Sự Kiêu Ngạo Của Thần


Người đăng: mlrvrom

Đại thắng trở về, Tuấn cực kỳ vui vẻ gom một đống củi nhờ Hỏa Nguyên Tố Tinh
Linh nhóm lửa rồi vô cùng đảm đang ngồi bên thác nước nấu nướng.

Lần này cũng không nấu những món nhạt nhẽo như trước nữa, chính hắn ăn cũng
ngán tận cổ rồi. Dùng Nhu Yếu Phẩm mở ra một số gia vị cần thiết, hệ thống
cũng rất rộng rãi, mỗi loại đều trải qua chế biến kỹ càng và ít nhất có hơn
một tấn, thừa sức bọn hắn ăn vài tháng cũng chẳng hết.

Hai con Tử Kim Sư uống sữa no nê liền nằm lăn ra ngủ, ba người kia thì vẫn
trầm mê vào việc tu luyện. Nấu ăn mãi cũng bắt đầu chán, Tuấn vào Khu Giao
Tiếp xem những ngày này có gì mới không.

Thông tin quả thật rất nhiều, nào là buôn bán vật phẩm, đàm luận về phong cảnh
rồi đến cả đâm chém nhau các thứ, nặng nề nhất là những tên bị thú hoặc người
giết chửi rủa om sòm.

Đủ loại ngôn ngữ, Tuấn nhìn đến hoa cả mắt.

Bản thử nghiệm có khoảng mười triệu máy phân bố khắp các nước lại gộp chung
vào một thế giới thật sự là quá loạn, nếu sau này ra bản chính thức chỉ sợ con
số này lên đến hàng chục thậm chí là hàng trăm lần bây giờ.

Nhưng Tuấn cũng không quan tâm đến chuyện xa đến mức đó.

Ngày hôm nay là ngày cuối cùng của bản thử nghiệm, nếu không có gì sai thì
toàn bộ người chơi sẽ bị tống ra khỏi thế giới này.

Tuấn không biết trong số đó có mình hay không, nhưng theo hắn đoán thì hẳn là
không. Thứ nhất là trực giác, thứ hai là thân thể của hắn ở thực tế đã nát
bấy, hắn không nghĩ Long và những tên kia sẽ giúp mình chữa trị.

Nghĩ đến Long hắn liền khá ấm ức, hai người chơi với nhau khá hợp, ai ngờ đến
phút cuối lại thành ra như vậy. Bản thân hắn ở hiện thực rất ít tiếp xúc nên
cũng chẳng còn liên lạc với họ hàng, gia đình lại mất cả nên cũng không còn gì
tiếc nuối.

Nếu thật sự phải ở lại nơi này thì hắn cũng không ngại, chỉ sợ không qua được
một kiếp này thôi, Tuấn vừa nhìn ba cô gái đằng xa rồi nghĩ.

Dẹp những suy nghĩ vẩn vơ, Tuấn chuyển qua mục hành lý xem xét, quà tặng ngày
thứ bảy hẳn là không tệ, nói không chừng kéo đến một vị thần trợ giúp hắn cũng
nên.

Rất nhiều vật phẩm xuất hiện, Tuấn từ từ kiểm kê một thoáng.

Mười tỷ ngân tệ trước bỏ qua một bên. Tiếp theo là Ma Tinh Thạch và Khí Linh
Thạch, mỗi loại một trăm ngàn viên, Tuấn nhìn chúng cười híp cả mắt.

Lại thêm năm mươi gói nhu yếu phẩm, quá đủ cho cuộc sống của hắn sau này.

Tiếp đến là một món đồ khá lạ, hai cuốn Sách Kỹ Năng, phía sau còn chú thích
một chữ Thần.

Tuyệt đối là thứ tốt, Tuấn mừng rỡ nhấn vào chúng.

*Thí Thần Trảm
Đánh giá: Kỹ Năng Thần Cấp.
Giới thiệu: đạt đến đỉnh phong, một chiêu chém ra nhất định có một thần phải
vong mạng.

*Thần Ngự
Đánh giá: Kỹ Năng Thần Cấp
Giới thiệu: tu luyện đến đỉnh phong có một thân thể bất tử bất diệt, chỉ cần
còn một mảnh thịt vụn cơ thể vẫn có thể tái sinh.

Thần, đúng thật là thần, đã vậy còn quá thần. Tuấn kích động nhảy cẫng lên, có
hai thứ này về sau hắn sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Nghĩ đến cảnh kẻ khác giết hoài không chết, mình tùy ý vung kiếm là có một kẻ
oan mạng, Tuấn ngơ ngẩn chảy nước miếng.

Suy nghĩ lung tung một hồi liền tỉnh lại, Tuấn cực kỳ chờ đợi nhìn vào hai vật
cuối cùng.

