Quảng Mục


Người đăng: Thong_Thien

Quyển một : Nhân Thần Cộng Phẫn

Đông Triều sơn, ở vào Đông Lâm sơn mạch, dưới núi có một cái huyện, huyện nhỏ
không lớn, tên là huyện Vận Thành, dân phong chất phất, chủ yếu lấy cày ruồng
mà sống đủ cho qua ngày. !

Những kẻ có tiếng hơn thì buôn bán làm ăn, có thể nói bọn họ... cực kỳ khấm
khá.!!

Sáng sớm, tại trung tâm huyện một tòa cổng đình, không phải nói toàn bộ người
trong huyện, nhưng cũng không phải là ít tụ tập trước cổng đình này, đang vì
một tên quan lại mà đứng xem xử án.

Tên quan này nhìn thoạt thoạt cũng mười sáu mười bảy tuổi, dáng người hơi gầy
yếu, nhưng biểu hiện ra, nhìn rất là khí độ, quần ào mặc dù hơi lỏng ,
nhưng nhìn kỹ thì rất hợp mắt, mặc ở thiếu niên này trên người, cùng hắn
trong mắt tinh khiết phối hợp cùng một chỗ, lộ ra một cỗ tử linh động.

Mà hắn ngồi ở đấy, trên cao nhất đài, xung quanh còn có hai gã thị vệ nhìn
to cao đen hôi, làm cho tất cả mọi người đứng dưới cũng xa trông lại, âm
tình bất định.

Hiển nhiên trước cổng đình này bên trong là Quan phủ, còn thiếu niên này chắc
chắn là Quan chủ, cái này kể ra cũng thật có chút khó mà tin được.

Hắn gọi là Quảng Mục. !

'' Các vị hương thân phụ lão, các người đối với ta coi như cũng không xa lạ ,
mặc dù có những lời qua tiếng lại khó nghe, nhưng không phải vì thế mà bản
quan không thiên vị bất cứ kẻ nào '' Thiếu niên mặt mũi tràn đầy quang minh ,
hoàn toàn đang chứng minh những lời hắn nói không hề có một tia hắc ám pha
tạp.

Bốn phía hương thân phụ lão không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhất thời bày ra vẻ
cực kỳ tin tưởng.

'' Đại nhân, ngài là vị quan trẻ tuổi nhất ở cái huyện nhỏ này, nếu đại nhân
không có tài năng !! thì làm sao trở thành quan phủ được '' Trong đám đông, đi
ra một ông lão tóc hoa dâm, mặt mày nếp nhăn, khi hắn nói đến tài năng hai
chữ này thì dừng lại một chút.

'' Trong huyện từ những chuyện lớn nhỏ, nếu không phải có đại nhân quyết đoán
ra tay, e rằng đã loạn thành cái chợ '' Ông lão thần sắc kích động, lời nói
mang theo hâm mộ nói.

'' Thì ra trong lòng mọi người nghĩ vậy, từ này ta quyết tâm đêm hạnh phúc và
bình an đến huyện Vận Thành '' Quảng Mục nội tâm phấn chấn, trong mắt chạm
dãi lóe lên kiên định, dưới ánh mắt của bốn phía hương thân phụ lão cổ vũ ,
hắn trùng điệp gật đầu, bàn tay cũng sát na cầm lên cục đá trên bàn, vỗ mạnh
một cái.

Rầm !!! một tiếng, để bốn phía mọi người không khỏi giật mình một cái, trong
lòng nhất thời phiền muộn.

'' Dâm tặc to gan, dám cưỡng đoạt dân nữ con nhà lành, hiển nhiên đây còn
chính là quang minh chính đại cưỡng đoạt !! còn không mau chịu nhận tội ''
Quảng Mục thần thái bay bổng uy nghiêm, từ một thiếu niên gầy yếu, sát na
biến cương nghị thiên vinh, nhìn xuống một tên đại hán toàn thân mập mạp ,
lạnh nhạt nói.

'' Đại nhân, đây chắc chắn là hiểu lầm, cô thôn nữ kia hẳn là vợ sắp cưới
của tiểu nhân, hôm đó tiểu nhân đến mang nàng đi thì bị người quan phủ bắt
được, đây hoàn toàn không phải tiểu nhân cưỡng đoạt dân nữ '' Đại hán khuôn
mặt đau khổ, trong lòng hắn vô cùng phiền muộn cùng hối hận, nếu biết đến
như thế đen đủi, hắn tuyệt không có khả năng đi đón nàng dâu về phủ đệ.

'' Lại còn dám nói láo !! người đâu... mang bằng chứng lên cho ta '' Thiếu
niên hét lớn một tiếng, vẩy vẫy tay tên thị vệ bên cạnh, cầm lấy một cái
khăn tay cùng một trang giấy, đặt lên bàn!.

'' Cái khăn tay này dính máu chính là của cô thôn nữ kia, trong lúc cưỡng
đoạt, ngươi đã làm bị thương cô ta, kết quả cuối cùng bị ta bắt quả tang!! ,
hơn nữa trong trang giấy này là khẩu cung của cô thôn nữ xấu số đó '' Quảng
Mục thần thái lạnh nhạt nói, trên bộ mặt tràn đầy trí tuệ cùng sáng tỏ nói.

Đại hán đang định mở miệng phản bác thì đã bị cho ngậm miệng !.

Rầm !!!

'' Chứng cứ tang vật đã đầy đủ, ngươi còn dám khoác lác, coi chừng ta cho
cắt lưỡi, lột răng để từ nay phải cám suốt đời '' Quảng Mục thần sắc vênh váo
tự đắc, nội tâm hưng phấn, hắn hận không thể trực tiếp rời khỏi nơi này.

'' Đại nhân... quả thực là ta làm, xin ngài khai ân tha tội chết '' Đại hán
sắc mặt trắng xám, nội tâm cay đắng cùng phẫn nộ tuyệt không thể tiêu tán.

'' Không sai, ngươi quả nhiên làm người cực tốt, đến ta cũng không thể tức
giận hơn '' Thiếu niên tư thế hài lòng dựa trên ghế ngồi.

'' Người đâu, đánh hắn ba trăm gậy, sau đó ném vào lao ngục phủ đệ '' Quảng
Mục thanh âm hét lớn, trong lòng thầm nghĩ mình làm quan cũng không tồi, nếu
có thể phát huy như vậy độc quyền, ba năm năm nữa không chừng huyện nhỏ này
có thể lớn mạnh uy danh.

Nghĩ đến đây không khỏi cảm khái, suy nghĩ đến tuổi thơ thuở nhỏ và bây giờ
chính mình, thật sự khác nhau một trời một vực, nghèo khó cùng giàu sang.

'' Haiz... chẳng trách ta ưu tú như vậy, thật sự là mệnh lớn a '' Quảng Mục
nội tâm tràn ngập hưng phấn cùng đắc ý, không thể trách hắn vô lại, nên
trách chỉ có bản thân hắn thật sự ưu tú đi.

Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi lên làm quan của một huyện, đây quả
thực là cần bao nhiêu cố gắng thắp đèn đọc sách !.

Nếu như một mà đi quán lý tất cả phép tắc của một huyện đông người, có thể
nói tung hoành vô địch, thích làm gì làm đấy, hiển nhiên cũng không phải như
vậy vô địch, nhưng tung hoành thì không khoa trương chút nào !.

'' Ngươi có ý kiến gì tốt '' Thiếu niên nhìn trên mặt đất đại hán, khuôn mặt
lộ vẻ cực kỳ không nỡ, trừng mắt nhìn một cái.

'' Đại nhân, tiểu nhân là người chưa gia thất, từ nhỏ đến lớn làm lụi bọt bẹt
cũng dư ra một ít gia tài, chỉ là về sau không biết để đi đâu, có lẽ phân
phát cho dân lành, xóa đói giảm nghèo '' Đại hán mắt trợt lóe, không chần
chờ lập tức nói ra tất cả tấm lòng.

Nghe hắn nói, bốn phía xung quanh mọi người hương thân phụ lão không khỏi nội
tâm cổ quái, có một con em trẻ tuổi bộ mặt phấn khích hoan hô, cuồng nhiệt
nhìn về đại hán, nhưng...

'' Mà tiểu nhân thân phạm trọng tội, có lỗi với thế gian, nên đành giao số
tài sản này cho đại nhân phân giải, phổ độ chúng sinh, thoát khỏi bể khổ ''
Bản tình tên quan nhân hắn há có thể không biết, vừa rồi nghe trong lời nói
có thâm ý, hắn không khỏi đánh cược một phen, đây là hắn không còn sự lựa
chọn nào khác, thậm chí đó còn là một cách cực hay.

Vào lao ngục phủ đệ quan môn, chắc chắn chỉ có một con đường chết, nếu chết
thì gia tài của hắn cũng tan thành mây khói theo, thậm chí bị Quảng Mục đoạt
lấy !.

Nhưng nếu ném về cho Quảng Mục, hắn còn có thể có một con đường sống, không
những thế, nếu Quảng Mục độc chiếm của riêng, không phân phát dân nghèo ,
hắn có thể âm thầm vạch tội, từ đó báo thù không muộn.

'' Ồ, thì ra là vậy, không nghĩ tới ta còn gặp một người tốt như vậy trên thế
gian a '' Quảng Mục biểu lộ xúc động, nhưng nội tâm đang âm thầm cười lạnh ,
tai tiếng này hắn không phải tự nhiên mà có, thậm chí vang xa ra ngoài huyện
Vận Thành.

Nghe đại hán nói như vậy, hắn há có thể không nhìn ra âm độc ẩn ý, nếu hắn
không có nhìn ra, hắn làm sao dám xưng là quan phủ trẻ tuổi nhất mọi thời
đại!.

Hắn làm sao dám đứng vững ở cái huyện nha này !.

Bốn phía mọi người xung quanh hương thân phụ lão sắc mặt đại biến, nội tâm
đắng chát, chỉ hận mệnh khổ, gặp phải tên đại tham quan vô lại này, mới
mười sáu mười bảy tuổi thế mà nội tâm hung hiểm như vậy thiếu niên!.

Bọn hắn không dám nghĩ đến tương lại vận mệnh thế nào, có người mạo hiểm suy
nghĩ, nhưng tất cả đều run lên choáng váng !.

'' Cứ như vậy thực thi cho ta !! các vị hương thân phụ lão, cảm ơn mọi ngươi
đối với ta như vậy lòng tin cùng cỗ vũ, ta nhất định mang huyện Vận Thành ...
'' Hắn dừng một chút.

'' Trở thành quang minh thiên địa nhân thế, không thẹn với tổ tiên khai sáng
'' Thiếu niên mái tóc dài phất phơ, chắc chắn nói, hắn nhìn xuống bốn phía
hương thân phụ lão ánh mắt cuồng nhiệt cùng cỗ vũ kia, trong lòng tưởng như
gánh vác vô cùng trọng trách, phấn chấn vô cùng.

'' Giải tán '' Quảng Mục chậm dãi xoay chân bước đi, hắn nháy mắt biến mất
khỏi quan phủ.

Để bốn phía cổng đình mọi người nghiến răng cắm lợi, từ từ rời đi.


Thiên Địa Vô Nhai - Chương #1