằn, cánh cổng xập xệ của đại môn đã được mở sẵn, hàn phong thi thoảng ầm
ập thổi qua vang lên thanh âm ” Cót két ” Nghe muốn rợn người, Vạn Hoa Quân
trầm ngâm hồi lâu, chăm chú quan sát thật nghiêm túc địa phương này, rốt cuộc
dứt khoát bước chân đi vào bên trong.

Bản thân hắn cũng không dám chủ quan, lập tức ý thức tản ra bốn phía, tích cực
thăm dò.

Thiết Ngưu cắn răng một cái, miệng bô bô : " Có thứ gì đáng sợ, Á La đại lục
nơi nào chân lão tử chưa qua? " Mặc dù nói vậy nhưng dưới khí tức kỳ dị của
địa phương này áp chế, trái tim Thiết Ngưu cũng không tránh khỏi gia tốc dồn
dập.

" Thiết Ngưu, ngươi sợ sao? " Vạn Hoa Quân cười khiêu khích.

" Hừ! Lão tử há lại sợ? Ngươi nhìn xem mặt ta không xanh mà đỏ, cổ nhân nói
xanh mặt mới sợ, đỏ mặt là sợ sao? " Thiết Ngưu trợn mắt phản bác.

" Xem ngực ngươi đánh trống kìa! " Vạn Hoa Quân tiếp tục công kích.

" Trống ngực thì đã sao? Lão tử đang hồi hộp, là hồi hộp a! Khi nào tè ra quần
mới chứng minh lão tử sợ " Thiết Ngưu nuốt xuống nước bọt phân bua.

" Ta đùa thôi, địa phương này quá mức kỳ dị nếu không muốn nói là tà đạo, đi!
Nguy cơ hay vận may còn chưa ai biết được.. Dù cho có chuyện gì xảy ra, chúng
ta huynh đệ đồng lòng " Tay chạm tay, hai người bọn hắn cùng áp chế cảm xúc,
làm ra kiên định.

Phía sau cánh cổng quan đạo, đập vào mắt không phải khung cảnh sâm lâm rừng
núi mà là một cái phế tích bụi bặm, mặc dù không thể định hình rõ ràng cục
diện thế nhưng Vạn Hoa Quân có thể hình dung, địa phương này trước kia có lẽ
là một cái đại thị thành.

" Cơ Nghiệp Chi Thành, Phiêu Miễu đạo tràng tu chân thánh địa, hạ du Nguyệt
Giang khai tông lập phái, trên thuận thiên đạo dưới hợp ý dân, tu chân trường
lộ cùng trời đối kháng, ở trong vạn tộc ai dám tranh phong? ".

Tại một bức thạch điêu đổ nát, sứt mẻ cắm chặt lên đại địa có ghi thẳng hàng
mấy dòng chữ lớn, Vạn Hoa Quân lẩm bẩm tự nói, lông mày nhíu chặt lại, triệt
để hấp vào một ngụm khẩu khí.

Xa xa sương mù màu đen vô biên vô hạn, bao phủ bên trên toàn bộ phế tích cổ
thành.

"Đây là địa phương nào? Cơ Nghiệp Chi Thành? Xưa nay ta còn chưa có nghe qua "
Thiết Ngưu nhăn nhó, hắn tự cho mình đi nhiều hiểu rộng ở trong lãnh thổ Á La
đại lục đều thông thạo như lòng bàn tay rồi, mà hôm nay danh tự này là lần đầu
tiên nghe đến.

" Hạ du Nguyệt Giang? Chứng tỏ Cơ Nghiệp Chi Thành rộng lớn kia chỉ có thể nằm
tại bên dưới mặt đất Á La đại lục, hay nói đúng hơn là nằm bên dưới Đàm thôn
".

Vạn Hoa Quân sắc mặt nghiêm túc, hắn tồn tại trên đời mười tám năm, bất quá,
chưa hề nghe đến cái danh tự này lần nào, thậm chí cổ sử, biên sử hay tư liệu
cũng chưa từng đọc qua.

" Phiêu Miễu đạo tràng tại sao lại chìm xuống lòng đất, hay địa phương này vốn
dĩ vẫn luôn nằm ở trong lòng đất? " Vạn Hoa Quân kinh nghi, càng suy nghĩ càng
cảm thấy mơ hồ, rốt cuộc hắn nhanh chân tiến đến bên cạnh bức thạch điêu,
thạch điêu cao quá đầu người, rộng hơn một trượng, quang mang u ám mờ nhạt tản
mát khiến cho không khí vốn dĩ thâm trầm lại càng trở nên nặng nề tuyên cổ.


Thiên Hạ Độc Hành - Chương #3