Ta Không Muốn Làm Tiên Nhân


Người đăng: Thong_Thien

Thiên Cực Tử nghe thế không khỏi cảm động lên, không hổ danh là đệ tử của hắn
, tín nghĩa ân tình như vậy hài tử, trên đời hiếm thấy gặp qua !.

'' Được rồi, ngươi đi lo cho phụ mẫu, mười năm sau nhất định quay về nhận tổ
quy tông '' Thiên Cực Tử khóc lóc nói nhỏ, đôi mắt đỏ lên, khuôn mặt cảm
động khó thấy xuất hiện.

'' Sư phụ, đường xá xa xôi, có lẽ bây giờ đồ đệ nên lên đường, sớm này về
quê, thi hành tang lễ, mười năm sau nhất định quay về tông môn '' Quảng Mục
cũng theo tự chủ, khóc lóc thảm thiết đi lên, bi ai khổ cực nói rằng.

Trong lòng hắn sớm đã cười lạnh ngập trời, tiên nhân thì như thế nào, Quảng
Mục ta ra tay, tiên nhân cũng tan biến thiên địa.

'' Được rồi, để ta mang ngươi đi, không cần khổ cực tự mình đi '' Lão giả vỗ
vỗ bã vai thiếu niên, cố nén tâm tình bi thương, một mặt hiền lạnh vô cùng.

'' Không thể sư phụ, nghi lễ này chỉ duy nhất một mình đồ đệ có thể đi ,
không cho phép ai can thiệp, nếu không linh hồn phụ mẫu, sẽ biến thành ác ma
, khổ hại nhân gian '' Quảng Mục vội vàng nói, nội tâm âm tình bất định, hắn
biết mình nên tuyệt đối cận thận, cho dù đôi phương bi điên đồng dạng, nhưng
dù sao sống cũng rất lâu, muốn hoàn thành đại sự, phải làm hoàn hảo từ đầu
đến cuối, hắn không cho phép sai lầm xảy ra.

Thiên Cực Tử chần chờ một lúc, nhưng sau đó lại trùng điệp gật đầu, như mới
vừa suy nghĩ xong chuyện gì !.

'' Chuyện lần này đồ đệ rời đi, sư phụ không thể nói cho ai biết, nếu không
tính mạng đồ đệ hậu hoạn khó lường '' Quảng Mục mắt chớp giật quang mang, lần
này sự tình rời đi, bọn người trong huyện hắn không quan tâm biết hay không ,
hắn quan tâm đó chỉ nếu Lão giả này nói ra, không khéo lại có những người đổ
thêm dầu vào lửa, vạch trần kế hoạch của hắn.

Đừng nói là mười năm, ba năm cũng không được, thậm chí ngày mai liền bị bắt
lại, bị lão giả này kéo lên tông môn !.

'' Sư phụ, sau khi ta đi rồi, ngài nhất định phải quay lại tông môn, ở đây
thế gian hiểm ác, có thể làm thay đi bản tính con người, sư phụ tuyệt đối
không nên ở lại, cũng coi như trên, đó chính là thỉnh cầu cuối cùng của đệ
tử '' Hắn khuôn mặt buồn bã thể hiện, đối với việc lão giả này là sư phụ của
hắn, lần trước đã bị không ít người nhìn thấy, nếu bọn hắn mà gặp lão giả
này, phiền phức liền nhiều.

Thiên Cực Tử gật đầu lia lịa, những lời Quảng Mục nói, hắn tin tưởng tuyệt
đối, tin tưởng chính đồ đệ ngoan của mình, trên mặt cũng buồn bã hiện lên
ngớ ngẩn !.

'' Vậy sư phụ, cáo từ '' Nói xong, từ bên trong nhà một cái thị vệ cũng đã
gom gọn quần áo của hắn hành lý đưa ra, không nhanh không chậm hắn thi lễ
Thiên Cực Tử lần cuối, cất bước rời đi.

Trên khuôn mặt phấn chấn tuột độ, nội tâm cao hứng bay bỗng giữa trời xanh ,
hắn đối với một màn như vậy kế sách, không nói hoàn hảo chi tiết, nhưng
chuẩn hoàn hảo thì cũng có thể, cho du chân chính tiên nhân đến cũng có thể
bị lừa, huống hồ lão già điên !.

