Bàn Cờ Thiên Địa


Người đăng: huy97.kaisoul@

Trong không gian này, không khí lạnh buốt, vừa vào đến hai người đã cảm thấy
thế gợi quan thay đổi rất lớn.

Kiếm Long không thể dùng được tinh thật lực của mình để quan sát xung quanh,
cái này cũng nói rõ Động Tối này đặc biệt. Nhưng rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào
lại là không rõ ràng, cứ tiếp đi xuống mà thôi.

Hai trăm mét...

Năm trăm mét...

Khi đi đến được khoảng hơn một ngàn mét, bất chợt không gian rõ ràng hơn, nửa
trên thạch động là màu trắng của linh thạch, phía dưới lại là Linh Thạch màu
đen. Phía trên thì thấy sáng rõ ràng, màu đen từ giữa động lại chân thật như
thực thể vậy, cảm giác đưa tay là có thể bắt lấy.

Nhưng thủy chung là vẫn không được! Đó chỉ là không khí vô hình mà thôi!

Những này Linh Thạch từ lúc động sâu một ngàn mét trở lên, thật không tưởng
tượng nổi là giá trị cỡ nào to lớn. Cái này đúng là một bảo tàng vô giá!

Kiếm Long dùng hết mọi cách để gỡ ra, nhưng lại bỏ công vô ích.

Thời gian cứ thế trôi qua, bảo vật trước mặt đếm mãi không hết lại không làm
gì được, hắn tức giận không thôi.

- Sư đệ, cái này động nhiều Linh Thạch thế này lại không thể nào lấy ra được,
đúng là làm ta uất ức không thôi.

- Kiếm Long sư huynh cũng đừng nóng vội, chỉ là trên động đá mà thôi, không
biết lúc nào chúng ta có thể từ động tối này tìm đến Phong Nha động mới là!

Thì cứ đi thôi! Hai người một đường cứ thế đi, mặc cho thiên địa ngoài kia đã
biến sắc. Huyết vân đang từng mảnh từng mảnh hội tụ. Nhìn lên phía trước ước
chừng có trăm mét xa, Lạc Huy kêu lớn,

- Thấy, thấy rồi...

- Đệ thấy cái gì, có gì mà hoảng hốt. Kiếm Long cũng ngước mắt nhìn xem phía

trước, hắn lại lớn giọng hơn kêu: "Bảo bối, đúng là ta thấy cơ duyên của mình
rồi" ném lại cho Lạc Huy tinh quang thạch, hắn một đường cấp tốc chạy.

Lạc Huy thì lẩm bẩm phía sau: "ta nói là thấy lối ra mà"

Kiếm Long tới trước, nhìn thấy trước mắt cảnh tượng, không kìm lòng được tự an
ủi bản thân: "là cơ duyên thì ắt không tránh khỏi, bảo vật đến tìm ta rồi"

Hắn xoa xoa hai bàn tay, tiến nhanh về phía trước, tay bắt được cái đế muốn
nhấc lên, nhưng lại không làm gì được. Cùng lúc đó, thì Lạc Huy chạy tới vẻ
mặt càng kinh hoàng hơn.

- Sư huynh, đừng có... Đó không phải bảo vật để lấy...

Hắn vừa nói vừa lao đến màn ánh sáng trắng đen, nhưng không thể bước vào, có
vật vô hình đang ngăn cản.

- Cái gì, bảo vật không để lấy, đệ muốn chiếm đoạt cơ duyên của ta đúng
không?

- Không, không phải

-Vậy thì cái gì. Lúc này Kiếm Long đã ra sức nhiều hơn nữa.

Lạc Huy không còn cơ hội giải thích, hét lớn: "Bàn cờ này chỉ có thể đánh, lại
không thể mang đi"

- Đệ biết cái này bàn cờ. Kiếm Long nghi hoặc hỏi lấy.

- Biết, đương nhiên là ta biết, cái này trong cổ thư có ghi là...

- Đừng dài dòng nói đi.

- Là bàn cờ Thiên Địa, mỗi một vạn năm mới xuất hiện một lần. Trong sách còn
ghi nếu ai có thể đánh được một nước cờ thì cơ duyên vô cùng lớn, người thường
cũng một bước thành tiên,..

- Lợi hại như vậy sao? Kiếm Long dời tay từ đế của bàn cờ, cầm lấy một quân
cờ màu trắng ăn đi quân cờ màu đen. Sau đó bị một quân cờ màu đen ăn lại, bàn
cờ trở lại như lúc đầu.

Kiếm Long là người tới được bàn cờ Thiên Địa đầu tiên, là người có khí vận rất
lớn, nay lại di chuyển được một quân cờ, không khỏi làm Lạc Huy bất ngờ,

Còn Kiếm Long lại muốn bắt lấy quân cờ màu trắng thứ hai nhưng lại vô lực kéo
lên, hắn còn bị một cỗ lực lượng thần bí đưa ra ngoài vùng ánh sáng.

Thiên địa dường như chỉ có hai màu trắng đen. Bàn cờ ở thế ta chết ngươi cũng
chết, vốn là không ai có thể cái biến được. Không bên nào có được phần thắng
cơ hội, chỉ có thể đưa về ván cờ tàn.

Lạc Huy chúc mừng Kiếm Long một câu rồi cũng bước vào thử cơ duyên của mình.
Nhìn thật lâu bàn cờ hắn mới cầm lên một quân cờ trắng, thật lâu chưa từng đặt
xuống.

Nếu là đánh cờ tất nhiên phải vì chính đạo, cờ trắng đại diện chính đạo. Hắc
đạo luôn luôn tất công là cờ đen.

Hắn đặt xuống quân cờ... Lùi lại một nước. Chỉ thấy bên kia, cờ đen cũng tiến
một nước. Lại tiếp tục kế bên một quân cờ, vẫn lùi lại một nước, hắn cũng quên
mất là truyền thuyết chỉ được đi một nước, nhưng lại không bị đưa ra như Kiếm
Long.

- Sư đệ ngươi, sao lại đi được hai nước?

- Ta không biết, nhưng cờ đen vẫn còn tiến lên.

Hắn lại bắt lấy quân cờ trắng bên phải, lại lùi một nước. Lần này cờ đen cũng
không đi cái gì nước nữa, phát sinh chuyện xảy ra. Màn ánh sáng đang ngày một
khép nhỏ, động tối đang kịch liệt chấn động. Xa xa Kiếm Long đầu đau như búa
bổ, nhìn thấy Lạc Huy cơ thể đang ngày một tan rã, chỉ còn đó là những lời nói
truyền lại vào tai.

Sự cố bất ngờ xảy ra làm ai cũng không làm gì được. Không phải hắn còn tốt
đánh cờ sao?

Âm thanh còn vương vấn, nhưng động tối kịch liệt rung động, hắn tâm thần lâm
vào hôn mê trạng thái.

Ngoài kia, huyết vân bắt đầu sôi trào.


Thiên Đạo Thần Đế - Chương #6