Người đăng: mlrvrom
Sáng sớm, từng làn sương lạnh phủ xuống khu rừng già.
Hai mắt như lóe lên từng tia sáng, miệng thở ra một ngụm khói trắng, Tuấn cảm
thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Thân thể hình như mạnh hơn một chút, hắn mở Thông Tin Cá Nhân thì thấy đẳng
cấp cũng đã lên đến sáu.
Sĩ Cấp Trung Giai Đỉnh Phong.
Hắn lại bước thêm một bước vững chắc trên con đường tu luyện.
Hai viên đá trên tay hắn hiện tại chỉ còn một nhúm đất đen, Tuấn thở dài rồi
từ từ rải chúng xuống đất.
Ma Tinh Thạch cùng Khí Linh Thạch cực kỳ hữu ích và quý giá, hắn cũng không
biết có nên dùng chúng để chiêu mộ những binh chủng này không nữa.
Nếu xét về mặt lâu dài thì tốt nhất là không cần, nhưng nếu tình huống quá xấu
thì cũng không thể cưỡng cầu.
Khẽ lắc đầu, Tuấn nghiêng người nhìn sang ba người khác.
Hơn hai trăm viên đá chỉ trong một đêm đã bị họ luyện hết, chỉ còn sót lại một
đống đất đen vô dụng.
Từng lớp màng mỏng đủ loại màu sắc bao bọc xung quanh ba cô gái hình thành
những cái kén cực kỳ lung linh. Dưới cái ánh sáng mờ ảo ấy, các cô trông như
những vị tiên hạ phàm, Tuấn nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Báu mạnh vào chân lấy lại tỉnh táo, hắn cũng không dám tiếp tục nhìn nữa.
Thở dài ngao ngán, bọn họ cùng tu luyện nhưng sự khác biệt giữa hắn và người
khác quá to lớn.
Vào mục Anh Hùng xem xét, chỉ trong một đêm Tô Như Nguyệt và Trầm Ngọc đã từ
cấp tám lên cấp mười một, trực tiếp trở thành một tên Sư Cấp.
Liễu Mộng Nghiên thì kém hơn một chút, chỉ vừa đạt đến cấp mười. Đây là do cô
đến trễ hơn hai người kia những bốn ngày.
Phỏng chừng hiện tại ba người này thừa sức ngăn cản vài tên Linh Cấp thậm chí
là đánh bại chúng.
Chỉ tiếc gã tóc vàng nọ là Hoàng Cấp, thậm chí hai ông lão và hai con Sư Vương
đều là Tôn Cấp, bọn họ vẫn chưa đủ sức tự bảo vệ mình.
Gạt những suy nghĩ luẩn quẩn, Tuấn đứng dậy vận động tay chân một chút, cả đêm
ngồi yên khiến người hắn trở nên cứng ngắc, rất khó chịu.
Con Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh vừa triệu hồi vẫn luôn luôn ở bên cạnh hắn, Tuấn
chạy đi đâu nó liền chạy theo đó, rất phiền chán nhưng cũng khá thú vị.
Chợt, Tuấn để ý thấy hai con Tử Kim Sư con nằm la liệt dưới đất, gương mặt có
vẻ rất khó chịu, hơi thở dồn dập.
Lo lắng chạy lại xem xét, nhưng mặc kệ hắn lay gọi chúng thế nào thì chúng vẫn
không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lúng túng, Tuấn liền vội gọi ba người kia dậy cầu cứu.
“Không sao đâu, chúng nó đói đó.” Tô Như Nguyệt nhìn nhìn một cái rồi nói.
“Đói ?” Tuấn nghi hoặc, đêm qua chúng nó ăn nhiều nhất, ăn phình bụng nằm lăn
lộn như một con heo mà còn đói là thế nào.
“Năng lượng từ những con thú kia không đủ cung cấp cho chúng, phải dùng sữa Tử
Kim Sư mới được.” Tô Như Nguyệt giải thích.
Tuấn tỉnh ngộ rồi lập tức lấy một nồi sữa ra.
Vừa mở nắp nồi, hai con sư tử lập tức tỉnh lại. Chúng hung phấn nhảy cẫng lên
lao vào húp lấy húp để.
Nhưng lạ thay, một cái nồi chỉ lớn bằng nữa thể tích của chúng mà chúng chỉ có
thể uống chưa đến một phần trăm liền tươi tỉnh trở lại.
“Sữa Tử Kim Sư rất mạnh, người bình thường chỉ cần uống một giọt rất nhỏ đã
trở thành Sĩ Cấp Sơ Giai, ngài hiện tại chỉ cần uống mười giọt sẽ bạo thể mà
chết.” Tô Như Nguyệt chậm rãi giải thích.
Gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó Tuấn quay sang hỏi
“Chúng ta đi được rồi chứ.”
“Đi thôi, hai người kia đã chuẩn bị mọi thứ rồi.” Tô Như Nguyệt cười nhẹ đáp.
Tuấn nhìn sang thì quả thật Liễu Mộng Nghiên và Trầm Ngọc đã đem cái hốc cây
này dọn sạch sẽ, nhìn không ra dấu vết đã từng có người ở đây.
Thoáng kiểm tra một chút, bốn người lập tức lên đường.
Lần này Tuấn vẫn phải một mình cưỡi một con, nhưng dưới sự yêu cầu của hắn, ba
người kia chỉ buộc chân lại, còn thân trên vẫn thả lỏng.
Mới đầu không quen, Tuấn trực tiếp nằm lật ra sau, nhưng dần dần hắn cũng làm
được cái dáng cưỡi thú trông rất chuyên nghiệp, nhưng đây là dưới điều kiện có
dây buộc chân.
Hai con Tử Kim Sư tốc độ rất nhanh, nhưng Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh tốc độ hoàn
toàn không kém một chút nào, nó bay lơ lửng như bóng ma phía sau, một chút
cũng không bị tụt lại.
Xuyên qua những tàn lá rậm rạp, từng ngọn núi cao chọc trời phản xạ lại ánh
mắt của Tuấn.
Cảnh đẹp thơ mộng là thế, nhưng trong lòng hắn chỉ tràn ngập lo lắng bất an.
Hắn vẫn nhớ rõ bài học từ con báo đen hôm đầu, mỗi vùng đất đều có một con thú
trấn giữ, ai biết được chỗ họ đến sẽ gặp phải kẻ địch mạnh đến mức nào.
“Các cô xác nhận ở đây an toàn chứ.” Tuấn lo lắng hỏi.
“Không an toàn.” Tô Như Nguyệt nhẹ giọng đáp rồi khó chịu bổ sung “Nhưng chúng
ta không có lựa chọn nào khác.”
Tuấn trầm mặc tiếp tục chạy, bọn họ đang bị dồn đến đường cùng.
Bốn người hai thú một tinh linh chạy mãi, bang rừng vượt suối, leo lên rồi lại
leo xuống vài con đồi, cuối cùng họ chọn ngừng chân ở bên cạnh một con thác.
Cũng vào lúc này, ở gần hốc cây mà họ ở đêm qua, mười tám bóng người đột ngột
không báo trước xuất hiện.
Một kẻ trong đó khom người xuống đấy đánh giá một hồi liền quay về hướng về
một gã tóc vàng báo cáo
“Hơi thở của bọn chúng khá dày nhưng đang dần tiêu tán, đoán chừng đêm qua
chúng đã dừng chân ở đây.”
“Khốn kiếp, lại chậm một bước.” Gã tóc vàng tức giận mắng một tiếng.
Phía sau gã, hai ông lão ngao ngán thở dài rồi ông lão Pháp Sư kia tiến lên
một bước khuyên nhủ
“Công tử, chúng ta đã vào rất sâu, nếu tiếp tục đi không biết phải đối mặt với
thứ gì. Đã vậy Tử Kim Sư Vương một mực truy lùng, trước sau đều có nguy hiểm,
tốt nhất chúng ta nên trở lại thì hơn.”
“Ông đã hứa cho tôi ba ngày, hiện tại vẫn còn hai ngày.” Gã tóc vàng hầm hừ
đáp lời rồi xoay sang tên đầu lĩnh Thích Khách hỏi.
“Ngươi có bắt kịp dấu vết của chúng không.”
“Bọn chúng đã đi từ khá sớm, nhưng trên người chúng vẫn có ký hiệu nên không
khó để bắt kịp.” Tên thủ lĩnh cẩn thận trả lời.
“Tốt, nhanh bắt chúng rồi về kinh thành, ta chán ngầy cái chỗ này rồi.” Gã tóc
vàng ra lệnh.
………………………………………………………………..
“Chúng ta sẽ dựng trại ở đây, sẵn sàng ứng chiến với chúng.”
“Cái gì!!!” Tuấn kinh ngạc thốt lên, hai mắt trừng to nhìn ba cô gái trước
mắt.
“Tốc độ chúng ta không thể so sánh với họ, thể lực cũng vậy. Tiếp tục chạy còn
có khả năng gặp kẻ địch mạnh hơn nên bọn thiếp quyết định nghỉ ngơi tăng thực
lực, trực tiếp đối kháng ngay khi chúng còn đang mệt nhoài.” Liễu Mộng Nghiên
dịu dàng đáp.
“Hiện tại bọn thiếp sẽ dốc toàn bộ khả năng để tăng lên thực lực. Mấu chốt ở
đây chính là không biết ngài còn bao nhiêu Ma Tinh Thạch cùng Khí Linh Thạch.”
Tô Như Nguyệt nối theo nói tiếp.
“Tôi còn nhiều lắm.” Tuấn vừa đáp vừa lấy mỗi loại một ngàn viên chất thành
hai ngọn núi nhỏ trước mặt.
Ba cô gái hai mắt ngập tràn vui mừng và hi vọng rồi nói
“Vậy hôm nay chỉ đành phiền ngài giúp bọn thiếp chuẩn bị thức ăn, nếu rãnh
ngài cũng có thể tự mình tu luyện.” Tô Như Nguyệt vui vẻ cười khúc khích nhờ
vả hắn.
“Đây là lẽ dĩ nhiên.” Tuấn chân thành đáp, hiện tại thực lực hắn khó có thể
tăng lên, ngược lại ba người trước mắt lại có thể trong thời gian ngắn trở
thành chiến lực trụ cột của họ.
Ba vị nữ anh hùng này gật đầu không nói gì nữa, mỗi người tự lấy một số tài
nguyên cần thiết rồi ngồi xuống tu luyện.
Hai con sư tử dùng ánh mắt ngây thơ nhìn bốn người, Tuấn phiền muộn vứt nối
sữa Tử Kim Sư cho chúng rồi dặn
“Bọn mày ở đây bảo vệ họ cho thật an toàn, tao đi kiếm gì đó ăn.”
Chúng cực kỳ thông minh nháy mắt liền tục tỏ vẻ hiểu rồi liếm từng ít sữa vào
miệng.
Thở dài một hơi, tuy không an tâm nhưng hắn chỉ có thể tin tưởng vào chúng.
Dắt Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh đi vào rừng, Tuấn lần đầu tiên chân chính tự mình
đi săn.
Cực kỳ cẩn thận cẩm nọ quan sát bốn phía, chỉ một lát sau, trước mắt hắn liền
xuất hiện một con sói xám.
Đối với việc này Tuấn vô cùng bất đắc dĩ, tại sao mỗi lần đi săn ba người kia
đều mang về những con thú khá hiền, ngược lại hắn toàn gặp những con thú ăn
thịt hoặc nổi điên không là thế nào.
“Đánh nó.” Tuấn một bộ ta là số một chỉ vào con sói trước mắt nói.
Lập tức, Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh hóa thành một làn khói đỏ lao thẳng về phía
đối thủ.
Con sói rít lên một tiếng rồi nhào lên.
Ngay khi hai bên sắp va chạm, toàn bộ “thân thể” của Nguyên Tố Tinh Linh bỗng
dung bốc cháy, tựa như một ngọn đuốc ôm chặt lấy đối thủ.
Con sói không kịp dừng lập tức bị đối phương đắc thủ.
Liên tục gào thét thảm thương, con thú cố gắng thoát khỏi sự day dưa của đối
phương. Chỉ tiếc Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh như biến thành một ngọn lửa sống.
Không có hình dạng cố định nhưng lại có thể tùy ý di chuyển và dùng nhiệt độ
cực cao của lửa tấn công. Tuấn đại khái hiểu được Nguyên Tố Tinh Linh chẳng
qua là một vật chất gì đó có được ý thức riêng của mình mà thôi.
Chưa đầy năm phút, con sói đã ngã lăn xuống đất, cả người bị đốt cháy đen,
cũng may vẫn còn nhiều chỗ ăn được, nếu không lần này xem như là công cốc.
“Nhiêu đây chắc không đủ.” Tuấn nhìn xác con sói rồi lầm bầm, sức ăn của ba
người kia rất lớn, đã vậy còn có hai con quái thú ăn cả núi thịt, một con sói
to chỉ bằng chó béc giê ở thực tế còn chưa đủ nhét kẽ răng của họ.
Và thế là cả một mảnh rừng quanh đó liên tục vang lên từng tiếng gào thét thảm
thiết.