'' Không ngờ Quảng Mục ta lại thông minh như vậy, quả thật vô cùng ưu tú ''
Hắn nội tâm hung hăng đắc ý, cảm thấy chính mình sinh ra ngoài ra thế, mọi
thứ tất cả đều hoàn hảo, cái này để hắn cũng không khỏi cảm khái chính mình.

Hắn tuy không biết chính xác sự tình cha mẹ hắn, nhưng có nghe qua mọi người
kể lại, từ lúc hắn sinh ra, phụ mẫu hắn liền qua đời do suy yếu, cha hắn
đau buồn nên tự vẫn đi theo, cũng may lúc đó ông chủ quán rượu đem hắn về
nuôi, không phải coi như con cái, nhưng cũng có miếng ăn manh áo, làm việc
cật lực, tối ngày đọc sách, từng bước lớn lên.

Năm tuổi làm việc từ nhỏ đến lớn, quét nhà, rửa bát, bưng bê thịt rượu, có
thể nói không việc gì là không làm !.

Bảy tuổi bắt gà, giết lợn, tiếp xúc vô cùng máu tanh hung thú, hung quang
nhất vùng xóm nhỏ !.

Mười tuổi đi sắn, cung tên, đao kiếm, đặt bẫy thành thạo khó có thể tưởng
tượng, đó là tự hào của ông chủ quán rượu !.

Những năm còn lại, hung danh lan truyền, bản tính thay đổi, trở mặt với chủ
quán, bước ra khỏi nhà !.

Mười hai tuổi, cầm đầu côn đồ, trộm cắp lưu manh, gà chó không tha, đánh
người đòi nợ thuê, trong huyện cơ hồ không ai không biết !.

Nhưng hắn tối lại không quên đèn sách, mười sáu tuổi thi đỗ trạng nguyên ,
phán xử về huyên Vận Thành, làm quan to nhất, từ đó nhất phi trùng thiên ,
côn đồ làm thị về, bộc lộ bản tính hung quang, dân chúng căm phẫn không thể
làm gì, từ đó hắn hưởng thụ khoái lạc, mong muốn tìm một phu nhân chân chính
, nhưng tất cả đều không có khả năng !!.

Nghĩ đến chính mình từng làm côn đồ, hắn có thể tụ tin xảo biện kiếm sống
miêu sinh, nếu nói đến tham quan vô lại, hắn cũng có thể nói vì dân trừ hại
kế sách, hiển nhiên là chưa đến lúc bộc lộ kế hoạch.

Hắn không khỏi ho nhẹ một tiếng, cảm thấy cuộc đời như thoi đưa suốt mười bảy
năm qua, có lẽ bây ra hắn đang đi ra con đường mới, không còn gánh trên vai
trọng trách mệt nhọc, không còn nghe ầm ĩ tai tiếng khó nghe.

Cái hắn nhìn thấy đó là một cuộc sống dân dã khác, một sơn trang binh yên
thanh tịnh, yên tĩnh du lòng người, hằng ngày có người dâng rượu, mỹ nhân
múa hát tung tăng.

Cái hắn thiếu duy nhất, cũng chỉ một nàng nương tử đoan trang !.

Đây hết thảy, chính là trong mắt hắn tương lai sáng ngời mở ra, hận không
thể trực tiếp tiến tới !!.

Trong lúc hắn mím môi, thần sắc bay bỗng thì đột nhiên một tiếng nói có thể
vang lên, vang vọng trong tâm thần hắn !.

'' Đồ đệ, ta nghĩ có cách cứu giúp mẫu thân người '' Thiên Cực Tử suy nghĩ
một chút, trên mặt thoáng nét hiện lên nghiêm túc quang mang, vui mừng nói.

Có thể theo hắn nói, Quảng Mục nội tâm chấn động, nhưng bước chân càng nhanh
, một lúc sau hắn y nguyên phát hiện chính mình thế mà vẫn đứng tại chỗ cũ ,
để hắn cực không tình nguyện quay đầu lại.

'' Trong tông môn có vài loại đan dược cứu giúp phụ mẫu ngươi, nhưng cũng có
thể làm sống được mấy ngày tã hữu, lúc đó ta sẽ phong bế thần hồn phụ mẫu
ngươi lại, chờ đợi về sau, tu vi đột phá, có lẽ ta sẽ cứu giúp được mẫu
thân người '' Thiên cực Tử tự tin nói, với tu vi hiện tại của hắn thì hoàn
toàn không có khả năng cải tử hoàn sinh, nhưng hắn tin chỉ cần đột phá thành
công, sẽ xuất hiện một tia hi vọng.

Nhưng hắn nói như vậy, trong lòng hắn càng kích động thì một bên Quảng Mục
sắc mặt càng khó coi, nội tâm chìm xuống đáy cốc, một loại ý nghĩ giống như
tan thành mây khói đồng dạng.

'' Sư phụ, hà tất phải như vậy, người đã chết, không có khả năng hồi sinh ,
cách tốt nhất chính là để linh hồn siêu thoát, đến với tây phương cực lạc !,
huống hồ những viên đan dược như vậy cực kỳ quý báu, không thể tùy tiện xuất
ra '' Quảng Mục hắn không tin không thành công đào tẩu, hắn tuyệt đối không
cho phép người khác cưỡng ép vận mệnh chính mình.

Thiên Cực Tử nhìn thiếu niên trước mặt không khỏi nghi hoặc, ai mà không muốn
cứu sống chính mình thân nhân, đặc biệt đây còn là chính mình phụ mẫu !.

'' Sư phụ, đó chính là di nguyện cuối cùng của mẫu thân đệ tử... '' Quảng Mục
thấy lão giả nghi ngờ sát na, không khỏi giật mình, một miệng nói láo không
ngừng, vụng trộm nhìn xem Thiên Cực Tử ngơ ngác khuôn mặt, tâm tư nhíu mày.

Nghe Quảng Mục liên mồm khoác lác, Thiên Cực Tử đột nhiên hắn thấy có một cảm
giác khó chịu nổi lên, lửa giận phun trào trong lòng !.

'' Được rồi, bây giờ ngươi theo ta về tông môn, về phần tang lễ mẫu thân
ngươi !, cứ giao cho ta, về sau tu tiên thì cần gì chó má lễ nghi khốn kiếp
'' Thiên Cực Tử khuôn mặt ngây ngô thường thấy, không hiểu sao cỗ lửa giận
cùng khó chịu bạo phát, hắn gầm nhẹ nói.

Theo hắn nói đó là một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng khuếch tán thiên địa ,
hư vô rung động, bốn phía kiến trúc xung quanh phủ đệ nứt vỡ toái diệt, đại
địa rung động mãnh liệt, trực tiếp chấn nhiếp toàn bộ huyện Vận Thành !.

Nhưng như thế cũng không lấy đi mạng sống của kẻ nào, bọn hắn chỉ như trong
đầu vù vù không ngừng, trên mặt mờ mịt cùng hoảng sợ, toàn thân run rẩy quỳ
rạp !.

Gần nhất là Quảng Mục, hắn sắc mặt trắng xám, hắn cảm nhận luồng khí tức kia
không nhằm vào hắn, nhắm đến chính là bốn thiên địa !.

Có thể Thiên Địa con rung động, huống chi là hắn, hắn không dám tưởng tượng
vừa rồi một màn nếu đánh trúng bản thân, trực tiếp biến thành tro bụi !!.

'' Không, ta không muốn làm tiên nhân, ngươi không thể cưỡng ép ta '' Quảng
Mục gầm thét, hắn không sợ, hắn chết cũng không sợ, nhất định phải gào thét
một phen.

Thiên Cực Tử hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Quảng Mục thái độ, phất tay
áo áo một cái kéo theo Quảng Mục lên trời !.

Dưới đất mọi người không khỏi chấn động nhìn lên, trong đầu bọn hắn giờ phút
này thiên lôi oanh minh không ngừng !.

'' Ta không muốn làm tiên nhân '' Mà trên bầu trời một đạo thiếu niên điên
cuồng gào thét, điên cuồng chủi mắng.

Thấy vậy Thiên Cực Tử một mặt không nỡ, nhưng vẫn bắn ra một đạo lam quang ,
trực tiếp phong ấn cái miệng của hắn, một bước đạp xuống hư không, biến mất
khỏi bầu trời ...!


Thiên Địa Vô Nhai - Chương #5