Tiếng Tăm Lừng Lẫy


Người đăng: Thong_Thien

Nháy mắt, tất cả bốn phía chậm dãi tiêu tán, đối với bọn hắn một ngày này
cũng không gọi phức tạp lắm, có thể đã rất quen thuộc từ lâu !.

Một năm trước khi, cuộc sống bọn họ cũng không phải ồn ào như thế này, từ
lúc đấy triều đình mở ra thi thố trạng nguyên, Quảng Mục đậu trạng nguyên ,
cái này để bọn hắn cực phấn khích !.

Có được một người bản địa làm quan nơi chính mình sinh ra, hiển nhiên là tốt
hơn người ngoài đến làm, và lại Quảng Mục đối với bọn hắn không có xa gì ,
thậm chí còn là một hảo hài tử cần cù chịu khó !.

Bọn hắn ngày đêm ảo mộng nội tâm, hy vọng có một ngày, huyện Vận Thành ,
nhất phi trùng thiên, danh tiếng bay xa, không thẹn với tổ tiên !.

Quả nhiên bọn hắn nghĩ đúng, nhưng không theo cách nghĩ của bọn hắn, mà cái
này vang xa, có thể nói tai tiếng muôn đời, ai ai đều không biết quan phủ
huyện này tên là Quảng Mục, tham quan vô lại, tính tình háo sắc, xử án thô
lỗ, để không biết bao nhiêu người căm phẫn !!.

Nói vào mọi người ai cũng không khỏi cảm thán, hắn từ nhỏ gia cảnh nghèo khó
, cha mẹ qua đời sớm, suốt ngày tụ tập côn đồ chuyên gia phá làng ăn trộm ,
có lẽ nó đã hình thành bản tính, khó chuyển ý vị

Dù sao hắn cũng tốt nhất ở đứa trẻ thông minh, tối lại cần cù đọc sách, ước
mơ trở đổi đời vận mệnh.

Nhưng bọn hắn không nghĩ tới, thế mà Quảng Mục sau khi trở thành quan phủ ,
liền như thế bộc phát bản tính, tham quan vô lại, tính tình hào sắc, không
quan tâm đến dân chúng, quả thực cực kỳ vô sỉ.

'' Cũng như việc như sáng hôm nay xử án, rõ ràng đại hán kia chính là vị hôn
thê sắp cưới của cô gái thôn nữ đó, nhưng cuối cùng bị tên Quảng Mục vô sỉ
đoạt mất '' Tức giận không nhịn được, đi ra là một tên thanh niên tướng mạo
khôi ngô, mặt mày khó tránh trắng bệch, hắn không dám nghĩ đến chính mình
lại dám to gan chửi mắng quan phủ.

Ở đây là một quán rượu, không ít người đi qua lại lại, đối với mọi chuyện
quan phủ làm cực kỳ nào nhiệt, còn nói như đó đã là thói quen !.

Bốn phía người dân sắc mặt trầm mặc, đối với tất cả mọi chuyện, bọn hắn cũng
không xa lạ gì, nội tâm vô cùng chua xót, than thở mệnh trời.

'' Nghĩa sĩ, ngươi tức giận như vậy thì có ích gì, cẩn thận cái miệng, nếu
có người quan phủ bắt được, ta xem đến chào ngươi cũng đừng mong ăn được ''
Kế bên có một tên trung niên cao gầy, thiện ý nhắc nhở một câu.

Mà cũng ở trong quán rượu lúc này, tự nhiên có người nhớ tới cái gì, không
khỏi hét to một tiếng, trong tiếng nói còn có ẩn ẩn kích động cùng không dám
chờ mong !.

'' Các vị huynh đệ, ta nhớ lúc trước tên kia đại hán nói muốn quyên góp tài
sản phân phấn cho dân nghèo '' Tiếng nói đi ra, chính là một tên thanh niên
đầu tóc rối bời, trên mặt ướt át, hiển nhiên được tưới lên rất nhiều rượu.

Cái này để không biết bao nhiêu người nghe đến, hai mặt nhìn nhau, hiện lên
nồng đậm đắng chát.

