Thắng Thảm


Người đăng: mlrvrom

“Chủ nhân…………..” Hai tiếng kêu thất thanh văng vẳng bên tai kéo Tuấn trở về từ
cõi chết.

Thân thể hắn đau lắm, cái nỗi đau này không lâu trước hắn đã phải chịu một
lần. Cơ thể dần chết lặng, ý thức nửa tỉnh nửa mê,………

Hắn không muốn chết!!!

Tuấn dùng tất cả sức lực còn lại mở căng hai mắt ra. Nhưng trước mắt hắn vẫn
chỉ là sự tuyệt vọng.

Con báo lao vút đến, cái miệng rộng của nó há to ra, sẵn sàng đớp con mồi.

“Lần này chết chắc rồi.” Tuấn nghĩ.

Chợt, khóe mắt hắn thấy một bóng người đang rượt theo con báo, đó chính là
Trầm Ngọc. Hiện tại cô ta còn chưa tới nửa cái mạng, nhào đến chẳng khác nào
nạp mạng. Tuấn trong lòng vừa lo, lại vừa cảm giác ấm áp.

“Trầm Ngọc, mau mặc giáp vào.” Không biết lấy sức từ đâu ra, Tuấn điên cuồng
quát lên. Nhưng đối phương căn bản không nghe lời hắn, tức giận, hắn lại quát

“Mau lên, đây là lệnh.”

Trầm Ngọc hai mắt lo lắng dừng lại, ánh mắt cô nhìn về phía bộ trang bị nằm
bên cạnh bờ sông, đây là Tuấn đã chuẩn bị lúc nãy.

Cắn răng, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy về. Nhưng đợi khi cô mặc giáp xong
thì con báo cũng đã kề sát bên Tuấn.

“Gràooo!”

Con báo gầm lên thị uy, mùi hôi thối, mùi máu và cả mùi của cái chết phà thẳng
vào người Tuấn, hắn đột nhiên mỉm cười. Vốn dĩ, hắn đã nên chết……..

“Krốp!!!Gràooo!!”

Một tiếng bể xương chát chúa kèm theo tiếng kêu đau đớn của con báo vang lên.
Tuấn cảm thấy lạ nên mở mắt ra.

Trước mắt hắn không còn là con báo nữa, mà là Tô Như Nguyệt. Cả hai cô gái
ngày hôm nay không biết đã cứu hắn bao nhiêu lần rồi.

Không đợi Tuấn nói nhiều, Tô Như Nguyệt cúi xuống trực tiếp vác hắn lên vai,
xoay người sang Trầm Ngọc quát

“Mau chạy vào rừng.”

Dứt lời, cô dẫn trước chạy đi.

Con báo hai mắt khát máu nhìn ba người lao vào rừng, nó nổi giận gầm lên một
tiếng rồi ra sức đuổi theo sau.

Trầm Ngọc nhanh chóng vượt lên chạy song song với Tô Như Nguyệt, kiến nghị

“Hay là chúng ta chia nhau ra chạy.”

“Tốc độ chúng ta không thể nào so với nó, chia ra chết còn nhanh hơn.” Tô Như
Nguyệt lắc đầu bác bỏ.

“Nhưng chạy mãi cũng không phải là cách.” Cảm nhận chấn động phía sau càng lúc
càng gần, Trầm Ngọc lo lắng nói.

“Vậy thì đánh đi.” Tô Như Nguyệt hai mắt bắn ra tinh quang, gằn giọng quát.
Dứt lời, cô xoay người dùng gậy vỗ mạnh vào một thân cây bên cạnh.

Thân cây này vốn không to, nào chịu nổi cú đánh mạnh như vậy, phần va chạm
thậm chí bị đập nát ra thành gỗ vụn. Cả gốc cây theo đó ngã xuống.

Nhưng rừng phá chằng chịt, cây dù ngã vẫn vướng lớ lửng trên không. Trầm Ngọc
thấy vậy lập tức nhảy vút lên, dùng kiếm cắt thân cây ra thành nhiều phần,
đồng thời chém tán loạn các cành cây trên cao.

Bên dưới, Tô Như Nguyệt ra sức đập ngã các thân cây, hiện trường trong phút
chốc vô cùng hỗn loạn.

Con báo đen thân thể vốn dĩ rất lớn, di chuyển trong rừng đã khó, phạm vi né
tránh của nó rất hẹp, hiện tại lại gặp tình cảnh như vậy khiến nó chỉ có thể
nổi giận nhảy qua nhảy lại, cố gắng bảo vệ mạng sống.

“Vụt!!!”

Giữa cảnh hỗn loạn ấy, Trầm Ngọc đột ngột xuất hiện từ một tán cây rậm rạp, từ
trên cao dùng kiếm đâm thẳng về phía con báo.

Con thú vừa né tránh một cây ngã, trong phút chốc không kịp né tránh, kiếm của
Trầm Ngọc lập tức cắm sâu vào lưng nó.

Một kích đắc thắng, Trầm Ngọc vội vàng lùi về sau, nhưng con báo con nhanh hơn
cô, cái đuôi của nó quật cực nhanh và chuẩn xác, đánh văng cô qua một bên.

“Gràooo!!!”

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, con báo đột nhiên mất thăng bằng ngã quỵ xuống
đất, Tô Như Nguyệt nhân cơ hội nó lơ là đã tấn công thẳng vào khớp chân trước
của nó.

Con báo định phản công, nhưng một thân cây khổng lồ lại bất ngờ đổ ập lên nó,
đây là tác phẩm của Trầm Ngọc.
Tô Như Nguyệt bắt được cơ hội, vội vã thoát khỏi phạm vi tấn công của kẻ địch.

Hai cô gái không tiếp tục tấn công nữa mà ăn ý chạy đi, nơi này đã bị hai
người san thành bình địa rồi, nếu ở lại thì sớm muộn gì cũng chết.

Hai người đi chưa được bao lâu thì con báo đã thoát được. Cảm nhận cơn đau
đớn, nó nổi điên gầm gừ, sau đó đánh hơi tiếp tục đuổi theo.

Nhưng lần này nó vô cùng cẩn thận, luôn sẵn sàng lùi lại đối địch. Chỉ có điều
nó chạy được một lúc thì đột ngột mất dấu rồi.

Hai mắt báo cảnh giác nhìn thăm dò xung quanh, nó chắc chắn con mồi vẫn chưa
đi đâu xa, đây là có thể là xuất phát từ trực giác của nó.

Khu rừng lại giành được một chút yên tĩnh hiếm có, chỉ còn tiếng lá cây xào
xạc theo gió.

“Gràooo.”

Con báo cuối cùng đã hành động, nó há cái miệng khổng lồ, hai ba ngụm liền cắn
gãy một thân cây. Ở phía trên, Trầm Ngọc lập tức lao vút ra, nhanh chóng trốn
vào một cây khác.

Cũng ngay lúc này, cây cối xung quanh con báo dồn dập đổ ngã, không ít khối gỗ
có chủ đích ném thẳng về phía nó.

Tuy hai người nhanh, nhưng con báo còn nhanh hơn, ngay khi phát hiện được Trầm
Ngọc nó lập tức truy theo.

“Kenggg!!!”

Tiếng kim loại va nhau lại vang lên, con báo vững vàng cắn chặt Trầm Ngọc.

Nó liều mạng nghiền, nhưng không cách nào phá hỏng được giáp. Tức giận, nó
dùng lại bài cũ lúc đầu, điên cuồng đập mạnh Trầm Ngọc xuống đất.

Lần này nó quyết tâm giết cho bằng được nên căn bản là không có dấu hiệu dừng
lại. Tô Như Nguyệt vội vàng từ một tán cây gần đó lao vút đến cứu viện.

“Krốpppp!!”

Một một kích trúng thẳng vào đầu, đem xương sọ của con báo cạy ra vết thương
thứ hai. Tô Như Nguyệt vốn định lui lại, nhưng trước mắt cô đột nhiên lóe lên.

Ngay sau đó, con báo ném thẳng Trầm Ngọc vào người Tô Như Nguyệt, cả hai cô
gái theo đó văng ra xa. Cũng may Tô Như Nguyệt đem Tuấn cất giấu, nếu không
thì hắn cũng theo một cú này mà toi đời rồi.

Đợi ổn định lại thân thể, Tô Như Nguyệt vội lay Trầm Ngọc, nhưng đối phương bị
thương quá nặng đã trực tiếp ngất đi, không thể nào gọi dậy được.

Hai mắt Tô Như Nguyệt lóe lên tia tuyệt vọng và quyết chí. Xoay người, cô trực
tiếp đối mặt với con báo đang xông đến.

Hiện tại không còn bất cứ âm mưu nào nữa, hai bên thuần túy dùng lực lượng
liều mạng và hiển nhiên Tô Như Nguyệt có xu thế tất bại.

“Ầm!!!” Tô Như Nguyệt nặng nề ngã xuống đất, cười bi ai nhìn cái miệng của con
báo ngày càng gần.

Đột nhiên con báo khựng lại, rồi lại ngửa đầu rít lên đau đớn. Tô Như Nguyệt
vội mở mắt nhìn xung quanh.

“Súc sinh, may đừng có khinh tao.”

Đột ngột người cứu cô lại là Tuấn. Tên này hiện tại nhìn như một người chết,
nhưng ngược lại khí thế vô cùng, hắn như nổi điên lên nghiến răng quát.

Nhìn lại bên cạnh Tuấn, chẳng biết từ lúc nào hắn đã lấy thanh kiếm của Trầm
Ngọc cắm thẳng vào bàn chân con báo, ít nhất là hai ngón chân của con thú đã
bị chặt đứt.

Thật sự thì chuyện này hoàn toàn là may mắn, vốn dĩ Tuấn cũng chẳng đủ sức lê
thanh kiếm đi xa, ai ngờ con báo lại đặt chân đến trước mặt hắn, đã vậy còn
không đề phòng chút nào.

Mỡ dâng miệng mèo, Tuấn ngu sao mà không tận dụng. Dưới sự đe dọa của cái
chết, sức lực của hắn đột nhiên mạnh hơn rất nhiều, dễ dàng nhấc thanh kiếm
đâm vào bàn chân đối thủ.

Con báo vốn đã bị gãy một chân, hiện tại một chân khác lại bị thương nữa khiến
nó nặng nề mất cân bằng, thân thể sau một phen giãy dụa liền ngã nằm ra một
bên.

Tô Như Nguyệt gồng hết sức bật dậy, tận dụng cơ hội lao thẳng lên đầu con báo
tấn công. Mục tiêu của cô là con mắt của nó.

Con báo đang choáng váng nhất thời không kịp đề phòng để đối phương dễ dàng
đắc thắng. Con mắt của nó theo cú nổ vỡ nát, chất dịch văng tứ tung.

Mắt liên quan trực tiếp đến hệ thần kinh khiến nó lâm vào trạng thái mơ hồ, cả
thân thể theo bản năng giãy đành đạch chống cự.

Tô Như Nguyệt thấy nó vẫn sống, lập tức ổn định thân thể, tiếp tục đập nát con
mắt con lại.

Mất thêm một con mắt nhưng con báo vẫn sống, Tô Như Nguyệt lại tiếp tục điên
cuồng đập mạnh vào đầu nó, thẳng đến lúc con thú hộc máu mồm không động đậy
nữa thì thôi.

Chiến đấu chấm dứt, đoàn ba người của họ đã có một cái kết thắng thảm.

Tô Như Nguyệt lảo đảo bước vài bước, nhưng một cơn choáng váng ập đến khiến cô
ngã xuống đất hôn mê.

Khu rừng triệt để lâm vào trạng thái yên tĩnh.

………………………………………………….

Cũng không biết qua bao lâu, Tuấn lờ mờ tỉnh lại. Thân thể đau đớn nói cho hắn
biết mình vẫn còn sống. Trong lòng nhớ đến hai cô gái, một sức mạnh lại đột
ngột sinh ra, hắn gồng mình đứng dậy, lảo đảo đi xung quanh tìm kiếm hai
người.

Rất nhanh hắn đã tìm được Tô Như Nguyệt gần đó. Nhưng có điều bộ giáp quá
nặng, hắn không cách gì di chuyển cô đi được.

Chợt, hắn nghĩ đến một cách. Hai tay chạm vào trang bị trên người cô, hắn vào
mục hành lý thì trên màn hình hiện một bảng đề rõ có thu vật phẩm hay không.

Hắn không do dự chọn thu vào. Rất nhanh, trang bị trên người cô gái biến mất
không còn. Đây là lúc đầu hắn thử thu trang bị lúc ngồi rãnh rỗi.

Bên trong bộ giáp hoàn hảo kia là cơ thể tuyệt đẹp, quần áo rách nát lộ hết
những gì cô gái có, nhưng máu thịt bê bết, có chỗ xương gãy nhô cả lên. Thảm
cảnh cộng thêm việc đang đứng trước cái chết khiến Tuấn không thèm để tâm đến,
căn bệnh nhát gái cũng tạm thời biến mất.

Chỉnh lại Tô Như Nguyệt nằm đàng hoàng, Tuấn lại đi tìm đến Trầm Ngọc. Đã quen
việc, hắn thu trang bị sau đó gom hai cô gái lại một chỗ, tiếp theo mỗi vai
một người vác lên đi ngược về “con đường trống trải” mà con báo đen đã mở lúc
nãy.

Đi được một hồi lại đến bờ sông lúc nãy. Tuấn mệt mỏi không cách nào bước đi
được nữa, trước khi ngất, hắn đến bên một gốc cây khá khuất, sau đó cả ba
người rúc vào nhau co ro hôn mê.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #5