Giải Quyết Đói Khát


Người đăng: mlrvrom

Chẳng biết qua bao lâu, Tuấn mới từ từ tỉnh lại.

Cái cảm giác đầu tiên ập đến là lạnh, cái lạnh giá của sương sớm. Tiếp đến là
thân thể vô cùng tê dại, giống như là vừa vận động rất nặng, từng thớ cơ trở
nên lười biếng.

Tê dại ?

Tuấn nghi hoặc, đáng lẽ phải đau lắm mới đúng chứ.

Chầm chậm mở mắt, hắn lập tức trở nên ngượng nghịu. Không biết là do trời lạnh
hay thế nào mà hắn cùng với Tô Như Nguyệt, Trầm Ngọc lại ôm rúc vào nhau.

Cơ thể của hai cô gái mềm mại khiến tên thanh niên trẻ này lập tức có phản
ứng. Cơ thể hắn như nóng rực lên, phía dưới cũng có chút phản ứng. Chỉ có điều
rất nhanh, căn bệnh nhát gái kèm theo mùi máu gay mũi bốc lên khiến hắn tỉnh
lại.

Vội tách hai người ra, Tuấn bật ngồi dậy, nhưng ngay sau đó, hắn lập tức khựng
lại.

Cơ thể hắn lúc trước tàn tạ vô cùng, nhưng hiện tại lại trở nên lành lặn hơn
rất nhiều. Tuấn thử kiểm tra thì xương hoàn toàn lành lặn như lúc đầu, các vết
thương lớn cũng đã bắt đầu liền da.

Chuyện gì thế này ?

Tuấn lầm bầm tự hỏi rồi lại không để ý đến nữa. Hắn vội vàng xem xét tình
trạng của hai cô gái.

Tô Như Nguyệt và Trầm Ngọc tình trạng vẫn rất không tốt. Xương gãy vỡ đều đã
liền lại, các vết thương đã dừng chảy máu nhưng vẫn chưa liền lại hoàn toàn,
một số ít còn khoét sâu vào bên trong cơ thể.

Quan trọng nhất là hai người vẫn chưa tỉnh lại. Tuấn thật sự không biết phải
làm thế nào, hắn ngồi ngây ra đó một chút rồi đứng dậy, đi thẳng về hướng bờ
sông.

Đứng bên bờ, hắn cởi cái áo rách nát của mình ra, sau đó giặt chúng dưới nước
thật sạch,ngâm ướt sũng chúng rồi quay về chỗ cũ.

“Xin lỗi.” Nhìn hai cô gái vẫn còn thiếp đi, Tuấn nhẹ giọng lầm bầm.

Sau đó, hắn cúi xuống, dùng cái áo thấm nước của mình cẩn thận lau chùi cho
bọn họ.

Cũng may tuy trời lạnh nhưng nước sông lại rất ấm, nếu không thì hai cô gái
lại phải chịu một phen đau khổ vì sự vô tri của người này.

Nhưng càng lâu, Tuấn lại càng xấu hổ. Kích thích quá lớn khiến mặt hắn đỏ
lựng.

Vốn dĩ hai cô gái toàn thân dính máu nên chẳng có điều gì xảy ra. Nhưng hiện
tại thoáng tẩy rửa lập tức lộ toàn bộ cho tên nai tơ này nhìn.

Thấy càng lúc càng không ổn, hắn định dừng, nhưng nhìn vết thương trên người
họ, hắn lại cắn răng tiếp tục. Một bên tẩy rửa, một bên cố gỡ quần áo của họ
khỏi các vết thương, được một lúc, trên người hai cô gái chẳng còn mặc cái gì.

Trầm Ngọc lúc đầu không mang giáp, một thân không chỗ nào là không bị thương.
Còn Tô Như Nguyệt tuy là có giáp, nhưng liên tục bị tấn công khiến thân thể cô
bị chấn động dập nát vỡ ra các vết thương rất lớn.

Nhìn các vết thương, những ý xấu trong lòng lập tức biến mất, Tuấn tập trung
chăm sóc cho họ.

Tẩy rửa rất nhanh là xong, Tuấn đem ba bộ quần áo đẫm máu ra bờ sông ngồi giặt
rửa.

Ba bộ đều rách ươm nhưng bộ của hắn và Tô Như Nguyệt miễn cưỡng vẫn còn dùng
được, hắn dự định đưa hai bộ này cho họ còn mình thì chế bộ còn lại mặc tạm.

Phải nói là trò chơi này rất keo kiệt, quần áo bất kể là nam nữ đều chỉ là một
bộ màu trắng rộng thùng thình, y hệt nhau như đúc, kể cả kích thước cũng chẳng
khác là bao.
Giặt sạch sẻ, Tuấn lại quay về mặc lại đồ cho họ. Thật sự thì đây là ngày mà
hắn thuần khiết nhất, hai cơ thể tuyệt đẹp bày ra trước mắt nhưng không có bất
cứ ý nghĩ hay phản ứng xấu nào.

Lăn lộn lúng túng một hồi lâu Tuấn mới xong việc. Bất chợt, hắn thấy hai cô
gái đỏ lựng mặt nhìn mình. Hoảng hốt, hắn bật người ra xa lắp bắp

“Tôi…tôi là giúp hai người rửa vết thương…. Là rửa vết thương.” Tuấn tuy giải
thích nhưng trong lòng lại rất chột dạ, chuyện này thật sự rất khó tin.

Mà hai cô gái chẳng trách mắng gì cả, chỉ ngượng ngùng “ừm” một tiếng rồi nhắm
mắt làm ngơ.

“Hai người khát không ? tôi đi lấy nước.” Tuấn lắp bắp nói rồi bật dậy chạy
trốn ra bờ sông.

Lại qua một lúc, hắn khiêng một xô nước nhỏ trở về, cái xô này là lúc trước
hai cô gái gọt ra cho hắn khiêng nước.

Ngồi xuống đỡ hai cô gái ngồi dậy, hắn dùng cái nón Kiếm Sĩ múc nước nhẹ nhàng
mớm cho hai người. Cái cách giải quyết này hắn phải ngồi hồi lâu bên bờ sống
mới nghĩ ra được.

Uống xong nước, có vẻ như cảm thấy dễ chịu hơn một ít, Trầm Ngọc nhẹ giọng nói

“Chủ nhân, chúng ta mau quay lại chỗ ban đầu đi, bên cạnh sông rất nguy hiểm.”

Bên bờ sống thật sự rất nguy hiểm, đặc biệt là ở các cánh rừng nguyên sinh. Lý
do là vì tất cả mọi sinh vật đều cần uống nước, chỉ cần chúng khát là sẽ lập
tức tìm đến con sông này. Tuấn thoáng suy nghĩ một chút liền gật đầu chấp
nhận, hắn cũng không muốn phải đối mặt với một con thú nào nữa.

“Hai người đi được rồi chứ ?” Tuấn lo lắng hỏi.

“Vẫn chưa.” Hai người đồng thanh đáp, rồi mỉm cười nhìn hắn.

Lại một phen lao lực…………….

…………………………………………….

Loạt xoạt loạt xoạt

Từng bước chân nặng nề dẫm lên tầng tầng lá cây dày dưới mặt đất. Tuấn khó
khăn bước đi, trên hai vai hắn là hai cái gánh rất nặng.

Vai phải gánh hai cái xô lớn, bên trong phân biệt là Trầm Ngọc và Tô Như
Nguyệt. Vai còn lại hắn gánh hai xô nước nhỏ.

“Hộc hộc,….” Đi được thêm vài bước, hắn thở dốc đặt gánh xuống ngồi nghỉ.

Nãy giờ hắn cứ như vậy mà làm, cứ đi được chục mét lại nghỉ một lần.

Đợi hơi thở dần đều lại, Tuấn mới đứng dậy nhìn ngọn núi màu đen trước mắt,
hay nói chính xác hơn là xác con báo đen nọ.

Tuấn không biết mình đã ngất bao lâu, nhưng lúc đầu bọn họ đến bờ sông là giữa
trưa, hiện tại là gần sáng, ít nhất cũng đã hơn mười lăm tiếng. Có điều xác
con quái thú khổng lồ này hình như không có mùi.

Sờ sờ cái bụng đang gào thét biểu tình, Tuấn đánh liều lại gần con báo thăm
dò.

Thịt con báo vẫn còn rất tươi và ấm, Tuấn vừa dùng ngón tay chọt chọt vào
người con thú vừa đánh giá. Có kết quả đúng ý, hắn hớn hở vào hành lý lấy
thanh kiếm ra.

Sắc mặt cứng lại, hắn phát hiện thanh kiếm chẳng còn trong hành lý nữa. Lúng
túng nhìn xung quanh, người này mới xấu hổ phát hiện thanh kiếm hôm qua còn bỏ
quên trên bàn chân con báo.

Tốn sức chín trâu hai hổ rút thanh kiếm ra, sau đó lại lảo đảo cắm thanh kiếm
vào người con thú tội nghiệp. Tuấn bất lực không cách nào rút nó ra lại.

“Chủ nhân, ngài giúp thiếp đứng dậy với.” Ở đằng xa, Trầm Ngọc yếu ớt gọi lại,
nếu không phải khu rừng quá yên tĩnh thì chưa chắc hắn đã nghe được.

Còn tưởng là có chuyện gì, Tuấn quýnh lên chạy lại đỡ cô gái.

“Ngài đỡ thiếp lại đó, thiếp lấy một ít thịt.” Sau khi được đỡ dậy, Trầm Ngọc
mới nói tiếp.

Tuấn ngoan ngoãn nghe theo, trực tiếp bế ngang đưa cô lại gần đó, sau đó giữ
ngang eo giúp cô đứng thẳng trước thanh kiếm.

“Cô còn cầm kiếm nổi không.” Tuấn lo lắng hỏi.

Trầm Ngọc chỉ mỉm cười rồi đưa đôi tay run rẩy rút thanh kiếm ra, xem như gián
tiếp trả lời.

Chậm rãi huy kiếm, tốc độ của cô không cách nào chớp nhoáng được như trước,
nhưng hiệu quả vẫn còn nguyên.

Từng thớ thịt của con báo bị chặt thành từng khối nhỏ, vừa vặn để ăn. Trầm
Ngọc làm cực kỳ chuyên nghiệp, tiện thể cô cũng lột một lớp da khá lớn từ
người con thú.

Liên tục lấy thịt đến khi thấy đủ, cô mới mềm nhũn tựa vào hắn nói

“Bấy nhiêu thịt là đủ ăn một thời gian rồi, da này ngài dùng để giữ ấm tạm
vậy.”

Tuấn gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó đưa cô về thùng. Tiếp đó, hắn lại lúng
túng không biết chuyển đống thịt này đi thế nào, qua một hồi, hắn quyết định
vứt một số thịt vào khoảng trống còn thừa trong xô chứa hai cô gái.

Đoàn người rất nhanh lại tiếp tục đi, nhưng hiện tại mỗi lần chỉ đi được năm
mét rồi nghỉ.

…………………………..

“Cuối cùng cũng về tới.” Tuấn mừng rỡ nhìn “công trình” đang dở dang phía
trước thốt.

Bước sâu vào bãi đất trống, Tuấn đặt hai cô gái nằm xuống một thảm cỏ khô hắn
gom khi trước, dùng tấm da báo lúc nãy cuộn hai người lại.

Tiếp theo, hắn an trí hai xô nước và đống thịt vào một góc rồi tiếp tục vác
gánh bắt đầu di chuyển đống thịt còn lại.

Mãi đến khi trời sáng hẳn, Tuấn mới xong việc, đồng thời gom một đống củi và
lá khô chuẩn bị nhóm bếp.

Nhưng ngồi thử đủ mọi cách từ quẹt đủ các loại đá, ma sát gỗ,… mà không có
cách nào tạo ra lửa khiến tên này một lần nữa bó tay.

Sống trong thực tế hắn cái gì cũng làm được, hiện tại thả vô rừng xem như chết
chắc.

“Chủ nhân, đỡ bọn thiếp đến đó.” Trầm Ngọc và Tô Như Nguyệt yếu ớt nói.

Tuấn bất đắc dĩ làm theo. Hắn bất chợt phát hiện, hai cô gái này lúc nào cũng
quan sát và sẵn sàng giúp đỡ hắn khi cần.

“Đưa cho thiếp mượn thanh kiếm.” Hai cô gái tiếp tục nói.

Tuấn lại ngoan ngoãn nghe theo phân hai thứ đưa cho họ.

Cầm vũ khí trên tay, hai người lập tức chém mạnh về phía đối phương dọa Tuấn
đứng xem một phen hoảng hồn nhưng không kịp ngăn cản.

Hai vũ khí chạm nhau tóe ra từng tia lửa, vừa vặn nơi va chạm là ngay đám lá
khô. Lập tức, lá khô bắt lửa cháy bừng lên kéo theo đống củi bật lửa.

Tuấn mừng rỡ hoan hô rồi cẩn thận đưa hai người về nằm nghỉ mới bắt đầu nướng
thịt.

Sống gần ba mươi năm, gì chứ cái tài nghệ nấu nướng của hắn vẫn phải có, dù
sao hắn vẫn phải tự nấu cho mình ăn là chính.

Tuy không có gia vị, nhưng nếu làm đúng cách, dựa vào vị ngọt của thịt vẫn
khiến món thịt nướng rất dễ ăn.

Mùi thơm chậm rãi bốc lên, bụng của ba người liên tục kêu gào. Bất đắc dĩ,
Tuấn chỉ có thể một bên vừa ăn, vừa mớm cho hai người họ, bên còn lại tiếp tục
nướng thịt.

……………………………….

Ăn uống no nê, hai cô gái mệt mỏi thiếp đi. Tuấn lại cảm giác khí lực tràn
đầy, sự sống trở lại, không có một chút mệt mỏi nào.

Mở hệ thống quan sát, hiện tại còn sớm nên Khu Giao Tiếp khá ít người, không
có nhiều thông tin để xem lắm.

Ngược lại ở khu hành lý có một thứ rất đáng chú ý, đó là Quà Tặng Thử Nghiệm
ngày thứ hai.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #6