Ma Tinh Thạch, Khí Linh Thạch


Người đăng: mlrvrom

Xem xong thông tin Tuấn cảm thấy hai viên đá này đáng giá hơn hắn nghĩ nhiều.

Hắn hiện tại là cấp năm, trước khi tham gia vào lần phiền toái này hắn có nhờ
Tô Như Nguyệt đánh giá thực lực của mình.

Sĩ Cấp Trung Giai.

Đó là cảnh giới của hắn hiện tại, nhưng từ đó đến nay hắn vẫn tu luyện nhưng
mãi vẫn chẳng đến cấp sáu. Một hơi lên đến thẳng cấp năm là nhờ tinh thần may
mắn lâm vào trạng thái đặc biệt.

Tu luyện là đi ngược với tự nhiên, mỗi giai đoạn nhỏ là một nấc thang lên
trời.

Nếu theo cách tính của đẳng cấp thì Tuấn đoán có lẽ ba cấp là một giai đoạn
nhỏ, mười cấp là một cảnh giới.

Hai mươi lăm, mai mươi tám, ba mươi bảy tương đương với Hồn Cấp Trung Giai,
Hồn Câp Cao Giai và Linh Cấp Cao Giai.

Cực mạnh, cực hữu ích. Tuy không thể so sánh với đám người gã tóc vàng nhưng
nếu loại bỏ những đối thủ hiện tại thì với chúng, trong thời gian ngắn độ an
toàn của họ tăng lên theo cấp số nhân.

Hưng phấn khiến toàn thân hắn run lẩy bẩy, hai tay khó khan nhấn chọn thẻ Hỏa
Nguyên Tố Tinh Linh rồi nhấn mở.

Trước mắt hắn, một bóng mờ màu đỏ xuất hiện, nhìn từ xa khá giống người, chỉ
khác là chúng không có bất cứ bộ phận chi tiết nào cả, chỉ như một đám khói
hình người mà thôi.

Tuấn còn định đánh giá thêm nhưng khóe mắt thấy ba cô gái cầm vũ khí hung ác
lao tới liền hoảng sợ.

Bật dậy che trước người Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh, Tuấn hốt hoảng ngăn

“Đây không phải kẻ địch.”

Rít!

Tiếng xé gió kề sát bên tai, ba thanh vũ khí chỉ kém vài li liền chém tới
người tên tinh linh đáng thương.

Nhẹ nhỏm thở phải, vừa rồi áp lực phát ra từ họ khiến hắn suýt chút nữa đứng
tim, cũng may là mọi chuyện đều tốt đẹp.

“Tôi vừa triệu hồi nó.” Tuấn vội giải thích, nhưng ba người kia chỉ dùng ánh
mắt tràn đầy khó hiểu nhìn hắn.

“Đây là quyền lợi đặc thù của tôi.” Hắn bổ sung.

Ba cô gái gật đầu tạm chấp nhận rồi chuyển sang đánh giá kẻ mới đến.

“Thứ này khá mạnh, nhưng hiện tại chúng chẳng có tác dụng gì cả, bọn người kia
tùy tiện chém một cái là giải quyết được nó.” Tô Như Nguyệt chau mày lầm bầm.

Khá mạnh, đó là đánh giá của ba người ở thời điểm hiện tại. Tố chất thân thể
của họ vào khoảng Hồn Cấp, dựa vào Pháp Tắc họ có thể công bằng quyết chiến
với một tên Hồn Cấp Cao Giai, thực lực so với con tinh linh trước mắt tương
đương nhau.

Nhưng trong thời điểm hiện tại, họ có thể dùng kinh nghiệm và toàn bộ khả năng
để ứng chiến với kẻ mạnh hơn, nhưng những binh chủng này chỉ biết xông lên
liều mạng, căn bản không góp được chút tác dụng gì.

“Nếu lỡ chúng bị thương thì có cách nào phục hồi không.” Tuấn lo lắng hỏi, hệ
thống cũng không có chỉ rõ việc này, nếu mỗi lần bị chém không cách nào chữa
trị thì thứ này tác dụng không lớn.

“Có, một là đưa chúng đến nơi có nguyên tố dày đặc. Cách thứ hai là dùng Ma
Tinh Thạch.” Tô Như Nguyệt đáp.

Nghe đến cách thứ hai Tuấn liền sáng mắt, từ trong hành lý lấy ra một viên Ma
Tinh Thạch rồi giơ lên hỏi

“Có phải là………”

Hắn chưa dứt lời viên đá liền biến mất…..

Cái quái gì thế, Tuấn trợn trừng mắt nhìn bàn tay trống không của mình, chẳng
lẽ thứ này ra không khí lại bốc hơi.

Vội lấy ra một viên nữa kiểm chứng, nhưng hắn còn chưa kịp giơ lên viên đá đã
một lần nữa mất tiêu.

Tuấn trừng mắt nhìn ba cô gái dùng ánh mắt cực kỳ khao khát nhìn mình, dường
như hận không thể đem hắn ăn vào bụng.

Vừa rồi hắn thấy rõ ràng là ba người họ giật.

“Chủ…chủ nhân, ngài còn không.” Tô Như Nguyệt hai mắt đỏ ngầu, lắp bắp hỏi
hắn, vừa rồi cô vẫn chưa lấy được viên nào.

Hơi gật đầu, Tuấn lấy thêm một trăm viên rải trên đất, chỉ cần có thể đáp ứng
được thì hắn không muốn từ chối họ.

Một trận gió thổi qua, một trăm viên đá lại biến mất.

Tiếp theo ba cô gái mỗi người ôm một đống đá trên tay, trừng mắt nhìn người
còn lại, một bộ sẵn sàng cướp đoạt của nhau.

“Đừng tranh giành, tôi còn nhiều lắm.” Tuấn lo lắng chạy đến giữa họ can ngăn,
đồng thời rải thêm một trăm viên để chứng minh.

Ba cô gái ngượng ngùng nhìn nhau rồi hướng về hắn nói

“Được rồi, ngài cất đi, bọn thiếp cầm không hết đâu.”

Tuấn đáp ứng rồi vội đem cất, thứ này hình như rất quý. Xong chuyện hắn mới
hỏi

“Thứ này là Ma Tinh Thạch phải không, mà các cô giành giật chúng để làm gì.”

“Ma Tinh Thạch có thể dùng để tu luyện, Pháp Sư dùng chúng tu luyện sẽ dễ dàng
và nhanh hơn rất nhiều.” Tô Như Nguyệt giải thích.

“Những người mới tu luyện nếu có Ma Tinh Thạch sẽ dễ dàng tiến vào con đường
này hơn.” Liễu Mộng Nghiên bổ sung.

“Ngoài ra có thể bố trí trận pháp.”

“Có thể dùng để tạo thành trang bị.”

…………………………

Hai người tranh nhau nói hàng tá công dụng khiến đầu hắn đau nhức inh ỏi.

Thoáng ổn định, Tuấn để ý Trầm Ngọc tuy cũng rất thích nhưng cũng hơi nuối
tiếc bèn thấy kỳ lạ. Bản thân có lỗi với đối phương nên hắn cũng rất quan tâm
suy nghĩ của cô.

Ngẫm một chút, Tuấn liền hiểu. Ma Tinh Thạch chủ yếu nhất vẫn là tăng Ma Lực
mà Trầm Ngọc tuy có thể dùng chúng để tăng cường Lôi Nguyên Tố nhưng cô chủ
yếu vẫn là cần Khí Lực.

Tuấn vội lấy ra một viên Khí Linh Thạch, hắn nghĩ thứ này chắc là dùng cho
trường hợp này được.

Trừng trừng mắt nhìn Liễu Mộng Nghiên, hắn khó hiểu hỏi

“Cô giật thứ này làm gì ?”

“Thiếp là Xạ Thủ…” Liễu Mộng Nghiên ngượng ngùng đáp.

Xạ Thủ cũng luyện Khí nên cũng dùng, Tuấn tạm chấp nhận. Vị tinh linh này tinh
thông một đống hệ Nguyên Tố lại kiêm tu Xạ Thủ, tuyệt đối là thiên tài trong
thiên tài.

Xác định dùng được Tuấn liền lấy một trăm viên đưa cho họ.

Ba cô gái thích thú ôm phần của mình tìm góc ngồi tu luyện. Tuấn thở phào một
hơi rồi chợt thấy hai con Tử Kim Sư đang dùng ánh mắt khao khát nhìn mình, bất
đắc dĩ hắn lại vứt cho chúng mỗi con hai mươi viên.

Hốc cây lần nữa lầm vào yên lặng, Tuấn thở phào quay lại đánh giá Hỏa Nguyên
Tố Tinh Linh.

Chỉ có điều hắn không biết dùng thứ này thế nào.

Nghĩ một hồi, Tuấn thử ra lệnh

“Mày đánh tao thử xem.”

………………………………………………..

“Gần được rồi.” Liễu Mộng Nghiên nén cười dùng ma pháp trị liệu cho hắn.

Tuấn hiện tại triệt để hiểu cách dùng chúng, đồng thời cũng hiểu đại khái thực
lực của tên binh chủng này.

Cả người sưng tấy, không ít chỗ bị đốt cháy đen là minh chứng rõ rệt.

Cũng may là nó chỉ nghe lệnh mình hắn, cả ba vị anh hùng này nó cũng không
nghe, nếu không thì đây thật sự là một mũi dao hai lưỡi.

“Tốt rồi, lần sau đừng nghịch dại như vậy nữa.” Liễu Mộng Nghiên mỉm cười nhắc
nhở, vừa rồi đang hung phấn tu luyện tự nhiên nghe hắn kêu như heo chọc tiết,
dọa ba người suýt chút nữa tắc thở.

“Tôi biết rồi.” Tuấn ủ rũ đáp.

Nhìn vị tinh linh này ở khoảng cách gần, Tuấn hơi ngượng đỏ mặt. Chợt hắn nhớ
đến cô gái này hiện tại vẫn chưa có trang bị, lúc nãy tấn công Hỏa Nguyên Tố
Tinh Linh chỉ dùng một thanh kiếm trong suốt màu xanh nhạt, trông hình thức
khá giống với con tinh linh kia, chắc hẳn là dùng ma pháp ngưng tụ ra.

Lúc đầu triệu hoán cô ra liền có quá nhiều chuyện nên quên mất, cũng may hiện
tại vẫn không muộn.

Vào hành lý chọn gói Trang bị ngẫu nhiên mở được hôm qua rồi chọn chức nghiệp
Xạ Thủ.

Không thèm dò xét lấy hết chúng ra ngoài, hai mắt Liễu Mộng Nghiên lập tức
sáng lên rồi ngập ngừng hỏi

“Thứ này…..”

“Là của cô.” Tuấn nối theo.

“Cảm ơn ngài.” Liễu Mộng Nghiên nở một nụ cười rạng rỡ, chân thành đáp.

“Không có gì.” Tuấn xấu hổ cúi đầu rồi lấy hai lọ thuốc trị thương cùng hai lọ
trị nội thương đưa cho cô.

Ở phía xa Tô Như Nguyệt và Trầm Ngọc trừng tròn hai mắt, nếu không phải hắn
còn hơi ngượng thì hai cô còn nghĩ hắn khỏi bệnh rồi đây.

“Hai người đến lấy thuốc đi, số hồi trước chắc cũng hết rồi.” Tuấn hướng về
hai người cười bảo.

“Tưởng ngài quên thiếp rồi.” Tô Như Nguyệt trêu chọc.

Phân phát xong hết không gian lại lâm vào yên tĩnh, từng người tiếp tục tu
luyện. Tuấn cũng không dám nghịch dại nữa, chỉ bảo Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh
luôn đứng bên cạnh bảo vệ mình rồi xem xét hành lý.

Hắn hiện tại chỉ còn hai mươi lăm gói dụng cụ sinh hoạt chỉ định. Mấy hôm nay
hết nồi tới chén khiến thứ này tiêu hao quá nhiều.

Thuốc trị thương tiêu hao cũng rất khủng khiếp, nếu trừ đi số vừa rồi đưa cho
ba cô gái thì hắn chỉ còn hai mươi lăm lọ. Thuốc trị nội thương cũng chỉ còn
mười hai lọ. Sau đợt lần này chỉ sợ không còn lọ nào nữa, cũng may có Liễu
Mộng Nghiên nên thứ này đỡ tiêu hao hơn nhiều.

Ngược lại với những thứ đó, ngân tệ hắn vẫn còn rất nhiều, những mười tám tỷ,
không biết dùng sao cho hết.

Năm gói vũ khí cơ bản, Tuấn mở ra một cây thương cùng một cây nỏ. Thương lúc
trước gặp bọn thích khách đã nát bấy, nỏ chủ yếu là để lấy mũi tên. Ngoài ra
hắn cũng mở một bộ giáp da mặc lên người, hai bộ trước chỉ còn vài mảnh vụn.

Tài nguyên thiếu thốn, nhân lực càng thiếu, Tuấn thở dài lo nghĩ.

Hiện tại bọn hắn có năm mươi gói Nhu Yếu Phẩm, nếu sống sót thì tương lai đỡ
hơn rất nhiều, ít nhất là có quần áo bằng vải đàng hoàng, ăn uống cũng tốt hơn
nên đỡ phải lo nghĩ nhiều.

Thở dài một hơi, Tuấn lấy Ma Tinh Thạch cùng Khí Linh Thạch ra đánh giá.

Mỗi viên tròn bằng một nắm tay, Ma Tinh Thạch tỏa ánh sáng đủ màu xen kẽ nhau
trông rất đẹp mắt, ngược lại Khí Linh Thạch chỉ tỏa ra một màu trắng tinh
khiết.

Về thẩm mỹ chúng vô cùng đẹp.

Tuấn cầm chúng trong tay, vội vàng thử tu luyện xem hiệu quả thế nào.

Rất nhanh, hắn liền nhận thấy khác biệt.

Lúc trước tu luyện hấp thụ Khí từ xung quanh, phải dẫn chúng hợp thành một
luồng rồi đưa vào cơ thể. Dòng Khí này rất khó điều khiển và cứng đầu, phải
tốn thời gian chiến thắng chúng.

Ngược lại có hai viên đá này thì khác, Ma Lực cùng Khí cực kỳ tinh thuần từ
chúng trực tiếp chạy vào người. Ngoài ra cũng cực kỳ dễ dàng khống chế, Tuấn
hưng phấn xem xét một hồi, bất giác lâm vào trạng thái tu luyện sâu.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #23