Quà Ngày Thứ Hai


Người đăng: mlrvrom

Mở!

Tuấn hưng phấn chờ đợi nhìn vào màn hình. Hộp quà rất nhanh biến thành năm
thứ, đầu tiên là Quà Tặng Thử Nghiệm Ngày Thứ Ba không kể đến, tiếp theo đó là
mười gói dụng cụ sinh hoạt, mười lọ thuốc trị thương, mười bản vẽ và cuối cùng
là 1 tỷ ngân tệ.

Đến hiện tại Tuấn vẫn chưa biết ngân tệ dùng để làm cái khỉ gì. Có lẽ là dùng
tiêu xài ở Khu Mua Bán, ngoài ra không còn gì nữa.

Mặc kệ thứ đó, hắn hớn hở nhìn vào Thuốc Trị Thương. Theo hệ thống thì đây là
một loại thuốc dùng để trị các vết thương bên ngoài, công dụng rất mạnh, hồi
phục rất nhanh.

Hiện tại hắn xem như đã tạm ổn, nhưng không hiểu sao hai cô gái vẫn bị thương
rất nặng, tốc độ phục hồi cực kỳ chậm, mười lọ thuốc này thật sự là quá cần
thiết vào hiện tại.

Chẳng thèm xem xét những thứ khác, Tuấn lấy ra hai lọ thuốc hí hửng chạy về
phía hai vị nữ anh hùng.

Trầm Ngọc cùng Tô Như Nguyệt còn đang mệt mỏi thiếp đi, đột nhiên lại không
hiểu ra sao bị vị chủ nhân này lật dậy.

Mặc kệ hai cô gái kháng nghị, hắn đem thuốc thoa kín cơ thể của hai người.
Theo hắn nghĩ, dù sao đã xem một lần rồi thêm lần nữa cũng chẳng sao, hơn nữa
lúc này quá hưng phấn cũng khiến hắn quên mất cái gọi là phản ứng sinh lý rồi.

Xong việc, Tuấn nhẹ giọng xin lỗi vài câu rồi bỏ đi trước ánh mắt u oán của
hai cô gái.

Thuốc Trị Thương này công dụng không biết ra sao nhưng số lượng của nó thì rất
nhiều, thoa hết thân thể của hai người kia mà chỉ hết một lọ.

Tuấn xem như châu báu cất lọ còn lại vào hành lý, tiếp tục xem các vật khác.

Trước tiên là bản vẽ, hiện tại cần xây dựng cứ điểm với nhà ở còn chưa xong,
chẳng cần thiết phải xem thêm làm gì.

Vậy chỉ còn một món cuối cùng, đó là Gói Dụng Cụ Sinh Hoạt.

Tiếp tục nhấp vào, màn hình lập tức hiện lên đủ thứ trên đời, thật sự là rất
nhiều. Từ búa, rìu, cuốc, xẻng, dao….. đến các vật dụng như nồi niu xoong chảo
đủ hết.

Có thứ này về sau cuộc sống xem như tốt hơn rất nhiều. Chỉ tiếc một gói chỉ mở
được một dụng cụ, cần phải suy xét kỹ mới được.

Tuấn suy tính một hồi, quyết định mở một cái nồi lớn, một bộ chén, một cây rìu
chặt củi, một con dao găm, tổng cộng dùng hết bốn gói.

Đầu tiên là nồi, hắn bỏ thịt vào bắt lên đống lửa hầm rồi để đó.

Tiếp theo cầm con dao găm đi thẳng đến chỗ con báo dự định lấy hết bộ da. Ai
ngờ da con báo lại rất dày, trước dùng thanh kiếm kia cắt rất dễ dàng, hiện
tại con dao găm này dùng đủ mọi cách cũng không tiến vào được một chút. Bất
đắc dĩ hắn chỉ có thể ấm ức đi về, dù sao thì hắn vẫn không thể dùng thanh
kiếm kia được.

Ngồi trong bãi đất trống nhìn hai cô gái nằm hôn mê không biết gì, lại nhìn
hàng rào đang xây dở được một chút, Tuấn sâu sắc cảm thấy độ an toàn đang rớt
xuống số âm.

Cầm rìu, hắn dứt khoát đi lại mấy thân cây Li Vi đổ ngã, bắt đầu sự nghiệp
chặt củi vĩ đại.

…………………………………………….

Trầm Ngọc ngủ thật sâu, quên hết mọi chuyện trên đời. Đợi đến khi cô tỉnh dậy
thì sắc trời cũng đã tối.

Nhẹ chuyển người, cô giật mình một thoáng rồi mừng rỡ bật ngồi dậy. Vết thương
trên người cô đã khỏi gần hết, chỉ còn một số tổn thương bên trong phải nghỉ
ngơi vài hôm nữa.

Đáng lý không khỏi sớm vậy mới đúng. Trầm Ngọc thầm nghĩ, đồng thời nhìn sang
Tô Như Nguyệt bị hành động của cô vừa nãy mà tỉnh dậy.

Hai cô gái nhìn thấy từ mắt nhau sự nghi hoặc. Chẳng lẽ họ lại ngủ một giấc
kéo dài cả tháng ?

“Hai người tỉnh dậy rồi à, mau ăn một chút lại sức nào.”

Tuấn cầm trên tay hai chén canh thịt vui mừng chạy lại đưa cho họ.

Nhìn hắn mồ hôi nhễ nhại, gương mặt tràn ngập mệt mỏi, hai cô gái thoáng thấy
ấm áp. Đè nén lại nghi hoặc, hai người đưa tay tiếp nhận chén từ đối phương.

Tuấn lại cười rồi chạy đi lấy hai chén nước đến.

“Cái chén này là từ đâu ra vậy ?” Tô Như Nguyệt nghi hoặc.

“Cái này….” Tuấn ngập ngừng không biết giải thích như thế nào, thứ này bắt
nguồn từ hệ thống, nói ra sợ họ cũng không hiểu. Nghĩ một hồi, hắn liền bày ra
một nụ cười bí hiểm nói

“Bí mật.”

Hai cô gái mặt không cảm xúc nhìn hắn, tựa như nhìn một kẻ ngu, nhìn đến mức
khiến tên này khó chịu. Nhìn một hồi, hai người nhẹ giọng “ừm” một tiếng rồi
tiếp tục cúi đầu ăn.

“Cảm ơn ngài, thật sự ăn rất ngon.” Ăn xong, Tô Như Nguyệt mỉm cười khen, một
bên Trầm Ngọc cũng gật đầu hưởng ứng.

Mặt Tuấn giật giật, quay đầu nhìn cái nồi lớn trống rỗng thấy đáy. Hai người
này căn bản là quái vật hình người, nhìn cái bụng phẳng lì của họ hắn chẳng
hiểu đống thức ăn đó trôi đi nơi nào nữa.

“Ăn được là tốt rồi. Hai cô đỡ hơn chút nào chưa.” Bỏ qua chuyện đó, Tuấn lo
lắng hỏi.

“Đã có thể hoạt động bình thường, không có gì đáng lo ngại nữa.” Hai cô gái
nhẹ giọng đáp.

Nhìn vị chủ nhân của mình bắt đầu hớn hở cười như con nít, hai người lại tiếp
tục hỏi

“Chủ nhân, ngài đang làm gì vậy ?”

“À, tôi đang xây tiếp cái nhà ở. Ít nhất cũng có chỗ tránh lúc mưa hay lúc gặp
nguy hiểm.” Tuấn cười ngây ngô chỉ chỉ vào một vách gỗ gần đó, rồi lại than
thở

“Chỉ tiếc sức tôi yếu quá, từ sáng đến giờ chỉ được có thế.”

Hai cô gái hiện tại mới chú ý đến trên người hắn đầy rẫy vết xước to nhỏ đan
kín lại với nhau. Lại chú ý đến trên người hắn chỉ mặc đúng một cái quần cộc,
hai người nghi hoặc nói

“Áo ngài …..??”

“Nó bị con báo nọ xé rách mất rồi.” Tuấn cười cười đáp.

Hai cô gái lặng lẽ cúi đầu nhìn bộ quần áo nguyên vẹn trên người rồi đồng loạt
đứng lên đi về phía ngôi nhà đang xây dở,

“Được rồi, hai người còn mệt, cứ nghỉ đi để tôi làm cho.” Tuấn chạy vội theo
ngăn cản.

“Để ngài làm chắc phải vài tháng nữa mới xong.” Tô Như Nguyệt chẳng thèm để ý
đả kích.

Không đả kích không được, nếu cô không nói vây thì cái tên ngang bướng này vẫn
cứ lao vào làm không chịu nghỉ ngơi.

“Ngài cho thiếp mượn vũ khí dùng một chút.” Trầm Ngọc đứng một bên không thèm
quan tâm đến Tuấn đang ủ rũ, trực tiếp đòi hỏi.

Hai cô gái nhanh chóng bắt tay vào công việc. Nhưng không biết vì điều gì mà
lần này năng suất của hai người cao hơn hẳn, Trầm Ngọc vung kiếm như gió, từng
khúc gỗ lớn theo đó thành hình.

Tô Như Nguyệt tuy chức nghiệp là Pháp Sư, nhưng chẳng khác nào một man nữ,
liên tục cắm gỗ xuống đất rồi buộc lại.

Nhìn họ, hắn biết mình thật sự không thể chen chân vào đành tìm công việc khác
làm. Cuối cùng, hắn quyết định hầm thêm một nồi thịt nữa, vừa nãy tuy hai
người họ ăn nhiều vậy nhưng có vẻ như chưa thật sự no.

Ba người ai vào việc nấy bận rộn tất bật.

………………………..

Vài tiếng sau, trời đã khuya hẳn, những âm thanh dã thú kêu lên vang vọng khắp
khu rừng.

Tuấn vừa sợ bọn thú rừng kéo đến, vừa mừng rỡ nhìn ngôi nhà trước mắt.

Dưới cái tốc độ làm việc khủng khiếp của hai cô gái, ngôi nhà này trước dự
tính của hắn hoàn thành. Chẳng những vậy, chất lượng của nó còn vượt trội hơn
cả bản vẽ.

So với căn nhà chỉ có mái và bốn bức tường thì căn nhà vững chắc với ba phòng
ngủ trước mắt hiển nhiên là tốt hơn rất nhiều. Ngôi nhà này thiết kế vẫn theo
sát kiểu cổ điển, mái dốc về hai bên, sàn nhà nằm trên nhiều cây trụ gỗ khiến
ngôi nhà cách mặt đất chừng nửa mét.

Trước cái cửa duy nhất của ngôi nhà được thiết kế một cái cầu thang đi lên nho
nhỏ, cực kỳ tiện lợi.

Tuấn như trẻ con, tràn đầy hứng thú xông vào bên trong. Lại nói, ngôi nhà này
chỉ có đúng một cánh cửa ra vào, hai người kia giải thích đây là để an toàn,
nhiều cửa sẽ dễ dàng cho thú rừng xâm nhập.

Vừa vào cửa là phòng khách, ở đây có sẵn bàn ghế. Bước tiếp vào một căn phòng
ngủ, bên trong cũng đã có sẵn một cái giường trải da báo cùng với một cái bàn.

“Hai người thật chu đáo.” Tuấn thán phục khen ngợi.

“Chỉ cần ngài thích là được.” Tô Như Nguyệt theo sát phía sau hắn đáp.

Trước đó, con báo xấu số cũng đã bị ba người càn quét sạch sẽ. Xương đi hầm,
thịt vừa ăn vừa dự trữ, da lông toàn bộ lột trải giường, làm chăn đồng thời Tô
Như Nguyệt cũng thuận tiện làm một cái áo da cho Tuấn.

Về phần kim chỉ là hắn lấy được từ Gói Dụng Cụ Sinh Hoạt. Chỉ một gói nhưng số
lượng lại khá nhiều, thừa sức may chục bộ quần áo mà không hết.

Vui vẻ nhảy nhót trong nhà, cảm nhận độ ấm cùng cái cảm giác an toàn mà nó
mang lại. Được một lúc, nghe bên tai vẫn văng vẳng tiếng thú rừng, Tuấn lo
lăng hỏi

“Liệu thú rừng có tấn công nơi này không ?”

“Thiếp không rõ, nhưng có lẽ là không.” Trầm Ngọc trả lời. Cô gái này ít nói
hơn Tô Như Nguyệt rất nhiều và hình như rất ngại tiếp xúc với khác giới. Nhưng
khả năng sinh sống trong rừng của cô tốt hơn đồng nghiệp của mình rất nhiều,
ít nhất ngôi nhà này là do cô tự mình thiết kế.

Thấy chủ nhân nghi hoặc nhìn mình, Trầm Ngọc đành tiếp tục giải thích

“Con báo nọ chắc là chủ trong khu vực này, hôm qua làm ra rung động lớn như
thế theo bản năng cẩn thận thì thú rừng sẽ chưa vội đến đây. Ít nhất thêm
khoảng một ngày nữa chúng mới đến để thăm dò.”

“Một ngày, tức là ngày mai sao ?” Tuấn sốt sắng hỏi.

“Theo lý thuyết thì là vậy, có thể sớm hơn cũng có thể trễ hơn. Nhưng đợt thăm
dò của chúng thường là rất yếu.” Trầm Ngọc kiên nhẫn giải thích.

“Vậy là tốt rồi.” Nghe được hai chữ “rất yếu”, tên này lập tức thở phào nhẹ
nhõm.

“Nhưng nếu chúng biết chủ nhân khu vực này đã chết thì sẽ nhanh chóng kéo cả
đàn tới đánh chiếm.” Tô Như Nguyệt nhìn thấy bộ dáng của hắn liền vô tình đả
kích.

“Ít nhất đêm nay chúng ta vẫn an toàn.” Trầm Ngọc vội an ủi.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #7