Thẻ Binh Chủng


Người đăng: mlrvrom

Đoàn người một mạch chạy thẳng đến trưa ngày hôm sau mới tạm dừng lại nghỉ
ngơi.

Hai con sư tử vừa ra đời chưa bao lâu bị một phen dằn vặt đến mức sống dở chết
dở, vừa được xả hơi liền nằm bò ra đất thở hồng hộc.

Ngược lại với chúng, bốn người bên này lại phức tạp hơn rất nhiều.

Tô Như Nguyệt cùng Liễu Mộng Nghiên tinh thần bừng bừng, ánh mắt tràn ngập cảm
xúc nhìn đôi nam nữ mặt đỏ như quả cà chua, lúng ta lúng túng đứng đằng kia.

Tuấn hiện tại thật sự không biết phải làm thế nào.

Không biết cưỡi thú mất mặt cũng chẳng sao, trên đường chạy thân thể có tiếp
xúc là tính huống bất khả kháng không ai trách được. Nhưng khổ nỗi mỗi lần sóc
nảy quá mức, hắn theo bản năng bấu víu vật gì đó, mà vật gì đó trong trường
hợp này lại là đùi của Trầm Ngọc.

Nắm bóp xoa xoa, thích thú hay không thì không biết, chỉ biết là bốn người bị
hành động này dọa hoảng, nếu không phải kẻ địch còn ở phía sau thì Trầm Ngọc
đã sớm một cước đá văng tên khốn này xuống đất.

Hít thở thật sâu, ổn định tâm thần, lấy hết can đảm, Tuấn dùng toàn bộ dũng
khí xoay người lại, hướng về đối phương chân thành nói

“Trầm Ngọc, tôi xin….”

Nhưng hắn còn chưa nói dứt câu, vị nữ anh hùng này đã trước một bước chạy mất,
chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Thôi rồi, lần này cô ta giận thật rồi, Tuấn ủ rũ không biết làm gì.

“Được rồi, chủ nhân ngài mau hỗ trợ dựng bếp nào, chúng ta còn phải tiếp tục
chạy nữa.” Tô Như Nguyệt thấy hai người không xong, bèn chen vào nói.

Nghe đến “còn tiếp tục chạy” hai con Tử Kim Sư cực kỳ nhân tính ngóc cái đầu
ngây thơ của chúng, mang vẻ cầu xin nhìn về ba người họ. Tất nhiên là nó bị
mặc kệ.

“Trầm Ngọc chạy đi vậy có ổn không ?” Tuấn lo lắng hỏi.

“Không sao đâu, cô ấy đi kiếm thức ăn rồi về ngay.” Tô Như Nguyệt cười cười
nói rồi bổ sung thêm “Hơn nữa cũng cần có thời gian để ổn định tâm tình.”

“Phải, phải.” Tuấn cười gượng gật đầu, sau đó vội vàng chạy đi xung quanh tìm
củi và lá khô, chuẩn bị nhóm lửa.

Bọn họ vừa chuẩn bị xong hết thì Trầm Ngọc cũng trở lại, trên vai cô còn vác
một con heo rừng khá lớn.

Tuấn thấy cô liền dồn hết can đảm chạy lại xin lỗi. Chỉ tiếc cô gái này vừa
nhìn thấy hắn liền cúi đầu, xảo diệu né qua rồi tiếp tục đi thẳng.

Mục đích đập vào không khí, phiền muộn không thể tả, Tuấn một lần nữa ủ rũ
quay về ngồi bên đống lửa.

“Chủ nhân, mau nấu ăn đi.” Tô Như Nguyệt đột nhiên thúc giục.

Tuấn miễn cưỡng lên tinh thần ngước đầu dậy, lập tức ba đôi mắt tràn ngập
trông mong nhìn vào hắn, ở đây chỉ có duy nhất một đầu bếp dùng được.

Phát hiện Trầm Ngọc cũng góp mặt trong số đó, tuy là cô rất nhanh đã nhìn đi
chỗ khác nhưng cũng cho hắn thấy được hi vọng.

“Tốt.” Tuấn sảng khoái nói một tiếng rồi bắt đầu nướng những miếng thịt họ đã
chuẩn bị sẵn.

…………….

“Ngọc, cô ăn miếng này ngon hơn này.”

“Tôi vừa nấu xong đây, cô ăn càng nhiều càng tốt.”

“Không không, miếng này để cho Trầm Ngọc.”

Về sau Tuấn hầu hạ Trầm Ngọc như bà hoàng, thậm chí đến câu cuối hắn trực tiếp
đoạt miếng thịt Tô Như Nguyệt định lấy, hai tay cung kính dâng cho vị nữ kiếm
sĩ nọ.

Tô Như Nguyệt chỉ có thể uất ức lấy một miếng khác, tràn đầy ủy khuất ngấu
nghiến.