Quảng Mục là ai, cơ hồ không ai không biết, có thể nói, tiếng tăm vô cùng
lừng lẫy.

'' Vị trẻ tuổi huynh đệ thật yêu đời lạc quan, có thể ngươi say, nhưng bọn
ta còn rất tỉnh tảo !, bản tính của quan phủ, người ta há có thể không biết ,
hắn cho dù có phân phát, thì cũng được bao nhiêu đây '' Có một ông lão sắc tử
tế, nhìn thì trông rất hiền lành, nhưng trên mặt cùng nội tâm phiền muộn vô
cùng, cật lực thở dài nói.

...

Không những thế, toàn bộ huyện thành cũng đang ầm ầm xôn xao, người ngoài
nếu nhìn vào thì cho là rất đông vui tấp nập, nhưng kết hợp trước đó kinh
linh bọn họ, có thể nhìn thấy trong bầu không khí đang vô cùng giận dữ.

Tại trung tâm huyện thành, thình lình có một tòa phủ đệ khang trang, bên
ngoài phủ xuất hiện từng đợt binh mã tuần tra qua lại, bốn phía người đi
đường nhìn vào, nội tâm chua xót !.

Ở ngoài đã như vậy thì đứng nói ở bên trong, xung quanh bốn phía có từng căn
nhà khoa trương lộng lẫy, cây cối cảnh vật quý đẹp, rất đông người hầu quản
gia múa lượn tấp nập !.

Cũng tại một góc trong phủ đệ, ở phía bốn hướng gió thổi lồng lộng, cỏ cây
xanh mát hương thơm, là một mảnh vườn xanh non gió mát !.

Có hai đạo thân ảnh cùng nhau vật lộn !, nhìn kỹ... thì đó là một nam một nữ ,
nữ tử thân hình thướt tha yểu điệu, tướng mạo mỹ lệ, trên mặt đang tỏ vẻ cực
không tình nguyện !.

Về phía nam tử, thì là một tên thiếu niên hơi gầy gò ốm yếu, hắn chính là
Quảng Mục, trên người hắn đã thay đi bộ quan bào, mặc vào một bộ tầm thường
quần áo, nếu để người khác nhìn vào thì khó mà tưởng tượng được !.

'' Đại nhân, đừng mà ... '' Nữ tử khuôn mặt ửng đỏ, thân thể kiều diễm uốn
éo, làn da nhất bạch hồng hào, đôi mắt mê ly nhắm lại, tóc dài theo gió
tung bay.

'' Hừ, dám ở trước mặt bản đại nhân phản kháng, ngươi đây hiển nhiên là muốn
tạo phản '' Thiếu niên lên tiếng mở miệng.

'' Đại nhân, xin ngài lượng thứ, ta có chết cũng thủ tiết đến cùng '' Nữ tử
thần sắc phản kháng, nàng đây chắc chắn là không tin tưởng Quảng Mục, hết
thảy không tin.

'' Ngươi đi theo tên kia đại hán có gì tốt lành, nếu đi theo bản đại nhân !,
tiền đồ vô lượng, ăn xung mặc sướng '' Quảng Mục bá đạo nói, không ngại đập
bình cướp hoa, độc chiếm quả riêng.

Nữ tử này là vị hôn thê của tên đại hán lúc trước ở quan phụ nhận tội cưỡng
đoạt, hắn là bị Quảng Mục bắt ép mà đến, hoàn toàn không tình nguyện !.

Nàng lập tức rút ra một con dao đặt lên cổ mình, biểu thị ý nghĩa chết không
sợ, chỉ sợ Quảng Mục hung hăng lao tới !.

'' Hả, dừng tay '' Thiếu niên biến sắc, nội tâm phiền muộn vô cùng, không
còn cách nào khác, dẫn người đem thả nữ tử ra về.

Mắt thấy nữ tử biến mất khỏi tầm mắt, Quảng Mục không khỏi ho một tiếng, cảm
thấy chính mình quả thực không tệ, ưu tú như vậy người, hiển nhiên khó có ai
sánh bằng tâm tư trò chuyện.

