Uất Ức


Người đăng: huy97.kaisoul@

Huyết vân khuấy động, từng tia lôi huyết thẳng tắp rơi xuống. Một
mảnh kinh người cảnh tượng hiển hiện ra. Tất nhiên, huyết vân hội tụ
nửa ngày lại chẳng thể kéo dài bao nhiêu, trong vòng nửa giờ khắc
nghiệt Hà Bình này thì đã dừng lại rồi.

Ở nơi kia, huyết lôi bổ xuống nhìn đáng sợ một màn lại thiên địa
không hề bị cái hì hư hỏng cả. Chỉ là ở đâu đó, có từng tia, từng
tia một bay đi mà thôi.

Trong động tối vẫn ngồi đấy một mình Kiếm Long khuôn mặt vô định.
Thật không biết, trên đời này còn có gã trúc cơ cảnh nào vô dụng
như hắn không? Rời đi tông môn lần đầu tiên, tìm được Linh Thạch ở
trước mặt lại chẳng thể nào lấy đến tay. Tông môn có vị sư đệ mới,
cần hắn đưa về Tản Viên lấy chỗ tu hành, lại từ trong tay hắn di ra
chết một cách oan uổng? Thử hỏi trong lòng hắn là bao nhiêu tư vị?

Lúc Kiếm Long tỉnh lại chỉ còn nhớ những lời Lạc Huy trước lúc tan dần cùng
bàn cờ mà hắn vẫn một lòng khắc sâu

- Lời hứa với Lạc Huy!

Hắn lẩm bẩm, ra khỏi hang Tối, một đường thẳng hướng Lạc Gia đi tới
bằng tốc độ nhanh nhất. Không còn Lạc Huy trên đời, hắn đi Lạc gia
không biết làm gì, phải chăng giữ trọn lời hưa?

Còn Lạc Huy thì sao, màn ánh sáng biến mất, hắn đã đi nơi đâu, thực
sự đã chết không còn thấy xác như Kiếm Long nghĩ sao?

Không, hắn còn sống. Mà hơn nữa còn đang mắng chửi rất là khỏe.

- Cái gì, âm phủ bắt người như vậy sao? Cho người ta từ đâu rơi
xuống, muốn người ta ngã chết hay sao?

- Bà nội nó, địa phủ không có ai hiểu học thức lễ nghĩa sao?

- Trời ơi, ta bộ quần áo này! Bẩn hết rồi các ngươi có thấy không?
Có thấy không?

...

Hắn chửi đến khi hổn hển thở, chửi đến lúc mệt phải ngồi xuống
nghỉ ngơi.

Khi những hơi thở hồng học, có lẽ đã giảm xuống, hắn nhìn thấy
xung quanh cảnh tượng, nỗi uất hận trong lòng lại nổi lên.

- bà ngoại nó, lại là hang động à?

À khoan, từ từ, để ta bình tĩnh suy nghĩ một chút. Hình như nơi này
cũng, cũng không giống địa phủ, đúng rồi. Hang đá, không có người,
đúng. Không giống địa phủ, ta suy luận kín kẽ rồi, ta khẳng định
là, chắc chắn ta còn sống.

- haha. Ta còn sống, thực sự ta còn sống.

- haha

...

Hắn mừng rỡ như điên lên được. Dù sao còn sống là vẫn tốt hơn rồi.
Nhưng nếu, hắn chưa chết mà đây lại không phải địa phủ thì vấn đề
đặt ra là ở đây lại là nơi đâu?

Hắn lại nhớ thương gia đình rồi, lại nhớ tiên sinh nữa, hắn hai mắt
mắt đầu chảy ra nước mắt. HẮn bắt đầu run lên vì sợ hãi.

Không được, hắn không kiềm chế được mình, hắn bắt đầu lơn giọng
khóc. Nam nhi giọng lớn, rống khóc vẫn là có mấy phần âm lượng?

Nhưng đằng xa bắt đầu có bóng hình đi đến, bước chân lộc cộc, khe
khẽ lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng. Còn hắn lại đang mải miết khóc,
đúng là không biết gì. Người kia hết kiên nhẫn chờ đợi, bắt đầu
cất cao giọng của mình.

- Ngươi, ngươi khóc cái gì! Ông trời ơi còn có công đạo sao? Huhu. Ta
ở đây cô độc trăm triệu năm, chưa có khóc mà ngươi cái này mới đến,
mới đến mà đã thế này thương cảm sao? Huhu

Hai người thi nhau phần mình khóc, dường như để tranh đoạt ai hơn vị
trí. Nhưng không, chưa đến được mấy phút Lạc Huy hết hơi mà ngắt
tiếng khóc, còn người kia vẫn còn khóc rất khỏe.

Lạc Huy giờ này mới có thể trong tiếng khóc mà bình tĩnh trở lại,
nhìn về phía người kia tràn đầy nghi hoặc? Nhỏ giọng hỏi.

- Lão nhân, nơi này là đâu vậy?

- Lão nhân, hắn nhiều lần hỏi lấy, âm thanh càng lúc càng lớn.
Nhưng vẫn không thể nào tỉnh lấy vị lão nhân còn nhập định ngồi
khóc thế kia?

Hắn mạnh dạn tiến lại gần, nhón lên hai chân, mặt đối mặt với lão
nhân, hét lơn.

- Mấy chục năm tuổi rồi còn khóc như trẻ con vậy hả?

Lão nhân kia nhìn Lạc Huy hai con mắt, có chút gì đó hơi dừng lại
là lớn tiếng hơn khóc lấy.

- Ta sống mấy trăm vạn năm, hắn còn nói ta sống được mấy chục
tuổi, ông trời ơi bây giờ thiếu niên đều như thế khi dễ người như ta
sao?

- ông trời ơi, ta sống nhiều tuổi như vậy rồi còn phải chịu phần
này uất ức sao?

- huhu.


Thiên Đạo Thần Đế - Chương #7