Long Đồ


Người đăng: huy97.kaisoul@

Sau thời gian thi nhau khóc, lão nhân lấy lại vẻ mặt của mình, hất lên chòm
râu trắng ở dưới cằm hắt bắt đầu hỏi: "Tiểu tử, ngươi từ đâu tới, là cái gì
tiên môn bồi dưỡng đi ra nhân tài"

Lạc Huy trả lời vẫn rất thật: "Ta là Lạc Huy, con trai của Lạc Thành đi từ Hà
Bình Thành tới. Còn về tông môn thì ta thật sự chưa có nhập, nhưng là người
của Tản Viên tông"

Lão nhân kia suy nghĩ một lúc, lại là hỏi tiếp: "Hà Bình thành là cái gì quôc
gia?"

- Là Nam quốc phía nam một khu vực, là mấy nghìn năm trước khai phá đi ra.

- Thì ra là thế, sao lại xuất hiện ở cái nơi này hẻo lảnh chứ. Vậy cái gì Tản
Viên tông là cái gì thế lực tông môn?

- Ta không biết, nhưng mà ở Nam quốc chỉ có thêm hai cái tông môn tu tiên nữa
là Ngọc Phong Thiên Hành cùng Sa Huyết Môn. Mỗi cái đều uy chấn tứ phương, là
nhân gian hết thảy ước mơ nơi đến.

- Ba cái tông môn sao? Không có cái khác hả?

- Không có, Lạc Huy chắc chắn nói.

- Vậy ngươi có biết cái này là ở cái gì lục địa không?

- Là Hoàng Long đại lục! Mà sao ngươi cái gì cũng hỏi vậy, lão nhân ngươi là
mới đến đây sao?

- Chỉ là ta hiếu kỳ về ngươi thôi. Mà không phải ta mới đến thế này mà là
ngươi vừa đến đây. Hahaa.

- Như vậy là chuyện gì xảy ra, lúc nãy ta vừa còn ở Hà Bình thành trong động
Tối đánh cờ mà. Sao lại ta vừa đến đây? Hơn nữa nghe có vẻ lại là rất xa xôi?

Lão nhân chỉ tủm tỉm cười, mặc cho thiếu niên thân hoài nghi vấn. Sau một lúc
Lạc Huy mới bình tĩnh suy nghĩ lại, rốt cuộc hỏi đến vấn đề: "Tiền bối, vậy
bàn cờ Thiên Địa chuyện đó là sao? Ta nghe nói là có thể đánh được một nước cơ
là gặp cơ duyên lớn vô cùng, sao ta đi tận ba nước mà vẫn không được cái gì cơ
duyên?"

Lão nhân nghe, ngược lại trong bụng nộ khí nổi lên, nghĩ thầm trong bụng.
Ngươi đến đây rồi còn không phải là cơ duyên.

Lão nhân từ đâu lấy ra tới một cuốn sách, ném cho hắn. Xoay người rời đi, chỉ
để lại một câu nói

- Trong hai ngày học thuộc nó, thì ngươi có tư cách!

Lạc Huy đang muốn quay lại hỏi cái gì thì lão đã biến mất biệt tăm. Trong lòng
thầm nghĩ vị này là bệnh tiên nhân, chắc chắn không bình thường.

Nhưng nhìn lại trong tay mình thư quyển, lại dở khóc dở cười. Cái này sách
nhìn như cổ xưa, lại không được mấy trang chữ vậy mà bắt mình thời gian hai
ngày để học thuộc. Thật đúng là tầm mắt thiển cận!

Hắn thầm nghĩ trong lòng ngày mai sẽ lấy ra đọc một lượt, lúc đó tốt khoe
khoang cũng không muộn.

Nhưng vòng đi nơi này đá, lại chẳng biết cái gì làm nên hắn đành lôi ra đọc
trước vậy. Bên ngoài cuốn sách củ rách này chỉ nhìn lên hai chữ Long Đồ, không
có cái gì hơn. Nhìn chữ viết có thể rất có ý tứ một cái, chữ Long cuộn tròn
vậy mà thình lình thành cái trứng. Cũng không biết loài vật nào có xấu như vậy
trứng nữa.

Hắn bắt đầu mở sách ra và đọc.

Lấy Long tộc cơ thể, hòa cùng với thiên địa, ta sáng chế ra cuốn này công
pháp. Cả đời tinh hoa có được, một lần lại một lần sửa đổi, mong sao hậu nhân
có thể lấy đó làm xương vững bước một đời. Cái này đầu tiên lúc mơ ra Đan
Điền, hấp thu thiên địa linh khí, một cái phải hoán ngược với cơ thể con
người, từ đan điền Linh Khi phải một vòng đảo ngược xuyên qua huyết mạch, lúc
đó mới hoàn thiện một chu thiên. Sau đó từ thiên địa, cũng là nhật nguyệt, duy
trì lấy trong cơ thể hai nguồn Linh Khí không ngừng cường hóa cơ thể, khuếch
đại Đan Điền...

Cái này công pháp phải nói là nghịch thiên bảo vật, hơn nữa còn là nghịch mạng
của người tu hành nữa, nếu sơ sót xảy ra ắt phải bị kinh mạch vỡ nát, đan điền
nổ tung mà chết. Đọc xong một lần, Lạc Huy không ngừng đổ mồ hôi. Thầm nghĩ
trong lòng không phải vị này bệnh tiên nhân thật là hết thuốc rồi.


Thiên Đạo Thần Đế - Chương #8