Thiên Cực Tử


Người đăng: Thong_Thien

Cơ hộ sự xuất hiện của hắn nháy mắt, lập tức toàn bộ đường mọi người chấn
động, đặc biệt ánh mắt khó tin được, đường đường là quan phủ, thể mà ăn mặc
bình dân tục tử, để bốn phía ánh mắt trầm ổn.

Phát hiện như vậy ánh mắt, Quảng Mục nội tâm đắc ý, vôi ho một tiếng, hất
cằm mỉm cười chào hỏi bốn phía, cực kỳ khí độ.

Các hương thân phụ lão thấy thế, thần sắc cổ quái, khuôn mặt cuồng nhiệt
hướng về thiếu niên đáp lễ, nhưng cũng không dám có ai tiến lên hỏi chuyện ,
nội tâm vô cùng cảnh giác, cũng có không ít người đi theo xem kịch.

Phút giây sau đó liền rất nhanh xuất hiện ở Mã phủ, phủ đệ này nhìn không
khoa trương cho lắm, bên ngoài không có hùng hổ thị vệ canh giữ, trước cổng
chính còn có hai đầu kỳ lân pho tượng vô cùng dữ tợn !.

Không chần chừ, lập tức có một tên cao to thị vệ tiến lên gõ của, một lúc
sau, vẫn không thấy ai đi ra mở cửa !.

Nhìn đến bốn phía xa xa người dân xem vui, có ngày không khỏi cười lạnh ,
càng có xem thường, cái này để thiếu niên thẹn quá hóa giận !!.

'' Phá cửa '' Quảng Mục giận dữ nói, đầu đã mất chủ, chỉ còn lại người thân
tên kia cùng một đám người hầu, không nghĩ tới Mã phủ này lại dám phách lối
như vậy.

Rầm một tiếng !!.

Quảng Mục chậm dãi đi vào, sắc mặt hắn âm trầm quan sát bốn phía, nơi đây
cảnh vật không tệ, thiên hòa địa lời phụ đệ đập vào mặt hắn !.

'' Người đâu '' Quảng Mục hét lớn, nhưng sau đó rất lâu không thấy có người
xuất hiện, phất tay ra hiệu, sáu tên thị vệ hùng hổ rút đao lao vào từng
phòng săn lùng, nhưng chung quy không có ai.

Cái này để hắn sửng sốt một chút, không có ai, chẳng lẽ mang ý nghĩa đã trốn
, ôm của chạy lấy người !.

Nghĩ đến đây, Quảng Mục biến sắc, lập tức xét nhà toàn diện, nữa ngày sau ,
hắn vẫn không tìm thấy thứ gì, không một bóng người, không một quan tiền !.

'' Mẹ nó, bản đại nhân trí tuệ hơn người, không nghĩ đến lại bị lừa một vố
đau, khốn kiếp '' Quảng Mục sắc mặt âm trầm như nước, nội tâm gầm nhẹ, hiển
nhiên hắn đây là bị lừa, không nghĩ tin tức lan truyền nhanh như vậy.

Cái này nằm ngoài dự tính của hắn, cũng nằm ngoài dự tính của đại hán kia !.

Hắn không nghĩ đến người của Mã phủ này lại âm hiểm vô sỉ như vậy, phủ chủ
gặp nạn, người thân trực tiếp bỏ rơi !.

Quảng Mục hắn tuy là người tham quan vô lại, nhưng không đồng nghĩa với việc
không có ân đức tình nghĩa, hắn đã không còn người thân, nhưng nếu còn ,
chắc chắn cũng không làm việc thất đức như vậy !!.

'' Lập tức sai người truy nã Mã phủ tàn dư cho ta '' Quảng Mục giận dữ nói ,
có thể người Mã phủ bỏ trốn kia đối với hắn không quan trọng, nhưng hắn bản
tính tham lam, số tiền tài đó vô cùng to lớn, hắn há có thể bỏ qua.

Huống hồ, còn chuyện phân phát cho dân lành thì sao, nghĩ đến truyện này hắn
nội tâm không khỏi phiền muộn, sầu mi khổ kiếm !.

Nếu không bắt được Mã phủ tàn dư, cứ nghĩ đến khối tiền tài to lớn gây dựng
bao nhiêu năm bị lấy ra, bị cắt xé dần dần phân bố dân phong, làm Quảng Mục
hắn lòng đau như cắt, một sự thật không thể chấp nhận !!.

Nhưng hắn chợt nhìn đến Phủ đệ này, mắt chợt lóe, trong lòng nội tâm mới được
giảm đau một chút !!.

Mắt thấy bốn phía mọi người càng ngày càng tụ tập đông đúc, Quảng Mục biết
chẳng lành, không do dự lập tức rời khỏi nơi này.

'' Đại nhân, chuyện này ...!! '' Trong đám đông, mắt thấy Quảng Mục định rời
đi, một phụ nhân nhanh chóng đi ra, đôi mắt mấp máy, giống như đang ép hắn
phải cho một cái công đạo đàng hoàng.

'' Các hương thân phụ lão không cần bận tâm, Mã phủ phạm trọng tội, Quảng
Mục ta thân là quan phủ triều đình, nhất định sẽ giải quyết xong xuôi vụ này
, cực tốc bắt lấy tội nhân, sớm ngày quy án '' Quảng Mục nội tâm giật mình ,
đáy lòng phiền muộn vô cùng, hiển nhiên rất nhanh nói lách ý tứ.

'' Ha ha, Đại nhân quả thật chí công phân minh, bắt tội nhân quy án đó là lẽ
thường tình, thế nhưng .... à ! cái này '' Lập tức lại một phụ nhân từ trong
đám đông đi ra, nói đến câu tiếp theo hơi ấp úng một chút.

'' Ha ha ha, ta biết, các vị hương thân phụ lão không cần bận tâm, sáng mai
, ta nhất định cho các vị một cái công đạo '' Quảng Mục hất cằm lên nói ,
trừng mắt nhìn đám người, một bộ dáng vô cùng chắc chắn nói rõ, bốn phía đám
người ánh mắt cực không tin tưởng kia, để hắn long đau như cắt, phiền muộn
vô cùng, đối với Mã phủ người, lửa giận không thôi.

Nói xong hắn cắt bước rời đi, trên đường sắc mặt âm trầm vô cùng, để bốn
phía mọi người nhìn lại không khỏi nội tâm thỏa mãn, cười lạnh liên tục !.

Xa xa, bỗng nhiên xuất hiện một lão nhân gia, đầu tóc bạc phơ nhưng không rối
bời, có thể nói trắng mượt dài ngang hông, trên người hắn mặc một bộ đạo bào
kỳ quái, có chút bẩn nhưng không thể làm bộ bào này ảnh hưởng thần bí khí tức
, mặt mày nếp nhăn, tường mạo gầy yếu, khắp người có chút dơ bẩn, đang chạy
lại gần một thiếu niên.

'' Bắt được rồi, đồ đệ của ta, ngươi đi đâu vậy, ta thật lâu không thể tìm
thấy ngươi nha, ngươi để ta mấy trăm năm nay cô độc một mình a '' Lão nhân
gia, chạy đến ôm đồm lấy bắp đùi thiếu niên, một mặt ướt át nước mắt chảy
dòng, giống như thật lâu không gặp lại cố nhân đồng dạng.

Người thiếu niên này chính là Quảng Mục, hắn giật mình một cái, nhìn xuống
phía dưới bắp đùi đang bị một tên lão giả già nua ôm chặt đang khóc lóc nói
lớn !.

'' Lão giả, ta không phải đồ đệ của người, cái gì mà mấy trăm năm, ta hiện
tại mới mười bảy xuân sang '' Quảng Mục biến sắc vội vàng nói, hai tay kéo ra
lão giả, hắn nhìn lão giả này một cái liền biết được, lão chính là người
điên, sống 17 năm như hắn ở cái huyện thành này, cơ hồ gặp không ít người
điên đồng dạng.

Quả thật một ngày này đối với hắn vô cùng đen đủi, từ đầu bị mỹ nhân thẳng
tay từ chối, tiếp đến gặp được bọn Mã phủ người vô sỉ thấy chết không cứu ,
rồi cuối cùng lại rước phải một tên điên phiên phức lão giả ngay trên đường ,
cái này để hắn vô cùng phiền muộn.

'' Ngươi đúng là đồ đệ ta rồi, khi xưa hắn cũng nói là không phải đồ đệ ta ,
ngươi và hắn là một, ngươi chính là đồ đệ ta '' Lão gia một mặt vô cùng kích
động, cả hành động cũng luống cuống theo, hai đôi mắt đục ngầu không ngừng
chảy xuống những hàng lệ rơi.

'' Lão gia a, ta không phải là đồ đệ của ngươi, ngươi nhìn rõ một chút diện
mạo của ta đi '' Quảng Mục phiên muộn vô cùng, ngồi xuống ngẩng cao đầu, hất
cằm nhìn lên cho lão nhân gia kia xem thật kỹ, hắn thân là quan phủ, thế mà
phải đi giải thích vớ vẩn với lão giả này, quả thực khó hiểu vô cùng.

Lão giả nhìn rất kỹ khuôn mặt Quảng Mục, đôi tay cầm cái đầu hắn, lắc qua
lắc lại, nhìn vô cùng kỹ càng, đến cuối cùng lắc đầu, hiện lên đau khổ !.

Quảng Mục hắn cũng cảm thấy đâu đầu, hắn mặc dù độc tài nhưng đối nhân xử thể
vẫn luôn kính ngưỡng, đặc biệt trước mặt lão giả này, nhìn già nua vô cùng ,
nhưng lại tản ra huyền bí khí tức, tuyệt sống đã rất lâu, đối với Quảng Mục
hắn cũng vô cùng hiếu kỳ, nhưng không bận tâm, hắn muốn thể hiện thành ý của
mình với người cao tuổi tôn kính !.

Thấy ông lão đau khổ hiện lên, hắn không khỏi nội tâm xúc động, lắc đầu bi
thường chia sẽ, móc từ trong ngực một thỏi bạc đưa cho ông lão, đang định
rời đi.

'' Ta không tin, ngươi hóa thân thành người khác lừa ta, ta !, ta tên Thiên
Cực Tử, ngươi nhớ ta a ... ngươi nhớ lần đầu tiên ngươi gặp ta còn kêu Thiên
Cực chân nhân không, ngươi nhớ a '' Lão giả vẫn là một mặt không từ bỏ chi ý
, sát na tiếp tục ôm lấy bắp đùi thiếu niên.

Quảng Mục muốn điên cảm giác, lão giả này thật sự khó giải quyết, đang muốn
kéo ra lão giả thì lập tức phát hiện toàn thân hắn không thể động đậy !.

Một cái sát na này, hắn giật mình phát hiện, cơ thể của hắn như đã mất đi
không chế, không thể làm gì, duy chỉ có cái miệng là có thể nói !.

Hắn nội tâm sinh ra hoảng sợ, mạo hiểm suy nghĩ một chút sâu xa, cuối cùng
sắc mặt trắng xám, hãi hùng khiếp vía nhìn tới lão giả !.

Hắn tuy mới là thiếu niên mười bảy tuổi, nhưng học rộng tài cao, lúc ở trong
triều đình hắn có nghe nói về tiên nhân sự tích, tu tiên có thể cưỡi mây vượt
gió, hô phong hoán địa, nghịch thiên cải mệnh, hắn cho đó cũng không khoa
trương chút nào, đã là tiên nhân thì tất nhiên phải như vậy năng lực !.

Mà ở trong kinh thành, hắn cũng có thấy qua tiên nhân, bọn họ phủ xuống là
chọn lựa những người tư chất tốt, thu làm đệ tử !.

Còn hắn cũng có lần được một tên tiên nhân đánh giá qua, tư chất kém cỏi ,
không thích hợp tu luyện, mà cũng từ đó, không biết bao nhiêu người trong
kinh thành khinh miệt lên, mặc kệ hắn trạng nguyên cỡ nào tài ba, đối với
bọn hắn, thánh thượng cũng chỉ xứng sách giày cho tiên nhân !.

Đối với mấy việc như vậy, Quảng Mục cũng thẹn quá hóa giận, trực tiếp không
để ý chuyện này, luôn cho rằng một cuộc sống phàm nhân vẫn tốt hơn rất nhiều
, hưởng thụ an bình, đó mới chính là ý nghĩ của hắn, về nhân sinh !!.


Thiên Địa Vô Nhai - Chương #3