Lại Bị Tấn Công


Người đăng: mlrvrom

Thật thoải mái!

Đó là cảm giác của Tuấn hiện tại. Hắn quên hết tất cả, quên đi thời gian, quên
đi cả chính mình. Hắn đắm chìm vào dòng khí đang không ngừng tăng mạnh.

Nhưng đột nhiên, dòng khí từ xung quanh lại tản mất, một cảm giác hụt hẫng
dâng lên. Chuyện đã đành, Tuấn chỉ có thể bực bội tỉnh dậy.

Chói quá!

Ánh nắng gắt giữa trưa làm đôi mắt của hắn không kịp thích ứng nhắm tịt lại.

Qua một lát, hắn mới nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Cái bãi đất trống bề bộn lúc trước đã thay đổi hoàn toàn. Cỏ cây lá khô đều
được dọn hết để lại mặt đất bằng phẳng cùng với một căn nhà lớn ở giữa.

Xung quanh bãi đất được bao phủ bởi một bức tường gỗ cao hơn hai mét khiến nơi
này dường như cách biệt với bên ngoài.

Ở một dãy tường, Tô Như Nguyệt và Trầm Ngọc vẫn đang tất bật gia cố thêm một
lớp thật dày cho nó.

Nhìn một thoáng, Tuấn dần đỡ kinh ngạc nhưng ngược lại, hắn rất khâm phục hai
người này chỉ dùng chưa đến nửa ngày đã đem mọi thứ làm đâu ra đấy.

Đột nhiên, một cảm giác khó chịu dâng lên, cái này là những chuyện cá nhân,
những chuyện mà hơn hai ngày nay hắn vẫn chưa giải quyết.

Bật dậy tìm chỗ xử lý, chỉ tiếc hắn phát hiện nơi này hoàn toàn trống rỗng,
muốn ra bên ngoài lại bị bức tường ngăn cản.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể chạy lại cầu cứu hai vị nữ anh hùng.

“Chủ nhân, ngài tỉnh rồi à.” Tô Như Nguyệt trước một bước mừng rỡ đón.

“Cho tôi ra ngoài một chút.” Tuấn vội vàng nói.

Tô Như Nguyệt nhìn hắn quýnh đến mức mặt đỏ gay liền hiểu là chuyện gì. Cô khẽ
cười rồi nắm vai hắn, nhảy qua bức tường.

Vừa tiếp xúc với mặt đất, cô vội dặn

“Ngài không nên đi quá xa. Có việc gì cứ gọi một tiếng, thiếp đứng ở đây đợi.”

“Được được.” Tuấn rối rít trả lời sau đó lao vào một bụi cây gần đó giải
quyết.

……………………………..

“Xong rồi ?” Tô Như Nguyệt nhìn người trước mắt cười hỏi.

Mà Tuấn thì một mặt sảng khoái bước ra, bỏ mặc đám thực vật phía sau hắn gào
thét thê thảm.

“Trở lại thôi.” Tuấn nhàn nhạt trả lời.

Hai người lại quay vào bên trong bức tường, sau đó Tô Như Nguyệt tiếp tục công
việc, chỉ bảo hắn nghỉ ngơi đợi họ làm xong rồi nói tiếp.

Tuấn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời tìm chỗ ngồi nhìn.

Tu luyện xong mang đến cảm giác sảng khoái khiến hắn hiện tại vô cùng tỉnh
táo. Nhưng tỉnh rồi hắn lại cảm giác mọi thứ đang diễn ra tựa như một giấc
mộng, rất mông lung và mờ mịt.

Ngồi một hồi hắn lại vào Khu Giao Tiếp quan sát, rồi lại vào mục hành lý. Hôm
nay hắn còn một gói quà chưa mở.

Nóng lòng không chịu được, Tuấn không do dự nhấn mở. Vẫn như cũ, hộp quà thay
thế bằng quà ngày thứ tư, ngoài ra còn có bốn thứ khác.

Trước tiên là một tỷ ngân tệ, thứ này bị hắn trực tiếp bỏ qua.

Tiếp theo là mười gói Dụng Cụ Sinh Hoạt, thứ này tuyệt đối rất cần thiết vào
hiện tại. Hôm qua tính cả kim chỉ thì hắn đã dùng hết năm gói, hiện tại được
bổ sung cũng khiến trong một thời gian ngắn hắn không phải lo vài chuyện vặt.

Món thứ ba là cái hắn thích nhất, Thuốc Trị Thương. Thứ này hắn vô cùng trân
quý, để trong mục hành lý mà đôi khi còn sợ rơi ra ngoài.

Món thứ tư lại khá lạ lẫm, hai gói Vũ khí cơ bản.

Tò mò nhấp chọn vào, màn hình lập tức hiện lên trăm ngàn loại vũ khí khác
nhau. Đao kiếm côn bổng, cung nỏ, chùy búa, rất rất nhiều loại vũ khí, nhìn sơ
qua thì chất lượng có vẻ hơn con dao găm ngày hôm qua một chút nhưng vẫn không
thể sánh được với thanh Trọng Kiếm và cây Pháp Trượng được.

Nhưng hiện tại hắn đúng là thiếu một cây vũ khí để phòng thân. Suy nghĩ một
chút, Tuấn quyết định lấy một cây nỏ và một cây thương.

Tại sao lại lấy nỏ mà không phải là cung, cung phạm vi lớn hơn nỏ rất nhiều.
Điều này đơn giản là vì hắn không biết bắn cung, từ nhỏ đến lớn chưa từng đụng
đến.

Mà nỏ hiển nhiên là dễ sử dụng hơn nhiều, tuy là khoảng cách của nó ngắn nhưng
uy lực không kém hơn cung là bao. Còn về thương, cái này hắn dùng để dò đường
thay cho gậy gộc, ít nhất khi giật mình cũng chọt được vài cái mang tính tổn
thương.

Đi kèm theo nỏ là một đống mũi tên sắt không được bao bọc gì cả, Tuấn thử đếm
thì cái đống này có khoảng hai trăm mũi, tạm đủ cho hắn dùng.

“Gràooo!!”

Ngay lúc hắn đang định thử một chút thì đột nhiên một tiếng hổ gầm vang lên,
kèm sát sau đó là bức tường gỗ liên tục bị đạp mạnh vào.

“Chuyện gì vậy ?” Tuấn lo lắng chạy lại bên cạnh hai cô gái hỏi.

Hắn vừa dứt lời, một con hổ nhảy qua khỏi bức tường nhìn chằm chằm ba người,
như một lời giải đáp cho hắn.

Con hổ này nhỏ hơn con báo hôm qua rất nhiều, chỉ to hơn hổ bình thường một
chút, đại khái nó đứng thẳng cao khoảng một mét rưỡi. Đối với một kẻ đã bị
quái thú khổng lồ mài giũa như Tuấn thì chuyện trước mắt không có gì là đáng
sợ cả.

Nhưng để chắc chắn, hắn xoay sang hỏi thử hai cô gái

“Hai người đối phó nó được không.”

“Ngài yên tâm.” Trầm Ngọc đáp.

“Thiếp sẽ cho ngài chiêm ngưỡng sự mạnh mẽ của Pháp Sư.” Còn đây là Tô Như
Nguyệt, xem ra chuyện hôm qua vẫn khiến cô canh cánh trong lòng.

Nghe vậy Tuấn liền yên tâm thoải mái đứng đó xem mọi chuyện.

Những tưởng vẫn là xáp là cà như hôm qua, nhưng hắn lại bất ngờ nhìn thanh
kiếm của Trầm Ngọc được bao phủ bởi một lớp màng trắng mỏng, cát đá xung quanh
tiếp xúc với lớp màng này đều tự động văng ra ngoài.

Nữ chiến sĩ khí thế hừng hực, hai mắt như bắn ra lửa, cầm kiếm hùng hồn lao
thẳng về phía đối thủ.

Mà một bên Tô Như Nguyệt cũng không kém, viên ngọc trên đỉnh cây pháp trượng
của cô đột nhiên bốc cháy, lửa càng lúc càng lớn nhanh chóng tạo thành một quả
cầu lửa có đường kính khoảng nửa mét.

Thấy đã đủ, Tô Như Nguyệt quát lớn một tiếng, quả cầu lập tức lao vút đi, vượt
trước Trầm Ngọc một bước đánh vào người con hổ.

Con thú đáng thương không thể nào né tránh, bị lửa đốt cháy mất một mảng thịt
lớn bên hông, nó chỉ có thể đau đớn kêu gào biểu thị thái độ.

Trầm Ngọc thấy công đầu bị giành đã bực bội, hiện tại con thú dù kêu thảm cách
mấy cô cũng chẳng quan tâm. Một kiếm mạnh mẽ chặt xuống, đầu hổ lập tức tách
rời với thân thể.

Tuấn muốn phát khóc nhìn cái đầu hổ dữ tợn bay thẳng về phía mình mà không kịp
né. Hắn từng giết gà giết vịt, tuy không sợ máu nhưng hắn vẫn biết sợ mấy con
thú ăn thịt dạng này.

Vội nhảy sang một bên, xác định đầu hổ văng đi chỗ khác, hắn mới ngạc nhiên
hướng về phía hai cô gái hỏi

“Vừa nãy hai người làm sao được vậy ?”

“Đó là Khí và Ma Lực.” Tô Như Nguyệt vui vẻ giải thích, đồng thời nói thêm
“Quả cầu lửa vừa nãy là do Ma Lực tạo ra, ngài thấy Pháp Sư lợi hại không.”

“Lợi hại.” Tuấn thật lòng khen rồi nói tiếp “Nhưng sao hôm trước hai cô không
dùng đến chúng ?”

Hắn rất thắc mắc chuyện này, rõ ràng uy lực vừa rồi của hai người rất mạnh,
nếu dùng để đối phó con báo đen kia thì chưa chắc họ đã thảm như vậy.

“Hôm trước bọn thiếp vẫn không có Khí và Ma Lực, mãi đến đêm hôm qua mới tu
luyện ra một ít.” Tô Như Nguyệt ủ rũ giải thích.

Tuấn không hiểu lắm, chợt hắn nghĩ đến một thứ liền mở mục anh hùng ra quan
sát.

Quả nhiên, đẳng cấp của hai cô gái đều lên đến năm. Lại tiếp tục qua mục Thông
Tin Cá Nhân, đẳng cấp của hắn cũng đã lên đến bốn.

Rõ ràng, cái trò chơi này không phải giết quái thăng cấp, mà là tu luyện để
thăng cấp. Có biện pháp mạnh lên là tốt rồi, nhưng Tuấn vẫn thắc mắc hắn tu
luyện hơn nửa ngày chỉ mới cấp ba, mà hai cô gái tu luyện hình như ít hơn hắn
rất nhiều lại lên đến cấp năm, hắn lập tức hỏi cái vấn đề này.

“Bọn Thiếp vốn chỉ là do thực lực bị suy yếu, chỉ cần hấp thụ phục hồi là
được. Còn ngài mới chỉ bắt đầu tu luyện nên mọi thứ rất khó khăn, đặc biệt là
có bình cảnh.” Tô Như Nguyệt nhẹ giọng giải thích.

“Ra vậy.” Tuấn cái hiểu cái không gật đầu, rồi lại lo lắng hỏi “ Nhưng con hổ
này là chuyện gì, chẳng lẽ bọn thú rừng tìm ra nơi này rồi sao.”

“E là vậy.” Tô Như Nguyệt trầm trọng gật đầu “Chúng ta phải nhanh chóng gia cố
hàng rào, chỉ một lớp không đủ để đối phó lũ thú.”

Trong khi bọn họ nói chuyện, Trầm Ngọc tranh thủ giải quyết xác con hổ, da
lông và thịt giữ lại, còn bao nhiêu cô đem vứt sâu vào trong rừng sau đó tiếp
tục gia cố hàng rào.

Hai cô gái nhanh chóng làm việc, Tuấn không thể chen tay vào nên chỉ đành ở
một bên nhìn.

Theo con hổ vừa rồi tấn công, cả khu rừng này vang lên hàng loạt tiếng hổ gầm.
Tuấn âm thầm mắng

“Từ khi nào hổ lại đi săn thành đàn!”

Đồng thời lấy nỏ ra khỏi hành lý, nhanh chóng gài tên rồi lăm lăm nhìn xung
quanh, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tấn công.

Chuyện gì đến cuối cùng vẫn sẽ đến. Tiếng hổ gầm kề sát bên bức tường rồi hàng
loạt con hổ lao vào bên trong.

Bộ lông sọc vàng óng của chúng cực kỳ nổi bật dưới ánh nắng ban ngày, đặc biệt
là khi số lượng của chúng lại quá đông.

Đếm sơ qua một thoáng, Tuấn nhẩm trong lòng bọn chúng có khoảng ba mươi con,
phải nói là rất đông.

Trong số chúng đa số kích cỡ bằng con vừa nãy, nhưng vẫn có năm con lớn hơn,
đại khái là cao khoảng hai mét rưỡi,.

Trầm Ngọc cùng Tô Như Nguyệt tranh thủ lúc hắn suy nghĩ vẩn vơ đã vội vàng đem
hắn bao bọc lại.

Chiến đấu nhanh chóng bộc phát.

Mấy chục con hổ như những tia chớp lao thẳng về phía họ. Trầm Ngọc cùng Tô Như
Nguyệt lập tức ứng trả.

Hàng loạt quả cầu lửa văng ra đánh ngã đối thủ. Nhưng một con bị thương cả đàn
rút kinh nghiệm, về sau rất khó đánh trúng chúng.

Trầm Ngọc thấy vậy vội kêu Tô Như Nguyệt bảo vệ tốt Tuấn rồi lao lên đánh trực
diện với bọn chúng.

Tuấn cũng thừa dịp này thử uy lực của nỏ. Phải nói là thứ này rất chất lượng,
tuy vẫn không thể bắn chết được hổ nhưng vẫn cắm thẳng vào người khiến chúng
đau đớn một phen.

Chiến cục nghiêng về phía họ nhưng rất nhanh, sau khi năm con hổ kia gia nhập
thì tình hình lại thay đổi.

Trầm Ngọc bị ba con cầm chân, hai con còn lại lao vút về phía hai người còn
lại.

Tô Như Nguyệt ướt đẫm mồ hôi, trên tay liên tục phóng quả cầu lửa tấn công,
chỉ tiếc hiệu quả rất kém.

Càng lúc, hai con hổ càng gần…..


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #9