Người đăng: mlrvrom
Tuấn định mặc kệ hết tất cả đi ngủ, nhưng lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ
được, tiếng thú kêu vẫn vang bên tai khiến hắn không một giây nào là yên lòng.
Đã như vậy, Tuấn dứt khoát không ngủ. Đứng lên, đi ra khỏi phòng, bởi vì các
phòng đều không có cửa nên hắn thấy bên trong hai phòng còn lại cũng không có
người.
Bước ra khỏi nhà, hắn tò mò nhìn hai cô gái đang nhắm mắt bắt chéo chân ngồi
bên đống lửa.
Thấy họ như vậy, hắn cũng ngại không dám đánh thức, nhưng hắn chưa kịp đi, Tô
Như Nguyệt đã giành trước một bước hỏi
“Chủ nhân, ngài có chuyện gì không ?”
“À không, tôi hơi khó ngủ nên ra ngoài hóng gió chút thôi.” Tuấn cười cười
đáp.
“Không ngủ được ?”
“Phải, có lẽ là do chưa quen.” Tuấn vừa đáp vừa đến một góc trống bên cạnh
đống lửa ngồi xuống rồi hỏi
“Sao tôi nghe tiếng thú rừng càng lúc càng gần vậy.”
“Chủ nhân, có phải thiếp đã ngất đi một ngày rồi không.” Trầm Ngọc đột nhiên
mở mắt hỏi.
Tuấn hơi ngẫm nghĩ, hắn cũng không rõ mình ngất bao lâu, nhưng lúc sáng mới mở
hộp quà ngày thứ hai, hộp thứ ba còn chưa mở được thì có lẽ là không sai nên
hắn gật đầu một cái.
“Vậy là một ngày đã qua, bọn thú đã bắt đầu đánh hơi đến nơi này rồi.” Trầm
Ngọc lo lắng nhìn xung quanh nói.
“Giờ chúng ta làm sao đây ?” Tuấn vội hỏi.
“Cái này phải do ngài quyết định, chúng ta có thể lựa chọn rời khỏi đây, hoặc
cũng có thể ở lại.” Trầm Ngọc nhìn về phía hắn nghiêm túc đáp.
“Ở đây hiện tại rất nguy hiểm phải không.” Tuấn ngẫm nghĩ một hồi rồi lại hỏi.
Hai cô gái ngập ngừng một chút mới đồng loạt gật đầu.
“Vậy chúng ta dời đi nơi khác thôi.” Tuấn giọng mang vẻ không chắc chắn ra
quyết định.
“Ngài chắc chứ.” Trầm Ngọc nhìn hắn thật sâu hỏi. Một bên Tô Như Nguyệt nhẹ vỗ
vai cô một cái rồi chen vào
“Để thiếp giải thích một thoáng về tình hình hiện tại. Trong khu rừng đã bị
chia cắt ra thành rất nhiều phần, mỗi phần đều có một thủ lĩnh, con báo đen
hôm qua chính là thủ lĩnh ở đây. Nếu hiện tại chúng ta đi đến nơi khác thì bắt
buộc phải đánh một con thủ lĩnh nữa.”
Nói đến đây, cô ngừng lại, Tuấn chỉ có thể ngập ngừng hỏi
“Vậy chúng ta sẽ ở lại ?”
“Nếu ở lại thì phải đối mặt với hàng loạt thú rừng tấn công.” Tô Như Nguyệt
mỉm cười đáp.
Tuấn lựa chọn im lặng, hắn thật sự không thể quyết định được. Nhưng hai cô gái
không cho hắn đùn đẩy, một mực nhìn hắn chằm chằm. Bất đắc dĩ, tên này rụt rè
nói
“Hai cô quyết....”
“Không được.” Trầm Ngọc cứng rắn ngắt lời “Về sau ngài không thể mãi dựa vào
người khác được. Đứng ở cương vị của ngài, phải luôn ra được quyết định của
mình. Bọn thiếp chỉ nghe theo, dù là sai vẫn phải nghe theo.”
“Tôi có cương vị gì sao ?” Tuấn thắc mắc hỏi.
“Ngài là đứa con của vận mệnh.” Trầm Ngọc giải thích.
Tuấn hơi nghĩ một chút mới hiểu cái cương vị này chính là cái thân phận người
chơi. Dở khóc dở cười, hắn giải thích
“Người như tôi hiện tại xuất hiện rất nhiều.”
“Họ là họ còn ngài là ngài, sẽ không ai giúp ngài cả.” Trầm Ngọc gắt. Một bên
Tô Như Nguyệt vẫn giữ im lặng, cái vai trò cứng rắn này không phù hợp với cá
tính của cô.
Tuấn thì lâm sao suy tư. Phải, hắn hiện tại khác biệt hoàn toàn với người
khác, hắn không thể trở lại thực tế. Người khác chết thì được hồi sinh, còn
hắn thì chưa chắc. Thậm chí hắn còn không biết cách thoát ra khỏi khu rừng để
trở về với loài người.
Dựa dẫm mãi thật sự là không được, hắn cảm thấy mình dựa dẫm và rất xấu hổ.
Muốn thay đổi, muốn sống, không nói đến gì xa, hắn phải giải quyết cái tình
thế trước mắt. Đi hay ở, đây là một vấn đề khó.
Nếu ở, hắn phải đối mặt hàng loạt nguy hiểm kéo đến. Còn nếu đi thì phải đánh
với một thủ lĩnh cực mạnh, chỉ một con báo đen đã khiến bọn họ dở sống dở
chết, nếu thêm một con nữa chưa chắc bọn họ ứng phó được. Mà cho dù họ thắng
thì sao, lại phải tiếp tục đưa ra lựa chọn đi hay ở.....
Như đã có quyết định, Tuấn ngẩng đầu, hai mắt bắn ra từng tia kiến quyết nói
“Tôi quyết định ở lại. Chúng ta sẽ làm thủ lĩnh cái khu vực này.”
Trầm Ngọc và Tô Như Nguyệt mỉm cười, một nụ cười đủ sức xua tan cai cảm giác
nguy hiểm giữa căng thẳng, Tuấn thoáng chốc đã bị hút hồn vào đó.
“Vâng thưa chủ nhân.” Hai cô gái vừa cười vừa đáp.
“Bước kế tiếp chúng ta sẽ, sẽ....” Tuấn vội nói tiếp xóa cái cảm giác vừa rồi,
nhưng nói đến đó hắn lại ngập ngừng, bởi lẽ hắn chẳng biết phải làm gì tiếp
theo cả.
“Nước và thức ăn chúng ta đã có đủ dùng trong hai ngày.” Tô Như Nguyệt đột
nhiên nói, dứt lời cô mở nồi ăn một khối thịt như để chứng minh rồi giải thích
tiếp
“Trong ngày mai, chúng ta phải xây dựng cho xong cái hàng rào, bảo đảm nó
không dễ bị công phá, ngoài ra phải gom đủ củi về để ban đêm nhóm lửa, vừa
thắp sáng vừa dùng để đuổi thú rừng. Đó là phương án phòng thủ.”
“Ban ngày, chúng ta sẽ chủ động tìm diệt các con thú khác trong khu vực, khẳng
định nơi này đã có chủ, đồng thời cố gắng triệt tiêu một bộ phận kẻ thù. Đó là
phương án tấn công.”
Tuấn vừa nghe, vừa gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Bất chợt, Tô Như Nguyệt lại nhìn
thẳng vào hắn nói
“Ngoài ra, ngài quá yếu.”
Tuấn cúi đầu cười xấu hổ, tuy trong lòng buồn nhưng không cách nào phản bác
được.
“Thiếp nói không phải chê trách ngài mà để chỉ ra vấn đề.” Tô Như Nguyệt vội
an ủi một thoáng rồi hỏi
“Ngài biết tại sao thiếp lại mạnh như vậy không ?”
Có lẽ là do hệ thống chỉ định vậy, Tuấn nghĩ. Nhưng tất nhiên ý cô ấy không
phải là vậy.
“Ngài biết tu luyện là gì không ?” Tô Như Nguyệt lại hỏi và hiển nhiên là hắn
lắc đầu không biết.
“Thế giới này sinh vật có thể mạnh lên bằng nhiều cách. Nhưng cách chủ yếu
nhất vẫn là tu luyện Khí hoặc Ma Lực. Kiếm Sĩ, Kỵ Sĩ, Xạ Thủ và nhiều chức
nghiệp khác chính là tu luyện Khí. Còn Pháp Sư chính là tu luyện Ma Lực. Đại
khái ai cũng có thể mạnh lên nhưng tùy vào thiên phú của mình họ sẽ lựa chọn
được con đường riêng.”
Nói đến đây, Tô Như Nguyệt không biết lấy cái chén lúc nào, cô múc một chén
canh, húp một ngụm rồi giải thích tiếp.
“Bọn thiếp đã thử, ngài có thể tu luyện cả Ma Lực và Khí, tùy ngài quyết định
cái nào cũng được. Nếu là Ma Lực, thiếp sẽ chỉ dẫn ngài tận tình. Còn nếu là
Khí thì Trầm Ngọc sẽ giúp ngài.”
Tu luyện ? Những chuyện chỉ có trong tưởng tượng hiện tại thật sự diễn ra.
Tuấn cực kỳ ngạc nhiên, sau đó lại háo hức.
Ai mà không có cái mộng tiên hiệp võ hiệp, tu luyện đến mức phất tay là trời
long đất lở, hay ít nhất cũng là ghét người nào thì đánh người đó.
Hắn thật sự không thể chờ muốn đồng thời tu luyện cả hai cái ngay bây giờ.
Nhưng ngẫm lại một chút hắn liền từ bỏ cái suy nghĩ này.
Tu luyện không hề dễ, đây là điều hiển nhiên. Cho dù thiên phú của hắn cao,
thừa sức tu luyện cả hai thứ nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép.
Hắn cần nhất hiện tại là đủ sức để bảo vệ mình thậm chí xa hơn một chút nữa là
tự mình đánh bại đối thủ. Muốn được vậy, hắn phải cực chuyên tâm vào một thứ.
Nhưng hiện tại hắn cũng không biết nên chọn cái nào.
Pháp Sư ? đại khái là cao quý và mạnh mẽ, lực phá hoại khủng khiếp, phải nói
là cực mạnh. Nhưng theo kinh nghiệm từ các cuốn truyện và phim thì lúc đầu
chức nghiệp này có khả năng tự bảo vệ cực thấp. Đặc biệt là ở trong hoàn cảnh
hiện tại, nếu không có ai bảo vệ thì dã thú đã giết hắn trước khi hắn kịp tấn
công.
Còn Chiến Sĩ và các chức nghiệp tương tự ? Tuấn rất nghiêng về phía này. Một
phần là do hoàn cảnh, phần còn lại là hắn thích đương đầu trực tiếp hơn, ở bất
kỳ trò chơi nào hắn cũng thiên về khía cạnh này.
“Tôi sẽ luyện Khí.” Ngẩng đầu, Tuấn lấy lại vẻ hào hứng thốt lên.
Tô Như Nguyệt nghe xong mất hứng trừng mắt lên, ngược lại Trầm Ngọc hớn hở
cười ra mặt.
“Chủ nhân, ngài suy nghĩ lại một chút đi. Pháp Sư rất mạnh đó.” Tôn Như Nguyệt
gấp gáp khuyên.
“Được rồi, quyết định của chủ nhân là quan trọng nhất.” Trầm Ngọc tỏ vẻ nghiêm
túc nói, nhưng ai cũng thấy được cô ta đang nhịn cười.
Tô Như Nguyệt tức tối nhìn đối phương hừ lạnh
“Chủ nhân chưa chắc đã không thay đổi quyết định.”
“Tùy cô thôi.” Trầm Ngọc tỏ vẻ thờ ơ đáp, dứt lời xoay người sang Tuấn nói
“Chủ nhân, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu tu luyện.”
“Không phải bây giờ sao ?” Tuấn hơi ngạc nhiên.
“Hiện tại thân thể ngài đang mệt nhọc, vả lại khuya không phải lúc tốt nhất để
tu luyên nên tốt nhất là để đến ngày mai thì hay hơn.” Trầm Ngọc kiên nhẫn
giải thích.
Một bên Tô Như Nguyệt hậm hực ngồi xuống, âm thầm nghĩ cách lôi kéo. Đối với
chuyện này Tuấn cũng vô cùng bất đắc dĩ, khi không lại bị kéo vào cái tranh
chấp này. Theo tình hình có thể thấy lúc hắn trong nhà hai cô gái đã âm thầm
vẽ ra chuyện này.
“Nhưng đêm nay ngài vẫn có thể tiếp xúc thử với Khí, chuẩn bị cho ngày mai tu
luyện dễ dàng hơn.” Trầm Ngọc đột ngột nói.
“Được.” Tuấn vội đáp ứng, hắn háo hức không thể chờ đợi được nữa.
Tiếp theo, Trầm Ngọc bảo hắn xếp bằng như họ lúc đầu. Sau đó cô đặt một tay
của mình lên đầu hắn nhẹ giọng nói
“Ngài nhắm mắt lại, thiếp sẽ truyền khí vào trong người ngài, ngài trước tiên
không cần để ý đến nó. Hãy thử cảm nhận Khí ở xung quanh.”
Tuấn gật đầu một cái, lập tức, hai tay của Trầm Ngọc bao phủ bởi một lớp màng
trắng mỏng, nó mỏng đến mức nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được.
Về phía Tuấn, sau khi nhắm mắt hắn cảm giác xung quanh mình là một màu tối
đen. Khí từ từ thâm nhập vào cơ thể hắn, xung quanh lại xuất hiện nhiều đốm
sáng đủ màu, có xanh nhạt, có vàng, có đỏ, nhưng nhiều nhất chính là màu trắng
mờ, tương tự với màu lớp màng xung quanh tay Trầm Ngọc.
Đốm trắng đó càng lúc càng nhiều, chúng phủ kín hắn lại, bất ngờ, chúng đột
nhiên có trật tự tiến thẳng vào cơ thể hắn.
Giật mình, suýt chút nữa Tuấn bật dậy nhưng đột nhiên hắn lại cảm giác mỗi khi
Khí này đi qua đâu thì nơi đó cảm giác rất thoải mái khiến hắn không muốn dừng
lại.
Thử cảm nhận chúng, hắn lại cảm giác chúng rất thân quen, tựa như đó là một bộ
phận cơ thể của hắn vậy.
Lại qua một hồi, bất ngờ những dòng khí ấy lại bị hắn điều khiển, tuy rất khó,
nhưng vẫn là có thể.
Qua một lúc nữa, Tuấn miễn cưỡng có thể chỉ huy chúng chạy theo ý mình, đột
nhiên hắn lại phát hiện một dòng khí chạy trước mặt mình, hắn lập tức chỉ huy
dòng khí từ bên ngoài đuổi theo.
Tuấn chìm sâu vào Khí mà không biết ở ngoài, Tô Như Nguyệt cùng Trầm Ngọc đang
trừng tròn đôi mắt nhìn hắn bị một lớp màng trắng mờ bao phủ.
“Chủ nhân... hắn... vậy mà tu luyện rồi.” Tô Như Nguyệt lắp bắp.
Trầm Ngọc kinh ngạc gật gật đầu, đồng thời không quên điều khiển dòng khí cho
hắn rượt theo.
Bất giác, Tuấn đã tu luyện theo phương pháp của Trầm Ngọc mà không hề hay
biết.