Kế Hoạch Đào Tẩu


Người đăng: Thong_Thien

Đang suy nghĩ sâu xa, bỗng nhiên từ từ hắn cảm nhận thân thể mình bên trong
đột nhiên xuất hiện cổ quái khí tức lan truyền, một cảm giác vô cùng bất an
dâng lên trong lòng Quảng Mục !.

Hắn sắc mặt tái nhợt trắng xám, khó có thể nói thành lời, đôi môi mấp máy
liên tục, giống như những lời hắn chuẩn bị nói trực tiếp bị hút lại, trên
trán hắn gân xanh xuất hiện, đại lượng mồ hôi tuôn ra chảy dòng !.

Phía sau sáu tên thị vệ một mặt mơ hồ nhìn lại, không biết đại nhân đây là
đang có ý tứ gì, lão giả kia hai tay ôm đùi, khóc lóc nói những lời khó hiểu
, nhưng bọn hắn cũng nghe ra một hai ý tứ !!.

'' Trời ạ, đồ đệ a, ngươi nghe thấy lão nhân nói không, đại nhân của chúng
ta, thế mà là đồ đệ của ông ta '' Có một tên không nhịn được, thấp giọng nói
nhỏ, một mặt kinh ngạc vô cùng.

'' Ngươi nhìn, đại nhân thế mà không phản ứng cái gì, cũng không phân phó
cái gì a ''

'' Đích thật, lão nhân này chính là sư phụ của đại nhân a '' Sáu tên thị vệ
đằng sau nguyên bản cảnh giác, nhưng khi quan sát tình hình cụ thể, bỗng
nhiên mọi người trên mặt nỗi lên nụ cười mĩm khá đẹp.

'' Chúc mừng đại nhân gặp lại sư phụ, đây chân chính là một kiện vui mừng sự
tình a '' Sáu tên thị vệ không hẹn cùng lên chúc mừng Quảng Mục, hai thầy trò
hữu kiến tương phùng, đây tất nhiên là hỷ sự của hắn, cũng toàn bộ huyện Vận
Thành nói tới.

Mắt thấy như vậy phát sinh, đặc biệt mấy tên thị vệ theo hắn bao nhiêu năm
nay đến cuối cùng lại đổ thêm dầu vào lửa, để Quảng Mục hắn trong lòng vừa sợ
vừa giận, nội tâm mắng chửi ngập trời, hận không thể một đao chém giết mấy
tên ngu xuẩn này !.

Nhưng hắn cũng không thể làm gì được, lão giả này làm cho hắn nguy cơ mãnh
liệt sinh tử, giống như chỉ cần một ý niệm, hắn trực tiếp tan thành mây khói
!.

'' Không được, ta đời còn quá trẻ, hưởng thụ chưa được bao lâu, tuyệt không
thể chết '' Quảng Mục trong lòng thầm nhủ, vừa rồi hắn đang định phản kháng
hét lên, nhưng nghĩ lại đó tất nhiên là vô cùng nguy hiểm sự tình, hắn không
thể lỗ mãng chính mình sinh tử.

'' Tiên nhân thì có gì thú vị, tu tiên há có thể như thế này nhân sinh ''
Quảng Mục nội tâm oanh minh ngập trời, hắn biết chỉ cần miệng nói sát na một
câu, vận mệnh hắn trực tiếp thay đổi, nhưng hắn không muốn tu tiên, hắn
muốn làm quan.

Một cổ cảm giác cực kỳ không tình nguyện cùng không cam lòng hiện lên, trong
đôi mắt hắn xuất hiện tơ máu, giãy giụa vô cùng !.

Cũng đúng lúc này, thân thể hắn chấn động một cái, một cảm giác vô cùng sinh
tử bộc phát, sát na xuất hiện, Quảng Mục hắn cũng không suy nghĩ nhiều ,
trùng điệp gật đầu liên tục.

'' Sư phu a, cuối cùng thì ta cũng gặp lại người, ta nhớ rồi, năm xưa ta bị
một cục đá bay vào đầu, về sau một số chuyện liền quan mất, nếu có thời gian
, đồ đệ chắc chắn trò truyện cùng sư phụ '' Quảng Mục một mặt nhớ ra, sáng tỏ
vô cùng ký ức, đôi mắt ướt át, kết hợp với lúc trước tơ máu trong mắt của
hắn, nháy mắt một giọt lệ rơi xuất hiện

Còn ở trong lòng hắn vô cùng lửa giận cùng phẫn nộ, hắn không muốn làm tiên
nhân, hắn muốn hưởng thụ, hắn không muốn kẻ khác chi phối vận mệnh !.

Nhưng hắn có thể làm gì, chung quy mạng nhỏ này vẫn quan trọng nhất, chỉ cần
còn sống, hắn tuyệt đối có thể gây dựng lại cơ nghiệp, hắn vô cùng tin tưởng
bản thân !.

Nghe như vậy lời nói cùng biểu thị, lão giả phút chốc ngừng khóc lóc, trên
mặt vô cùng kích động, ngây ngô cười ha ha, ôm đồm Quảng Mục !!.

'' Đồ nhi ngoan, ngươi rốt cục cũng trở về, ngay bây giờ chúng ta hãy về
tông môn, nhận tổ quy tông '' Thiên Cực Tử thần sắc hiền lành, vỗ vỗ bã vai
thiếu niên, xán lạn cười hề hề nói ra.

'' Ngay bây giờ ? '' Quảng Mục thái độ cực không tình nguyện xuất phát, đắng
chát thở dài, khàn khàn mở miệng.

'' Đúng thế, đồ nhi ngoan yên tâm, nhận tổ quy tông xong rồi, ngươi chính
là một phần tử của tông môn, nếu có ai dám bắt nạn ngươi cứ kêu một tiếng ,
có lão phu ở đây, đến ngay cả tên khốn !! Thiên Vân Tử cũng không làm gì được
ngươi '' Mắt thấy Quảng Mục chần chờ cùng không tình nguyện, Thiên Cực Tử nội
tâm khẩn trương, ra tay ba đạo nói lớn, khi nói đến cái tên Thiên Vân Tử ,
hắn vẫn dừng lại một chút.

Quảng Mục nghe xong, nội tâm hắn ấm ấp vô cùng, từ nhỏ đến lớn, hắn rất ít
lần nội tâm dâng lên ấm áp, nhìn về phía Thiên Cực Tử, cảm động vô cùng !.

Nhưng nháy mắt hắn lại lắc đầu, cảm thấy chính mình là đang bị ép buộc, hắn
há có thể cam lòng làm theo !!.

'' Xưa nay chỉ có ta cưỡng ép người khác, không lý nào người khác cưỡng ép ta
, tuyệt đối không có khả năng sự tình '' Quảng Mục mắt chợt lóe, lấy lại tinh
thần về sau, nhãn cầu trong mắt xoay tròn, vội ho một tiếng, biểu thị vẫn
là rất bất đắc dĩ, thể hiện ra rất có nỗi khổ tâm.

'' Sư phụ, chuyện này vô cùng trọng đại, không thể vội vã rời đi, chi bằng
ngay mai chúng ta xuất phát '' Quảng Mục bày tỏ một câu, vụng trộm nhìn xem
thần sắc ngây ngô khẩn trương của Thiên Cực Tử, trong lòng âm tình bất định.

Hắn quả nhiên bộc phát tham lam chi ý, hắn nghĩ đến khối gia tài khổng lồ kia
, khó lòng mà mang theo chớp mắt, chỉ có thời gian, mới có thể chuyển rời đi
theo !.

Nếu kêu hắn bỏ lại đống tiền tài đó, hắn nhất định không đồng ý, cho dù đánh
hắn một nghìn gậy, vẫn không có khả năng !!.

Mắt thấy Thiên Cực Tử ngây ngô suy tư, trong lòng sát na cười lạnh, hiển
nhiên cá đã cắn câu.

'' Sự phụ, trời đã không còn sớm, chúng ta mau chóng hồi phủ nghĩ ngơi, lấy
sức sáng mai lên đường '' Quảng Mục nháy mắt kéo tay Thiên Cực Tử, căn bản
không cho hắn suy nghĩ cái gì sự tình, chỉ còn lại ngơ ngác cùng ngây ngô
khuôn mặt lão giả.

Một đường rất nhanh trở về quan phủ, Quảng Mục lập tức phân phó nha hoàn đưa
Thiên Cực Tử đi tắm rửa sạch sẽ, còn hắn thì đứng ở trong phủ điện, não hải
cấp tốc vẫn chuyển.

'' Ta nhất định phải trốn, đem theo số tài sản này có thể đủ cho ta hưởng thụ
cả đời đỉnh phong nhân sinh..., ta tuyệt đối không làm tiên nhân '' Quảng Mục
trong đầu chắc ăn nghĩ, đôi mắt từ từ lóe lên thật sâu kiên định, nhưng hắn
cũng không thể mạo hiểm lỗ mãng bỏ trốn, dù sao đối phương vẫn là tiên nhân ,
muốn tóm hắn như tóm một con kiến đồng dạng.

Hắn nhất thời trên mặt bày ra cực độ suy nghĩ, não hải ầm ầm vận chuyện, sau
nữa ngày mắt chợt lóe, ngửa mặt lên trời của ha ha mấy tiếng, trong đôi mắt
cũng từ từ hiện lên tương lại lẫy lừng sắp đến.

Cũng đúng lúc này Thiên Cực Tử tắm rửa xong xuôi, cả người không còn dơ bẩn
mà là một bộ khí chất thiên địa bất phàm, cả người tràn ra khí tức huyền bí ,
giống như một tôn duy ngã độc tôn, nhưng chỉ có khuôn mặt ngây ngô của hắn
chung quy không thể hòa hợp.

Mắt thấy hắn sát na xuất hiện, Quảng Mục âm thầm giật mình một cái, con mắt
vận chuyển lên, trừng một cái nhìn về phía Lão giả.

'' Sư phụ, vừa rồi có người truyền đến thư báo, mẹ già của đệ tử lâm bệnh mà
chết, nỗi đau thương tiếc bao trùm lại phải về làm lễ tang gia phụ mẫu '' Hắn
nói từ trên khuôn mặt lộ ra đau khổ tuột độ, cảm thấy bản thân cực kỳ có lỗi
, đôi mắt hắn khó nặn ra một giọt lệ thủy, đắng chát hướng Thiên Cực Tử mở
miệng.

'' Lần này còn phải về nhà chịu tang mười năm, mười năm sau hoàn tất nghi lễ
, chắc chắn tìm đến sư phụ, tìm đến tông môn, vinh quy bái tổ, rạng danh
tông môn '' Theo hắn nói tiếp, cánh tay cũng nâng lên, giống như đang biểu
lộ lời thề son sắt chắc chắn, hắn nói như vậy cũng lộ ra bất đắc dĩ cười khổ
mấy tiếng, thần thái mệt mọi cùng chán nản.

Đây những lời nói này của hắn, hoàn toàn là đang nói láo, có thể nói đó
chính là kế hoạch của hắn vắt óc suy nghĩ nữa ngày mà ra !.

Nếu bản thân hắn bỏ trốn, đó là không thể, chỉ có dựa vào lý do nào đó ,
quang minh chính đại rời đi, mới khiến Lão giả này không nghi ngờ !.

Mà theo hắn nói, đó chính là thời gian chịu tang lễ, phong tục này không xa
lạ gì, ngươi nha mà chết, người thân của họ liền chịu tang ba năm không gia
khỏi nhà, nhưng hắn nói đây là mười năm !.

Chỉ cần thời gian đủ lâu, đối phương nhất định sẽ quên đi bản thân mình, từ
đó đi tìm người khác, còn hắn trong mười năm đó cũng như về sau, hưởng thụ
cuộc đời !.

Về số tiền tài, hắn cũng nghĩ ra tạm thời di chuyển đến một nơi an toàn nhất
định, về sau một thời gian thích hợp, tiến tới lấy đi, đỉnh phong nhân sinh
bắt đầu từ đấy !.

Có thể nghĩ như vậy kế sách, hắn vô cùng hài lòng cùng tự tin, nếu đối
phương vẫn không từ bỏ, hắn cũng chỉ còn một cách đó là lấy cái chết ra đảm
bảo !.

Hắn cũng không ngu tự nhiên lấy mạng sống ra đánh cược, bằng vào thái đó lão
giả này, hắn chắc chắn đối phương sẽ không giết hại chính mình !.

Lão giả này thân là tiên nhân, một chỉ liệt diệt sát chính mình, nếu hắn
muốn giết người thì đã giết từ lâu, đây là hắn có tâm ý với chính mình chọn
làm đệ tử !.

Nhưng hắn ý tứ từ lâu không muốn làm tiên nhân, hắn muốn hưởng thụ nhân gian
đỉnh phong, an bình sống một đời, vả lại hắn muốn cua gái !!.


Thiên Địa Vô Nhai - Chương #4