'' Chỉ trách bọn hắn đối với ta không xứng a '' Thiếu niên ngẩng đầu lên trời
than nhẹ một tiếng, đối với chính mình tài đức vẹn toàn, người trong huyện ,
khó có ai có thể xưng đối, đến nữ tử đẹp như vậy cũng không dám nhìn thẳng
vào mặt mình.

Không nhịn được cười ha hả một tiếng, nhưng sau đó, hắn ẩn ẩn cảm thấy không
đúng, chính mình ưu tú như vậy người, tại sao lại không cua được nữ nhân ,
nếu ưu tú như vậy, tại sao đến bây giờ vẫn độc thân lẽ loi.

'' Mẹ nó, quả thật là ngày chó, suốt đời là ngày chó '' Thiếu niên sắc mặt
sát na hóa tức giận, chỉ tay lên trời gầm nhẹ.

Hắn thầm nghĩ, bản thân chính là một đại nhân, độc tài trong huyện thành này
, không ai không nghe lời hắn, tiền tài giàu có, quyền lực tuyệt đối !.

Thế nhưng hơn năm nay, tạo ra không biết bao nhiêu sóng to gió lớn tai tiếng
, cũng chỉ vì một nương tử tương lai chân chính, nhưng suy nghĩ của hắn ,
toàn bộ tan thành mây khói !.

'' Ta tướng mạo cũng không đến nỗi, khí độ nho nhã hợp lòng người !, chỉ
trách, trời cao ngươi khinh người quá đáng '' Quảng Mục gầm nhẹ, hận số má
đen đủi, bao nhiêu năm có gắng thắp đèn đọc sách, đến cuối cùng... quyền lực
cô đơn !.

'' Haiz.... thôi thôi, dù sao Quảng Mục ta cũng là ưu tú như vậy người, há
có thể không có vợ '' Thiếu niên tự mình an ủi một chút, cảm thấy chính mình
thực sự quá lỗ mãng, đường đường là quan phủ, tất nhiên phải lấy bách tính
làm trọng, trừ gian diệt ác.

Suy nghĩ đến Đại hán kia giao cho hắn toàn bộ gia tài, phân phát dân lành ,
nghĩ đến chính mình như thế khoa trương, được vô số ánh mắt cuồng nhiệt cùng
hâm mộ nhìn lên, nội tâm cao hứng không gì sánh kịp.

Nói xong, hắn chậm dãi xoay người, bước đi ra ngoài mảnh vườn, đi đến phủ
đệ cổng chính, theo sau hắn còn có sáu tên thị vệ cao to đen hôi.

'' Tới Mã phủ, các ngươi cầm một chút bao lớn, đi làm đại sự '' Quảng Mục
hưng phấn nói, chắp hai tay sau lưng, trên người mặc bộ quần áo tầm thường
cũ kỹ, bước ra phủ đệ, hướng phía Mã phủ.

Bốn phía đường xá vô cùng tấp nập, người đông xôn xao bàn luận không ngớt ,
có thể nói đến Quảng Mục, cả ngày cũng không xong !.

Mà trên đường, thình lình xuất hiện một thiếu niên quần áo bình thường, theo
sau còn có sáu tên cao to đen hôi, nhìn vào thì không ai có thể cho là đại
thiếu gia nhà nào dạo phố, bọn hắn nghĩ, chính là như vậy một tên côn đồ sắc
bén !.

Nhưng Quan phủ nơi này là ai, bọn hắn há có thể không biết, thậm chí lạc ấn
sâu thật kỹ, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Quảng Mục !.

Có người không kịp phản ứng, biến sắc né tránh, hãi hùng khiếp vía, không
biết lần này sắp xảy ra chuyện gì !.

'' Các ngươi mau nhìn, hướng đó là Mã phủ, không lẽ hắn đến siết nợ '' Có
người không nhịn được hỏi, đối với vị quan phủ này, bọn hắn chỉ có thể hình
dung ra tăm tối hình ảnh để đi diễn tả.


Thiên Địa Vô Nhai - Chương #2