Trầm Ngọc cũng phiền muộn gần chết, gương mặt lạnh lùng của cô nhiễm một màu
đỏ chưa một lúc nào phai. Cô một mực cúi đầu không dám nhìn ai, ủ rũ ăn từng
miếng mà hắn đưa tới, mặc dù rất ngượng nhưng chỉ có thể đành chịu, cô biết
hiện tại không phải thời gian để làm bừa.

Tâm tình bị đè nén, ăn cũng khó chịu, Trầm Ngọc một hơi nuốt một miếng to liền
nghẹn, gấp gáp nhìn xung quanh.

Tuấn thấy vậy vội lấy nồi nước từ trong hành lý, múc một chén chạy lại đưa cho
đối phương.

Trầm Ngọc vội tiếp nhận nhưng đợi khi bình tĩnh lại mới phát hiện tay tên khốn
này lại vuốt vuốt trên lưng cô.

“Đỡ hơn chưa, uống một ly nữa đi.” Tuấn cười rạng rỡ đưa thêm một ly tới.

“Ahhhhh” Trầm Ngọc hét rầm lên, một hơi giật phăng ly nước tạt thẳng vào mặt
hắn, sau đó một lần nữa chạy đi mất.

Qua hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, Tuấn chán chường nhìn hai người còn ở, hỏi

“Tôi làm sai gì sao ?”

“Sai, rất rất sai.” Hai cô gái oán hận đồng long đáp.

……………………………………………..

Nghỉ ngơi đầy đủ lập tức vội vàng lên đường.

Nhưng lần này tên khốn nọ cũng chẳng còn được hưởng thụ nữa, ba cô gái dứt
khoát đem hắn buộc chặt trên một con sư tử, còn bọn họ thì cưỡi trên con còn
lại.

Con sư tử chở Tuấn cười nhạo nhìn đồng bạn, sau đó một hơi bứt tốc bỏ xa đối
phương hại người ở trên một phen khổ sở.

Không thể phủ nhận bộ lông con thú rất mềm và êm, chẳng khác gì nằm trên đệm
cả. Nhưng sư tử không phải động vật dễ cưỡi, mỗi lần chuyển động xương sống
của nó mạnh mẽ đập vào người Tuấn, đã vậy hắn còn nằm dài trên người nó nữa,
lực tác động càng lớn.

“Cứu mạng!!.”

Tuấn chịu không thấu liền la lên, nhưng căn bản không ai để ý đến.

……………………………………………………………

“Hình như có tiếng người.” Một tiếng thích khách quay về phía đồng bạn hỏi dò.

“Mau đuổi theo.” Gã tóc vàng đi đầu lập tức ra lệnh rồi nhanh chân chạy đi.

Mười lăm tên thích khách cùng hai ông lão lập tức chạy sát theo gã.

Họ vừa đi không lâu, một bước chân khổng lồ đã dẫm nát mảnh cây cối nơi này.

…………………………………………………………….

“Cứu mạng.”

Tuấn nằm trên đất, hai mắt phiêu hốt liên tục thì thào.

“Chủ nhân có sao không thế ?” Liễu Mộng Nghiên hướng về Trầm Ngọc hỏi.

“Mặc kệ hắn.” Người sau đỏ mặt gắt.

Liễu Mộng Nghiên nhìn hai người rồi thở dài một hơi, xoay người đi vào hốc cây
phía sau.

Vị trí của họ hiện tại là bên trong một dãy núi cao, ban đầu thấy dãy núi này
ba cô gái khá ngập ngừng nhưng rồi vẫn nhanh chóng quyết định chạy vào.

Chạy thẳng đến chiều tối, từng tiếng thú rừng dần vang lên, họ cũng không dám
đi nữa liền chọn một hốc cây ở một sườn núi khá kín làm chỗ ẩn nấp tạm thời.

“Cứu mạng….” Một giọng gần đất xa trời liên tục vang lên.

Ba cô gái mặc kệ cái tiếng kêu này, một bên gom củi và lá khô che lấp miệng
hốc cây, đồng thời nhóm một đống lửa nhỏ.

Cây cối khổng lồ khiến trong rừng tràn ngập những hốc cậy rộng rãi, bốn người
hai thú cùng ở nhưng không gian vẫn rất thoải mái.

“Cứu mạng.”

“Có cách nào làm cho hắn im được không.” Trầm Ngọc gắt.

“Cô không dùng kính ngữ rồi.” Tô Như Nguyệt phì cười.

Trầm Ngọc đỏ mặt lúng túng, vội vàng nói tránh sang chuyện khác

“Mau gọi hắn dậy nấu ăn.”

“Được rồi.” Liễu Mộng Nghiên mỉm cười bước lại gần tên thanh niên thảm thiết
nọ.

Hai tay cô đưa lên đặt lên đầu hắn, một ánh sáng màu xanh lục bảo nhẹ nhàng
xuất hiện.

Qua một lúc, Tuấn dần tỉnh hồn lại, thân thể không nói nên lời thoải mái,
nhưng khi hắn thấy cánh tay đối phương đặt lên người mình lập tức giật bắn
người dậy, nhanh chóng áp sát người vào thành hốc cây, hận không thể chạy xa
hơn nữa mới tốt.

Liễu Mộng Nghiên bị cảnh này làm cho lúng túng, tay chân loạng choạng lo lắng
hỏi

“Thiếp làm gì sai sao ạ?”

“Chủ nhân sợ tiếp xúc với khác giới.” Tô Như Nguyệt suýt chút nữa bật cười, cố
kìm nén giải thích.

Trong mắt Liễu Mộng Nghiên tràn ngập vẻ không tin, vừa rồi hắn với Trầm Ngọc
đâu phải như vậy, nhưng nhìn bộ dáng không có tiền đồ của tên kia cô đành miễn
cưỡng chấp nhận.

“Thiếp xin lỗi, ngài mau đến đây đi.” Liễu Mộng Nghiên dịu dàng nói, đồng thời
nhanh chân đi về phía hắn.

“Cô đừng qua đây.” Tuấn hoảng sợ quát lớn.

Đụng đến những cô nàng này nếu không cẩn thận thì không bị đánh cũng bị giận.
Hình tượng của họ hoàn toàn trùng khớp với hình tượng phụ nữ trong ý nghĩ của
một kẻ nhát gái như hắn.

Bệnh ngày càng trầm trọng rồi.

…………………………………………….

“Ăn đi.”

Tuấn ủ rũ nấu con hươu họ bắt được, cung kính dâng lên từng người. Lần này hắn
cũng không nịnh nọt Trầm Ngọc nữa, ngược lại dùng ánh mắt sợ sệt nhìn đối
phương.

Ở cái chỗ mà hắn trốn vừa nãy, một thanh kiếm cực lớn cắm sâu vào thân cậy.

Địa vị của họ trong phút chốc hoán đổi.

Liễu Mộng Nghiên cũng triệt để chấp nhận việc tên này có bệnh.

……………………………………………………….

Người thú ăn no nê, Tuấn trực tiếp bỏ chạy đến một hốc tối, không dám tiếp tục
tiếp xúc với họ.

Ngồi một hồi lấy lại bình tĩnh, Tuấn vào mục hành lý chuẩn bị mở quà ngày thứ
sáu. Cả ngày nay bận rộn chạy trốn, không có thời gian thảnh thơi để xử lý
việc này.

Quà ngày hôm nay thật sự nhiều lắm, đến những mười món.

Đầu tiên là những vật quen thuộc như mười tỷ ngân tệ, thuốc trị thương và trị
nội thương mỗi loại mười lọ. Dụng cụ sinh hoạt chỉ định cũng vẫn là sáu gói.
Ngoài ra gói vũ khí cơ bản và trang bị cơ bản mỗi loại cũng có năm gói, trong
thời gian ngắn hắn ít nhất vẫn có cái để dùng.

Tiếp theo là những thứ lạ hoắc, trước nhất là năm mươi gói Nhu Yếu Phẩm, bên
trong có rất nhiều, vải vóc, gia vị,…. Đếm không xuể.

Kế đến nữa là Ma Tinh Thạch và Khí Linh Thạch mỗi loại một trăm ngàn viên, đối
với số lượng nhiều Tuấn cũng không để ý lắm, ngân tệ là ví dụ điển hình. Công
dụng của thứ này cũng không biết là làm gì, theo kinh nghiệm từ vật trước, hắn
lựa chọn xem thứ này là vô dụng.

Và thứ cuối cùng cũng là thứ mà Tuấn tò mò nhất, ba thẻ binh chủng.

Có anh hùng thì cũng phải có lính, đây là điều hiển nhiên. Tay hắn run rẩy ấn
vào ô chứa cái thẻ đó.

*Hỏa Nguyên Tố Tinh Linh
Đánh giá: Tinh Anh
Đẳng Cấp: 25
Giới thiệu: Tinh Linh ngưng tụ từ nơi có hỏa nguyên tố cực kỳ dày đặc, lực
chiến khá mạnh.
Phí chiêu mộ: Một ngàn Ma Linh Thạch.
Có thể sử dụng mười lăm lần.

*U Lam Thạch Nhân
Đánh Giá: Tinh Anh
Đẳng Cấp: 28
Giới thiệu: Những tảng đá tồn tại hàng ngàn năm, gắn kết với nhau sinh ra ý
thức, lực phá hoại và phòng ngự cực cao.
Phí chiêu mộ: Một ngàn Khí Linh Thạch.
Có thể sử dụng ba mươi lần.

*Lôi Nguyên Tố Kỵ Binh
Đánh Giá: Thủ Lĩnh
Đẳng Cấp: 37
Giới thiệu: Tinh Linh ngưng tụ ở những vùng trời có lôi nguyên tố cực kỳ dày
đặc, nắm giữ khả năng bay cùng tác chiến rất toàn diện.
Phí chiêu mộ: mười ngàn Ma Linh Thạch.
Có thể sử dụng năm lần.


Thế Giới Tưởng Tượng - Chương #22