Thẻ Anh Hùng, Trang Bị Chỉ Định mỗi loại một cái. Tuấn cười tít cả mắt nhìn
hai thứ này.

Đã quá quen thuộc với nó, một vị anh hùng lại gia nhập đội với bọn họ. Nhưng
lần này sau mỗi thứ đều có thêm một chữ Thần.

Trầm Ngọc, Tô Như Nguyệt và Liễu Mộng Nghiên đều chỉ là Bán Thần, nói chuẩn ra
thì họ vẫn chưa tính là thần, hiện tại triệu hồi đến một kẻ mạnh gấp nhiều lần
họ chắc hẳn là chuyện rất tốt.

Theo ngón tay Tuấn nhấn vào nút mở, một màu tử kim chợt lóe lên.

Màu sắc của nó lộng lẫy hơn khí triệu hồi ba người trước rất nhiều, một màu
tím tràn ngập thơ mộng và đẹp mắt.

Không gian trong một chốc này bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, mọi thứ dường như
trở thành hư vô.

“Chủ nhân, chuyện gì xảy ra thế.”

Ba vị nữ anh hùng bất chợt chắn trước người Tuấn, trên người trang bị đầy đủ
vũ trang, cảnh giác nhìn về ánh sáng trước mặt.

“Tôi triệu hồi thêm một người đến. Lần này là thần đó.” Tuấn không biết gì hào
hứng khoe.

“Thần!!” Ba cô gái sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, rồi lắp bắp nói với hắn
“Thần là sự tồn tại cao nhất trên đời, họ sẽ không phục tùng bất cứ ai.”

“Không hẳn là vậy đi, dù sao tôi cũng là chủ nhân mà.” Tuấn cũng luống cuống
không biết làm gì rồi cố gắng tự an ủi, hi vọng vào hệ thống sẽ làm ăn tỉ mỉ
chút.

“Giữa anh hùng và chủ nhân không có ràng buộc.” Tô Như Nguyệt nghiêm túc đáp.

Bốn người lâm vào im lặng, một nỗi lo sợ dần dần lớn lên.

“Sinh vật hạ đẳng, dám hại bổn thần lâm vào cảnh suy yếu!”

Một tiếng gầm giận dữ theo ánh sáng biến mất mà xuất hiện.

Trước mắt Tuấn dần hiện ra một cô gái, một cô gái với vẻ đẹp yêu mị cực kỳ lạ
thường, so với Tô Như Nguyệt chỉ hơn chứ không kém.

Trên người cô ta vẫn chỉ mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, nhưng đáng chú ý
nhất là phần dưới của cô ta không phải là chân, chỉ có một cái đuôi rắn rất
lớn và dài, ít nhất phải dài đến sáu bảy mét.

Tuấn còn đang ngơ ngác thì bỗng dưng cảm thấy cổ họng đau rát vô cùng. Ổn định
tinh thần nhìn lại, hắn đã bị người mới đến nhấc bổng trên tay.

“Bổn thần phán ngươi….chết.”

Ngay khi vừa dứt chữ cuối cùng, cô gái này đã xiết chặt tay lại. Tuấn không
dậy nổi một tia phản kháng, trong đầu chỉ còn sót lại một ý nghĩ là mình chết
chắc rồi.

“Mau buông tay ra.”

Ba tiếng gầm đồng thời vang lên.

Kiếm, quả cầu lửa và một mũi tên màu xanh lục bay thẳng về phía kẻ mới đến.

“Rác rưởi.” Cô gái đuôi rắn kia mắng một tiếng rồi giơ tay còn lại, như phủi
bụi đánh thẳng về phía ba đòn công kích đang đến.

Xoẹt!

Một tiếng cắt thịt vang lên, trên bàn tay trắng nõn nà ấy xuất hiện một vết
cắt đỏ gay trông rất nổi bật.

“Cô ta vẫn chưa tu luyện, mau giết ả.” Tô Như Nguyệt quát lớn, đối với kẻ
“đồng đạo” với mình, bản năng trong cô sinh ra địch ý rất lớn, đã vậy đối
phương còn rất không thân thiện.

“Hửm.” Cô gái đuôi rắn hơi trầm ngâm rồi nhoẻn miệng cười, bất giác cánh tay
giữ chặt Tuấn hơi nới lỏng, hắn cướp được một thoáng thời gian sống sót.

“Chỉ là những tên rác rưởi chạm đến thần lộ liền dám ngông cuồng.” Cô ta cười
nhạo một tiếng rồi cả người bất chợt bao bọc bởi một lớp màng sáng đủ màu.

Ba người Trầm Ngọc đang đánh tới cũng bị lớp màng này phản chấn đánh văng ra
ngoài.

Sau một lát, bóng người dụ hoặc của người này lại hiện ra.

“Sư Cấp Cao Giai!” Ba cô gái sợ hãi lắp bắp, họ vất vả tu luyện mấy hôm mà vẫn
chỉ là Sư Cấp Sơ Giai, đối phương lại chỉ mất thời gian chưa đến năm phút là
thế nào.

Phải biết Sư Cấp không như Sĩ Cấp, mỗi lần tiến lên một giai đoạn nhỏ cũng đã
vô cùng khó khăn.

Có thể nói mỗi giai đoạn nhỏ của Sư Cấp tương đương với toàn bộ cảnh giới của
Sĩ Cấp.

“Hửm, chỉ đến Sư Cấp.” Cô gái đuôi rắn hiển nhiên rất không hài lòng, lầm bầm
một tiếng tự hỏi, sau đó cô ta dùng ánh mắt phẫn hận nhìn lên trời giận dữ
mắng lớn

“Sáng Thế, sẽ có một ngày bản thân đem ngươi giết chết, vĩnh bất siêu sinh.”

Phát tiết xong, cô ta dùng đôi mắt rắn màu vàng nhạt nhìn ba người đang cảnh
giác trước mặt rồi lại nhìn Tuấn.

Phun ra cái lưỡi dài lạ thường rồi nở một nụ cười tà mị, cô ta đưa sát Tuấn
lại gần mình đánh giá hắn thật kỹ rồi lạnh lẽo nói

“Tất cả mọi chuyện là do ngươi, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”

Dứt lời cô ta liền cười rộ lên. Tuấn mặc dù tiếp xúc với một người cực đẹp,
nhưng hắn không dậy nổi ý nghĩ thoải mái nào, trong lòng chỉ có sợ hãi và sợ
hãi.

“Bắt đầu từ các người, ta sẽ chậm rãi giúp các ngươi hưởng thụ.” Đôi mắt rắn
tràn ngập giết chóc lại chuyển hướng về phía ba người Liễu Mộng Nghiên.

Vội bày ra thế trận, Trầm Ngọc đứng trước nhất, sau đó hai người còn lại phân
ra hai bên, trên vũ khí của họ lóe lên từng tia sáng kỳ dị, sẵn sàng chiến
đấu.

“Pháp tắc sao.” Giọng nói của cô gái đuôi rắn đột nhiên xuất hiện bên người
Liễu Mộng Nghiên.

Ba người tim suýt nữa chạy lên cổ họng, vội vàng xoay người đánh về hướng đó.

“Ah!!!”

Liễu Mộng Nghiên thống khổ kêu lên một tiếng rồi nằm gục xuống đất rên rỉ,
trông rất khổ sở.

“Ta cực ghét Sinh Mệnh pháp tắc.” Cô ta một lần nữa xuất hiện ở chỗ cũ, trên
tay vẫn giữ chặt Tuấn, cười tà mị nói.

Trầm Ngọc cùng Tô Như Nguyệt nghiêm trọng nhìn nhau một cái rồi đồng loạt lao
lên tấn công đối phương.

“Hủy Diệt pháp tắc sao, chỉ tiếc là chưa ngộ đến đâu cả.” Giọng nói cô ta đột
ngột vang lên bên tai, chỉ tiếc Trầm Ngọc dù muốn nhưng không cách nào chống
trả được liền bại trận gục trên đất.

Tô Như Nguyệt dừng lại, nhìn chằm chằm vào đối phương.

“Nhìn ngươi ta cảm thấy rất khó chịu.” Cô gái đuôi rắn cau mày nói.

“Tôi cũng thế.” Tô Như Nguyệt cứng rắn đáp trả.

“Thật xấc xược.” Giọng nói cô ta vang lên rồi thân hình đột ngột biến mất.

Ngay sau đó, Tô Như Nguyệt chỉ cảm thấy trước ngực mình như bị búa tạ gõ mạnh,
từng ngụm máu phun ra từ miệng, cả người cô bay vút ra sau.

“Chết đi.” Cô gái đuôi rắn đón trước một bước xuất hiện bên người đối phương,
ngón tay như một mũi thương bén nhọn đâm xuống.

“Không được.” Tuấn quát lớn một tiếng, hắn đã từng thề sẽ bảo vệ tốt bọn họ,
hắn không muốn mình lại bất lực đứng nhìn nữa.

Cảm giác vô lực biến mất, Tuấn dồn hết sức vươn lên, một hơi đem cô gái này ôm
ngã xuống đất.

“Ngươi muốn chết.” Trên mặt cô ta đầy vẻ sương lạnh, gằn từng tiếng như u linh
phán xử.

Đối mặt với đôi mắt vừa kỳ dị vừa lạnh lẽo này, Tuấn cảm giác mình dường như
đã chết không thể chết lại.

Ý nghĩ quật cường lại hiện ra, hắn vội lấy lại tỉnh táo rồi bất ngờ đè miệng
rộng của mình lên đôi môi nhỏ nhắn của đối phương.

Toàn trường phút chốc trở nên im lặng.

“……………….”


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #25